Trảm Thần: Ta Học Trảm Thần Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1584: Thật có lỗi. . .

Chương 1584: Thật xin lỗi...
An Khanh Ngư đứng tại chỗ, đôi mắt màu xám khóa chặt từng động tác điên cuồng của Tào Uyên, từng vệt sáng kỳ dị nhàn nhạt từ sâu trong đôi mắt lưu chuyển, tựa như đang tính toán, suy diễn điều gì đó.
Ngay khi đạo sát khí đao mang đầu tiên sắp chạm đến hắn, An Khanh Ngư khẽ nghiêng người, đao mang sượt qua ngực hắn bay đi.
Sau đó, hắn khẽ nâng tay phải, lăng không kéo một cái, thời không xung quanh bỗng nhiên vặn vẹo, mười mấy đạo đao mang còn lại đều bị quấy nát thành mảnh vụn!
Cuồng phong quét ngang đến sau lưng An Khanh Ngư, thân hình điên cuồng của Tào Uyên từ trong bụi mù hiện ra, quỷ mị nhún người, một bàn tay bao bọc trong sát khí hỏa diễm như gọng kìm bắt lấy bả vai An Khanh Ngư!
Đao mang màu đen hình lưỡi liềm theo sát hiện lên, một cánh tay đẫm máu bay cao lên không trung.
Đôi mắt tinh hồng của Tào Uyên điên cuồng nhìn chằm chằm An Khanh Ngư, từng chữ khàn khàn cất lên:
"Thật xin lỗi... Ta nhất định phải... giữ ngươi lại..."
An Khanh Ngư nhìn bả vai trống rỗng của mình, dù trong nháy mắt bị đoạn một tay, ánh mắt hắn vẫn không hề thay đổi, phảng phất thứ bị chém xuống chỉ là một bộ phận giả.
Tào Uyên điên cuồng không dừng tay, lại một đạo đao mang xé rách hư vô, cánh tay trái của An Khanh Ngư cũng theo đó bị chém, một đoàn sát khí ánh lửa mãnh liệt bắn ra giữa không trung, trực tiếp đốt cháy cánh tay cụt thành tro bụi.
Tào Uyên biết với năng lực của An Khanh Ngư, tái sinh cánh tay bất quá chỉ là chuyện trong vài giây, tại thời khắc mấu chốt này, đương nhiên sẽ không nương tay.
"Không cần xin lỗi." An Khanh Ngư hờ hững nhìn đôi mắt tinh hồng, "Ta, cũng sẽ không lưu thủ."
Theo con ngươi màu xám khẽ co lại, bàn tay của Tào Uyên điên cuồng đột nhiên nhẹ bẫng, thanh đao thẳng hắn nắm trong lòng bàn tay vậy mà quỷ dị hóa thành lá khô đầy trời, bay ra giữa không trung.
Biến cố bất thình lình khiến Tào Uyên điên cuồng hơi giật mình, sát khí đao mang chém ra xuất hiện đứt gãy, sau một khắc, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực hắn.
"Tạm biệt, Tào Uyên." An Khanh Ngư nhàn nhạt mở miệng.
Phanh ——! ! !
Huyết vụ nổ tung từ sau lưng Tào Uyên điên cuồng, trong nháy mắt tung tóe ra ngoài mười mấy mét, in lên mặt ngoài thành cung một hình bàn tay.
Hạt máu bay lả tả giữa không trung, sát khí đen kịt mãnh liệt trì trệ, từng chút một tan biến trong huyết vụ.
Đôi mắt Tào Uyên mất đi vẻ tinh hồng, tàn lửa sát khí lụi tàn trong máu, hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn lại, trên ngực mình đã xuất hiện một khoảng trống hình tròn, xuyên thấu qua thân thể, hắn thậm chí có thể thấy rõ gạch đá bị máu tươi nhuộm đỏ sau lưng.
"Ngươi..." Tào Uyên cứng ngắc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía An Khanh Ngư tràn đầy khó tin.
Hắn... Vậy mà thật sự nảy sinh sát tâm? !
An Khanh Ngư, muốn g·iết hắn? ! !
Đây là lần thứ hai Tào Uyên nhìn An Khanh Ngư bằng ánh mắt này, lần đầu tiên là khi ở làng chài khốn cảnh, đối phương trực tiếp đâm xuyên tim hắn, giải phóng hắc vương để phá giải tử cục thời gian... Nhưng lần này, không giống.
Tào Uyên không nhìn thấy mảy may áy náy cùng giãy dụa trong con ngươi màu xám kia, đôi mắt An Khanh Ngư tựa như một vũng nước đọng thâm thúy, không xen lẫn bất kỳ tình cảm nào.
Lần đầu tiên Tào Uyên cảm thấy, khuôn mặt trước mắt này trước nay chưa từng xa lạ đến vậy.
Chẳng lẽ, những thứ sau cánh cổng chân lý kia... thật sự đủ sức thay đổi một con người trong nháy mắt sao?
Tào Uyên không biết, hắn cũng không cách nào tiếp tục suy nghĩ, đầu óc hắn tựa như mất đi sức sống, ý thức đang điên cuồng biến mất... Hai chân hắn mềm nhũn, cả người ngã xuống vũng máu, sinh cơ cấp tốc trôi đi.
Đôi mắt Tào Uyên dần dần tan rã, ở góc độ này, hắn không nhìn thấy biểu lộ của An Khanh Ngư, trong tầm mắt hắn, chỉ có mặt đường đá bị máu tươi nhuộm đỏ, cùng một góc áo choàng đỏ thẫm.
Tầm mắt hắn dần bị bóng tối xâm chiếm, trong lúc hoảng hốt, một khuôn mặt mỉm cười, cuối cùng dừng lại trong đầu hắn.
"Lỗ... Mộng Lôi..." Trong chút khí tức còn sót lại, Tào Uyên lẩm bẩm.
Cuối cùng, thân thể hắn triệt để mất đi sức sống.
Oanh ——! ! !
Cột lửa sát khí cuồng bạo đánh vỡ tĩnh mịch Thiên Đình, bay thẳng lên bầu trời u ám, một nửa tòa Thiên Đình trong nháy mắt hóa thành biển lửa sát khí cuồn cuộn!
Một đạo khí tức cực đoan kinh khủng ngang ngược bỗng nhiên giáng lâm!
Trong phế tích máu và lửa, một bóng đen Ma Thiên cự ảnh chậm rãi đứng lên, từng khối trống rỗng hình tròn xen vào các khớp nối, hai tay, bả vai, đầu gối, lồng ngực... Từng sợi xích màu đen kéo dài từ hư vô, gắt gao cố định nó tại chỗ.
Mà giờ khắc này, trong bảy đạo xiềng xích màu đen, đã có bốn đạo đứt gãy vỡ nát.
Hống hống hống ——! ! !
Tiếng gào thét phẫn nộ vang vọng tận mây xanh, sóng lửa đen kịt mãnh liệt cuộn trào, đạo Ma Thiên cự ảnh kia chậm rãi quay đầu, nhìn về phía đỉnh một tòa cung điện còn đứng sừng sững cách đó không xa.
An Khanh Ngư đứng trên mái hiên cung điện rộng lớn, sương mù xám nhàn nhạt lượn lờ dưới chân hắn, đôi con ngươi nhìn chăm chú vào hắc vương đỉnh thiên lập địa, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau một khắc, một cái bóng dưới chân hắn cấp tốc mở rộng!
Đông ——!
Nắm đấm to như núi nhập vào mặt đất, nháy mắt xé cung điện thành mảnh nhỏ, dư chấn quét ngang, vài tòa cung điện xung quanh cũng ầm vang sụp đổ.
Thân hình An Khanh Ngư quỷ mị bay ra giữa không trung, lăng không hướng xuống dưới, mặt đất dưới chân Ma Thiên cự ảnh đột nhiên uốn éo, phiến đá cứng rắn hóa thành cát, trong khoảnh khắc biến thành một mảnh đất lưu sa xoáy tròn rộng mấy cây số, khiến Ma Thiên cự ảnh nặng nề không ngừng lún xuống!
Dưới sức mạnh của An Khanh Ngư, tòa Thiên Đình treo trên không trung này cứ thế bị khoét ra một hố to lưu sa, trực tiếp xuyên thủng nền tảng, lượng lớn cát vàng từ trong bầu trời sương mù trút xuống, tựa như một thác nước thâm trầm.
Một đạo Ma Thiên cự ảnh rơi xuống cùng cát, ầm vang nhập vào nước biển cuồn cuộn!
Biển lửa sát khí đen kịt trong nháy mắt bao phủ mặt biển, hơi nước bốc lên, tòa Ma Thiên cự ảnh kia lại lần nữa đứng lên, trên khuôn mặt tái nhợt méo mó, lộ ra vẻ dữ tợn phẫn nộ!
Ầm!
Chỉ nghe một tiếng vang trầm, đạo xiềng xích màu đen thứ năm trong nháy mắt vỡ nát.
Ma Thiên cự ảnh hai tay nắm trong biển lửa, một thanh hắc đao chảy xuôi sát khí hỏa diễm xuất hiện trong lòng bàn tay, hướng về phía An Khanh Ngư giữa không trung, dùng sức vung lên!
Một đạo sát khí đao mang nối liền trời đất bay lượn ra, độ lớn gấp trăm lần so với đao mang của Tào Uyên điên cuồng, vô ngần nước biển bị đao mang chém ra, một vực sâu lửa thẳm xé rách thiên địa.
Thân hình An Khanh Ngư trong khoảnh khắc bị xoắn nát trong đao mang.
Sau một khắc, một hạt máu từ mặt biển bắn ra, trong nháy mắt sinh trưởng thành An Khanh Ngư, sau khi triệt để mở ra cánh cổng chân lý, tốc độ tái sinh của hắn đã tăng lên vô số lần, gần như bất diệt!
"Vẫn chưa đủ." Con ngươi xám của An Khanh Ngư nhìn chăm chú Ma Thiên cự ảnh, nhàn nhạt mở miệng.
"Để ta xem... Ngươi có thể g·iết ta bao nhiêu lần?"
Rống ——! !
Thấy An Khanh Ngư tái sinh, Ma Thiên cự ảnh gầm thét vang tận mây xanh, một đạo đao mang hủy thiên diệt địa lại lần nữa cuộn trào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận