Trảm Thần: Ta Học Trảm Thần Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1287: "Thư "

**Chương 1287: "Thư"**
Mây đen xám trắng che khuất ánh mặt trời, chầm chậm cuộn tới từ phương bắc, dần bao phủ Asgard trong vẻ u ám lo âu, sấm sét mơ hồ tựa như tiếng gầm thét trầm thấp của cự thú, mơ hồ văng vẳng.
Trên đường phố vắng vẻ, hai thị nữ ôm lẵng hoa, ngẩng đầu nhìn tầng mây dày đặc trên bầu trời, thần sắc có chút ngưng trọng.
"Lôi vân từ phương bắc đến... Xem ra Thor đại nhân sắp trở về." Một trong hai thị nữ lẩm bẩm.
"Thor đại nhân tâm tình có vẻ không tốt lắm, lẽ nào ngài ấy không bắt được thích khách kia?"
"Xem ra là vậy, bỏ ra hai ngày thời gian chạy đi chạy lại, nếu như không bắt được thích khách, Thor đại nhân tâm tình khẳng định rất tệ, cảnh tượng này cũng không thường thấy..."
Thị nữ còn lại thở dài.
"Chúng ta mau trở về thôi, Sif đại nhân bảo chúng ta đi hái những đóa tiêu này, chắc chắn là muốn cho Thor đại nhân một niềm vui bất ngờ. Nếu ngài ấy trở về nhìn thấy Sif đại nhân đứng giữa những đóa vảy bày cúc nở rộ nghênh đón, nói không chừng tâm tình sẽ tốt lên." Một thị nữ ngửi hương hoa nồng đậm trong giỏ, đôi mắt ánh lên vẻ ước ao.
"Vảy bày cúc… hoa ngữ, hình như là tình yêu vĩnh hằng? Cũng không biết Thor đại nhân có cảm nhận được nỗi khổ tâm của Sif đại nhân không."
"Chuyện giữa các vị thần minh, chúng ta đừng nên quan tâm, chậm trễ thêm nữa chúng ta sẽ không kịp mất!"
Hai thị nữ men theo con đường mây đen giăng kín, cấp tốc tiến bước.
Đúng lúc này, một đạo kim sắc hồng quang xẹt qua chân trời, dường như phát hiện ra điều gì, lượn vòng giữa không trung nửa vòng, vậy mà lại bay thẳng về phía họ.
Bragi mặc một thân lễ phục ám kim tao nhã, từ trong ánh sáng bước ra, ánh mắt nhìn chăm chú vào những đóa hoa tươi màu vàng nhạt nở rộ trong tay hai thị nữ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng:
"Vảy bày cúc? Ngụ ý này không tệ... Xin lỗi nhé, ta mượn dùng trước một chút!"
Bragi không nói hai lời, lật tay lại, đóa vảy bày cúc trong tay thị nữ bay thẳng vào tay hắn, sau đó thân hình hóa thành một đạo lưu quang, lại lần nữa bay về nơi xa.
"Hoa này tính là nợ các ngươi, một lát nữa đến vĩnh hằng hoa viên, hoa trong vườn, các ngươi tha hồ chọn!"
Theo giọng nói của Bragi dần xa, hai thị nữ ôm lẵng hoa trống không, mờ mịt đứng ngây ra tại chỗ.
"Tỷ... Tỷ tỷ, hoa của chúng ta bị người ta đoạt mất rồi!" Một thị nữ rốt cuộc hoàn hồn, gấp đến độ sắp khóc.
Thị nữ còn lại không phản ứng, nàng đờ đẫn nhìn phương hướng Bragi rời đi, như pho tượng đá đứng lặng tại chỗ.
"Ngài ấy là... Không, không thể nào? Vị đại nhân kia chẳng phải đã mất tích rất lâu rồi sao? Hơn nữa vĩnh hằng hoa viên..." Nàng cau mày, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.
"Tỷ tỷ, tỷ đang nói gì vậy?"
"... Nhanh, mau trở về! Trở về tìm Sif đại nhân và Thor đại nhân!" Thị nữ kia thần sắc vô cùng nóng nảy, trực tiếp vén váy, cấp tốc chạy về cuối đường.
"Bragi trở về rồi!!"
【 Bragi thân yêu 】
【 Chàng còn nhớ con đường đá nhỏ uốn lượn đầu hoa viên không? Chính là con đường chúng ta cùng nhau vớt đá từ thánh hà xếp thành đó? 】
【 Đá trong thánh hà, quả nhiên là thứ cứng rắn nhất, tiếp cận vĩnh hằng nhất trên thế giới. Chàng rời đi cả trăm năm nay, nó vẫn không hề thay đổi. Mỗi lần Verthandi tới tìm ta mượn hạt giống hoa, đều sẽ thử giẫm mạnh lên trên hai cái, nhưng bất kể nàng có dùng sức thế nào, đều không thể giẫm ra dù chỉ một vết nứt. 】
【 Mỗi khi ta nhìn thấy gương mặt quật cường mà khổ sở của nàng, đều cảm thấy thật đáng yêu... 】
【 Ta tin tưởng, tình yêu giữa chúng ta, còn bền vững hơn cả con đường đá nhỏ kia, cho dù tử thần có vung lưỡi hái nhảy múa trên đó, cũng không thể chia cắt chúng ta... 】
...
Dưới lôi vân mờ tối,
Bragi nhìn con đường đá nhỏ quen thuộc trong ký ức, hồi tưởng lại bức thư Eden không lâu trước đã viết cho hắn.
Vảy bày cúc màu vàng nhạt chập chờn trong gió, vài cánh hoa rơi xuống, xoay nhẹ trên con đường đá, sau đó lướt về phía cuối con đường nhỏ... Khóe miệng hắn khẽ cong lên.
Tay trái hắn cầm bó hoa, tay phải chỉnh lại cổ áo, giống như một vị tướng quân trẻ tuổi hăng hái vừa trở về từ chiến trường, mỉm cười, chuẩn bị nghênh đón tân nương đã chờ đợi hắn trăm năm.
Bragi cất bước, men theo con đường đá nhỏ, chầm chậm tiến vào sâu bên trong.
...
【 Mùa xuân Asgard mãi mãi vẫn mê người như vậy. 】
【 Ta ngồi trên xích đu đầu hoa viên, xung quanh đâu đâu cũng là kim bao tiêu nở rộ, gió xuân ấm áp thổi, hương hoa cơ hồ muốn bao phủ lấy ta... Chàng còn nhớ, chúng ta đã từng nhìn thấy hoàng kim chi hải ở đỉnh núi của cự nhân không? Cánh hoa kim bao tiêu theo gió xuân cuộn khắp hoa viên, dáng vẻ chẳng khác nào sóng biển của hoàng kim chi hải. 】
【 May mà có lời nhắc nhở của chàng, ta đã nhờ Sif giúp giải quyết vấn đề cỏ dại mọc tràn lan, hiện tại hoa viên đã được ta chăm sóc sạch sẽ, hệt như lúc chúng ta mới kết hôn vậy. 】
【 Nếu chàng trở lại, nhất định sẽ thích vô cùng... 】
...
Trên con đường đá nhỏ mờ tối, không biết từ đâu gió thổi tới, mang theo chút hơi lạnh.
Bragi bước từng bước giữa lá khô bay cuộn đầy trời, bộ lễ phục màu ám kim tiên diễm phảng phất là màu sắc duy nhất trong thế giới tĩnh mịch này, tiếng gió nghẹn ngào như có vô số kèn sáo trầm thấp ẩn trong rừng, vì sự trở về của hắn mà tấu lên chương nhạc vui sướng.
Bragi ôm vảy bày cúc, bước lên bậc thang cuối cùng, hắn mang theo đầy kỳ vọng nhìn hình tượng trước mắt, đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Gió lạnh xào xạc thổi qua hoa viên xám trắng, trên mảnh đất khô cằn, chỉ còn lại lác đác rễ đứt thân tàn đứng cô độc trong gió.
Không có gió mát, không có hương hoa, không có đóa kim bao tiêu do nàng tự tay gieo trồng nở rộ, cuộn lên thủy triều hoàng kim...
Dưới bầu trời sấm sét cuồn cuộn, chỉ còn lại một căn nhà gỗ rách nát, tọa lạc trên tàn viên hiu quạnh nơi xa.
Bragi đứng thẳng, cổ áo bị gió thổi bay phần phật, hắn ngơ ngác đứng trước hoa viên tàn tạ này, giống như một pho tượng tĩnh mịch, bất động.
Trong đôi mắt hắn, tràn ngập mờ mịt và khó hiểu... Hết thảy, đều không giống như hắn tưởng tượng.
Không nên như vậy...
Nơi này không nên như vậy!!?
Con ngươi Bragi run rẩy không ngừng, dù hắn không ngừng phủ nhận trong lòng rằng đây là nhà của hắn và nàng, nhưng vết tích rõ ràng khắc sâu trong ký ức, lại giống như có người cầm loa chặn bên tai, không ngừng gào thét giận dữ, chấn động khiến đầu óc hắn trống rỗng.
"Không thể nào... Điều này không thể nào." Bragi tan rã đồng tử, không ngừng lắc đầu.
"Eden! Eden! Nàng ở đâu?! Ta trở về rồi... Ta đã trở về! Eden!!"
Hắn mở đôi chân cứng ngắc, như phát điên, men theo con đường nhỏ trong viện cơ hồ đã bị bụi bặm và đất bao phủ, lao nhanh về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận