Trời Sập Bắt Đầu, Ta Khóa Lại Hệ Triệu Hoán Thống

Trời Sập Bắt Đầu, Ta Khóa Lại Hệ Triệu Hoán Thống - Chương 78: Trước hết giết Âu Dương Mặc, lại giết Thần Vũ Hầu (length: 8268)

Thấy Vân Phu Tử rời đi, Âu Dương Mặc mặt mày rối rắm, sốt ruột nói: "Cung chủ, ta dù sao cũng là Tam trưởng lão học cung, ngươi không thể bỏ mặc ta chứ."
Tê!
Thấy Vân Phu Tử không phải đối thủ của Triệu Vô Cực, đám tu sĩ phía dưới hít sâu một hơi lạnh, vẻ mặt kinh hãi, nhao nhao lên tiếng:
"Cái gì, Vân Phu Tử cùng cảnh giới, vậy mà không phải đối thủ của sát thủ Thiên Ngoại Thiên."
"Đúng vậy, sát thủ Thiên Ngoại Thiên thực lực cường đại vậy, một chiêu liền đánh bại Vân Phu Tử."
"Vân Phu Tử đã đi rồi, chẳng phải là nói Tam trưởng lão Âu Dương Mặc chắc chắn phải chết rồi sao."
Đám tu sĩ liếc nhìn nhau, trong lòng tràn ngập kinh hãi, không thể tin được, Tam trưởng lão Âu Dương Mặc của Thanh Vân Học Cung, lại sắp bị Thiên Ngoại Thiên giết chết, hơn nữa còn ngay trong nghi thức chiêu thu đệ tử của học cung.
Trong giới chỉ, Dược Thánh ánh mắt ngưng trọng, từ uy lực Cuồng Bạo Hùng Hồn Trảm vừa rồi bộc phát, hắn có thể cảm nhận được, Triệu Vô Cực không phải cường giả Thiên Tôn thất trọng cảnh bình thường, điều này khiến trong lòng hắn nghi hoặc, vì sao một tổ chức sát thủ như Thiên Ngoại Thiên, lại có sát thủ vô địch cùng cảnh giới.
Triệu Vô Cực ánh mắt băng lãnh liếc nhìn Âu Dương Mặc, lên tiếng: "Tốt, Âu Dương Mặc, ngươi bây giờ có thể đi chết rồi."
Nhìn ánh mắt lạnh băng kia của Triệu Vô Cực, Âu Dương Mặc cảm thấy mình như bị một con mãnh thú để ý, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng.
"Không, van cầu ngươi đừng giết ta, ta dù sao cũng là cường giả Thiên Tôn ngũ trọng cảnh, chỉ cần ngươi không giết ta, ta nguyện ý thần phục Thiên Ngoại Thiên."
Âu Dương Mặc ánh mắt sợ hãi, thân thể không tự chủ run rẩy, mất hết vẻ trầm ổn lúc trước.
Đối với sự cầu xin tha thứ của Âu Dương Mặc, Triệu Vô Cực không thèm để ý chút nào, ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay giết Âu Dương Mặc thì một giọng nói vang dội truyền đến.
"Chờ một chút, ngươi không thể giết Âu Dương Mặc."
Nghe thấy tiếng nói này, Âu Dương Mặc phảng phất vớ được cọc cứu mạng, vội vàng nói:
"Sư huynh, mau cứu ta, ta là Tam trưởng lão của Thanh Vân Học Cung, ta còn không muốn chết."
Nghe vậy, Thần Vũ Hầu liếc mắt nhìn Âu Dương Mặc, trong mắt lộ vẻ khinh thường, thầm nghĩ: "Nếu không phải ngươi là Tam trưởng lão của học cung, đối với chúng ta còn chút tác dụng, ta mới không thèm để ý sống chết của ngươi."
Sau đó, hắn nhìn sang Triệu Vô Cực, trầm giọng nói: "Ta là Thần Vũ Hầu của Thần Vũ vương triều, hôm nay, Âu Dương Mặc ta bảo vệ, ngươi không thể giết hắn."
Trên mặt Thần Vũ Hầu lộ vẻ đã tính trước, phảng phất chỉ cần hắn nói ra thân phận của mình, Triệu Vô Cực liền ngoan ngoãn rút lui.
Triệu Vô Cực cười lạnh một tiếng, lên tiếng: "Thần Vũ Hầu là cái gì? Chưa từng nghe qua."
Nghe vậy, Thần Vũ Hầu đầu tiên là ngẩn người, sau đó, sắc mặt giận dữ, không ngờ lại có người dám vũ nhục hắn, bất quá, vừa nghĩ đến thực lực của Triệu Vô Cực, hắn đè nén lửa giận trong lòng, âm trầm nói:
"Ghê tởm, nói cho ngươi biết, nếu ngươi giết Âu Dương Mặc, chính là đối địch với Thần Vũ vương triều ta."
Triệu Vô Cực ánh mắt khinh thường, hừ lạnh nói: "Ta cũng nói cho ngươi biết, chỉ cần Thiên Ngoại Thiên ta muốn giết người, không ai có thể ngăn được."
Nói xong, hắn lật tay vung lên, một quyền vàng khổng lồ, nhanh chóng hướng Âu Dương Mặc lao tới, trên nắm đấm tản ra khí tức Kim Cương bất khả phá, phảng phất có thể phá hủy tất cả.
Triệu Vô Cực thi triển nắm đấm vàng, chính là võ kỹ Kim Cang Quyền.
Ầm một tiếng nổ lớn!
Nắm đấm vàng nện lên người Âu Dương Mặc, trong nháy mắt, thân thể của hắn liền nổ tung, khí tức trên người tan biến hoàn toàn.
Thấy Triệu Vô Cực không nể mặt chút nào, thật sự giết Âu Dương Mặc, sắc mặt Thần Vũ Hầu âm trầm, trong ánh mắt lấp lóe sát ý lạnh băng, phẫn nộ nói: "Tốt, tốt, tốt, không ngờ lại có thế lực dám không nể mặt Thần Vũ vương triều ta."
"Hy vọng đến lúc đó, Thiên Ngoại Thiên các ngươi có thể, chịu đựng được cơn giận dữ của Thần Vũ vương triều ta."
Cổ Nguyên ở một bên ánh mắt che giấu, mặc dù hắn cũng không hề để ý Âu Dương Mặc sống chết, nhưng Triệu Vô Cực không chút nể mặt Thần Vũ vương triều, điều này khiến hắn vô cùng phẫn nộ, thầm quyết định, nhất định phải khiến Thiên Ngoại Thiên diệt vong.
Triệu Vô Cực ánh mắt nhìn về phía Thần Vũ Hầu, trong mắt tràn ngập sát ý lạnh băng, lên tiếng: "Dám uy hiếp Thiên Ngoại Thiên ta, vậy ngươi cũng không cần tồn tại nữa."
Với tu vi của hắn, tự nhiên có thể thấy rõ thực lực của Thần Vũ Hầu, một kẻ tu vi Thiên Tôn lục trọng cảnh, lại dám ngay trước mặt Triệu Vô Cực, uy hiếp Thiên Ngoại Thiên, thật sự là không biết sống chết.
Nếu là đổi thành người khác, có lẽ sẽ còn kiêng kỵ Thần Vũ vương triều, không dám ra tay với Thần Vũ Hầu, nhưng Triệu Vô Cực thì không.
Nghe Triệu Vô Cực nói, Thần Vũ Hầu thân thể run rẩy một chút, khó tin nói: "Ngươi muốn làm gì? Ta là Thần Vũ Hầu của Thần Vũ vương triều."
Lúc này, trong lòng hắn có một dự cảm chẳng lành.
Triệu Vô Cực căn bản không đáp lại Thần Vũ Hầu, chỉ thấy một bóng gấu bạo phát hiện phía sau lưng hắn, một luồng khí tức cuồng bạo tràn ngập không khí.
"Cuồng Bạo Hùng Hồn Trảm."
Theo tiếng hô của Triệu Vô Cực, một đạo phong nhận gấu bạo, nhanh chóng lao về phía Thần Vũ Hầu.
Thấy vậy, Thần Vũ Hầu mắt đầy sợ hãi, trong lòng làm sao cũng không tin, Triệu Vô Cực dám giết hắn.
"Không… Không, ngươi không thể giết ta, ta là Thần Vũ Hầu, nếu ngươi giết ta, Thần Vũ vương triều sẽ không tha cho ngươi."
Nhìn Cuồng Bạo Hùng Hồn Trảm lao tới, Cổ Nguyên ánh mắt sợ hãi, phẫn nộ nói: "Đáng chết Thiên Ngoại Thiên, dám ra tay với bổn hoàng tử."
Đồng thời, hắn trong lòng thầm mắng một tiếng, "Thần Vũ Hầu, đồ ngu, ngươi không có thực lực, lại còn cứ thích chọc giận sát thủ Thiên Ngoại Thiên."
Ầm một tiếng nổ lớn, một luồng dư ba cường đại khuếch tán ra, đợi đến khi khói trắng tan đi, trên bầu trời chỉ còn lại một mình Cổ Nguyên, sắc mặt hắn tái nhợt, trên người đầy vết thương.
Thấy Cổ Nguyên vậy mà không chết, Triệu Vô Cực ánh mắt kinh ngạc, bất quá, vừa nghĩ hắn là hoàng tử của Thần Vũ vương triều, Triệu Vô Cực đoán, trên người Cổ Nguyên hẳn có át chủ bài bảo mệnh, lúc này mới không chết.
"Ầm."
Triệu Vô Cực lật tay vung lên, một quyền linh khí, nhanh chóng lao về phía Cổ Nguyên.
"Sát thủ Thiên Ngoại Thiên, các ngươi thực sự đang tìm cái chết, sau khi ta chết, Thiên Ngoại Thiên các ngươi chắc chắn sẽ bị diệt vong."
Cổ Nguyên ánh mắt sợ hãi, hét lớn, át chủ bài bảo mệnh trên người hắn, vừa rồi đã dùng hết.
Với tu vi Niết Bàn nhất trọng cảnh của hắn, căn bản không thể cản được công kích của Triệu Vô Cực.
Ầm một tiếng, quyền linh khí nện vào người Cổ Nguyên, trong nháy mắt, thân ảnh của hắn liền biến mất trên bầu trời, khí tức trên người tiêu tán hoàn toàn, Cổ Nguyên vẫn lạc.
Giải quyết xong Thần Vũ Hầu và Cổ Nguyên, Triệu Vô Cực thân ảnh chợt lóe, biến mất trong không trung.
Tê!
Thấy Triệu Vô Cực lại giết cả Thần Vũ Hầu, và Cổ Nguyên, đám tu sĩ phía dưới không khỏi hít sâu một hơi, ánh mắt sợ hãi, kinh hoàng nói:
"Cái gì, sát thủ Thiên Ngoại Thiên vậy mà giết cả Thần Vũ Hầu và hoàng tử của Thần Vũ vương triều."
"Thật là đáng sợ, sát thủ Thiên Ngoại Thiên đơn giản là một đám điên, ngay cả hoàng tử Thần Vũ vương triều cũng dám giết."
"Đúng vậy, thảo nào dám tự xưng chỉ cần trả đủ thù lao thì ai cũng có thể ám sát, hóa ra bọn chúng hành sự cuồng vọng như vậy, ngay cả Thần Vũ vương triều cũng không để vào mắt."
"Thần Vũ vương triều chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thiên Ngoại Thiên, dù sao bọn chúng cũng là một trong ba thế lực đỉnh cấp của Đại Hà Lưu vực, coi như Thiên Ngoại Thiên thực lực mạnh, e là cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị tiêu diệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận