Trảm Thần: Seraph Ghét Bỏ Sau Ta Lên Thẳng Chí Cao Thần
Chương 18 tiễn biệt
Chương 18: Tiễn biệt
Ban đêm, Hòa Bình sở sự vụ.
Trần Mục Dã mặc tạp dề, đang nấu nướng thức ăn trong phòng bếp, trong ánh mắt dường như cất giấu tâm sự.
Còn Ôn Kỳ Mặc thì đang bôi thuốc nước cho Lâm Thất Dạ đầy người vết thương, vừa cười nói vài lời an ủi.
Thành viên tiểu đội 136 không ai ngoại lệ, đêm nay tất cả đều tụ tập tại sở sự vụ.
Giang Dã vừa mới đi vào, đã ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp truyền ra, và cả... mùi khói thuốc lá từ điếu thuốc Triệu Không Thành đang ngậm.
“Soái Đệ Đệ ngươi đến rồi, mau tới ngồi.” Hồng Anh trông thấy hắn, liền vội vàng đứng lên vẫy tay với hắn.
Giang Dã gật đầu đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hắn vừa ngồi xuống, Triệu Không Thành liền không còn cười hì hì nữa.
“Lão Triệu, sao thế? Chẳng phải vừa rồi còn đang giáo huấn Thất Dạ sao? Bây giờ Tiểu Dã tới, ngươi liền không nói nữa à?” Ôn Kỳ Mặc buồn cười nói.
“Đi đi đi.” Triệu Không Thành xua tay, có chút xấu hổ, dường như không muốn nhắc lại chuyện hôm nay bị Giang Dã đánh bại.
Sau đó ánh mắt của hắn rơi lên người Giang Dã, “Tiểu tử, ăn cơm xong chúng ta lại so tài một trận, hôm nay là ta chưa chuẩn bị kỹ.”
“Bị đánh cho tơi bời thì sướng rồi.” Lâm Thất Dạ vừa dùng thuốc nước lau vết thương trên mặt, vừa ngắt lời nói.
“Hầy, ngươi đừng trách ta ra tay nặng, đây là chịu trách nhiệm đối với sinh mệnh của ngươi sau này.”
Lâm Thất Dạ quay đầu đi chỗ khác, “Biết rồi, lời này của ngươi nói 800 lần rồi.”
Triệu Không Thành cười hít một hơi thuốc, rồi nhìn về phía Giang Dã, hai hàng lông mày nhướn lên nháy nháy.
Giang Dã gật gật đầu, làm ra vẻ bản thân bất đắc dĩ, “Được thôi, ăn cơm xong luyện tiếp.”
“Đúng rồi, hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại......”
“Soái Đệ Đệ, Lão Triệu ngày mai phải đi rồi, đội trưởng bảo chúng ta tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm, tiễn đưa lão ấy.” Hồng Anh bên cạnh giải thích nói.
Triệu Không Thành sắp đi!
Giang Dã hơi nhíu mày, tình tiết cốt truyện này sao lại quay về như cũ thế này?
Hắn nghĩ ngợi, hẳn là việc Triệu Không Thành sử dụng Quỷ Thần dẫn mà không chết đã bị cao tầng của người gác đêm biết được, muốn hắn phối hợp nghiên cứu.
Ngoài khả năng này ra thì không còn cái nào khác, điều này khiến hắn không khỏi nhớ tới lời hệ thống đã nói.
Muốn thay đổi kết cục kịch bản dưới ngòi bút của lão tặc Tam Cửu, thì phải xem thực lực của mình.
Làm cả buổi, Tam Cửu ngươi lại uốn éo kéo nó về.
Sắc mặt Giang Dã có chút buồn bực.
Không biết việc cứu hắn rốt cuộc là đúng hay sai, trước kia lúc đọc tiểu thuyết, hắn thật sự rất thích nhân vật Triệu Không Thành này.
Bốp!
Bỗng nhiên, bàn tay to của Triệu Không Thành đập lên vai Giang Dã, chỉ thấy hắn cười nói: “Không sao đâu, cấp trên giao cho ta một nhiệm vụ rất đặc thù, đợi lúc ta trở về, tệ gì cũng là một tướng quân!”
Hắn vừa nói vừa nhướng mày, như đang an ủi chính mình.
“Đúng vậy đó, Lão Triệu nhất định sẽ trở về, đừng buồn nha Soái Đệ Đệ.” Hồng Anh chống cằm cười với hắn.
Giang Dã sửng sốt một chút, rồi cười gật đầu.
Tiểu đội 136, thật sự có cảm giác như một gia đình!
“Nào, ăn cơm thôi.” Trần Mục Dã bưng món ăn cuối cùng lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ngô Tương Nam.
Mà lúc này, Hồng Anh đã cầm sẵn đũa trong tay, một trận đại chiến chực chờ bùng nổ.
Trần Mục Dã nhìn những người còn lại một chút, cầm đũa lên, “Ăn cơm.”
Vừa dứt lời, đũa của Hồng Anh và Ôn Kỳ Mặc đồng thời cùng gắp một cái đùi gà.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, dường như có tia điện lóe lên ở giữa.
Trần Mục Dã hít sâu một hơi, dùng đũa gạt trái một cái, gạt phải một cái, gắp ba cái đùi gà trong đĩa bỏ vào chén của Giang Dã, Lâm Thất Dạ, và Lão Triệu.
Hồng Anh chống cằm, thu tay về, hung hăng lườm Ôn Kỳ Mặc một cái. Người sau chỉ biết bất đắc dĩ giang tay ra.
Giang Dã im lặng, gắp đùi gà lên định bỏ vào chén của Hồng Anh tỷ.
“Đừng, tỷ tỷ vốn là muốn gắp cho ngươi mà.” Hồng Anh dùng đũa ngăn lại, nghiêng đầu cười với hắn.
“Được rồi, chúng ta cùng nâng ly, tiễn đưa Lão Triệu.” Trần Mục Dã cầm ly rượu trên bàn đứng dậy.
Mọi người cũng làm theo.
“Chúc Lão Triệu công huân đầy mình, lên làm tướng quân!”
Coong một tiếng, tám ly rượu chạm vào nhau.
Khóe mắt Triệu Không Thành ươn ướt, hắn uống cạn ly bia đầy trong một hơi, giọng nghẹn ngào nói: “Chờ ta trở về.”
Đêm nay, kể từ khi thành thần đến nay, là lần đầu tiên Giang Dã thua Triệu Không Thành...
Sáng hôm sau, cả tiểu đội 136 cùng ra tiễn Triệu Không Thành rời khỏi Thương Nam.
Bảy người đứng ở sân bay, dõi mắt nhìn máy bay của Lão Triệu cất cánh, Hồng Anh cũng không kìm được nữa mà bật khóc.
Thật ra bọn họ đều không ngốc, có thể hiểu rõ nguyên nhân Lão Triệu bị cấp trên điều đi Thượng Kinh.
Tít tít tít.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Mục Dã vang lên, hắn bắt máy.
“Alo.”
Lông mày hắn bỗng nhiên cau chặt lại, “Xác định?”
“Được, chúng tôi tới ngay.”
“Có chuyện gì vậy đội trưởng?” Ngô Tương Nam hỏi.
Trần Mục Dã đặt điện thoại di động xuống, “Chập tối hôm qua Thương Nam xảy ra nhiều vụ án giết người, cảnh sát đã điều tra sàng lọc nhưng không tìm được bất kỳ chứng cứ nào về hung thủ.”
“Hơn nữa... Sáng sớm nay, lúc pháp y đến khám nghiệm thi thể, đã phát hiện tất cả thi thể đều biến thành quái vật hình rắn.”
Lời này vừa nói ra, đám người vốn đang chìm trong bi thương, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Không cần nói nhiều, lại là một vụ án thần bí xuất hiện.
“Chúng ta lập tức trở về sở sự vụ, Tương Nam, ngươi đi liên hệ với cục cảnh sát bên kia, điều tra thêm về nguồn gốc của vụ án thần bí này.” Trần Mục Dã sắp xếp.
Sau đó bảy người lên xe, quay lại Hòa Bình sở sự vụ.
Giang Dã im lặng đi theo.
Vừa đến cổng sở sự vụ, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt mọi người.
“Lý Nghị Phi.” Trần Mục Dã nhìn cậu học sinh cấp ba đang đứng ở cửa.
Lần trước lúc ký thỏa thuận bảo mật, hai người đã gặp nhau.
Lý Nghị Phi thấy bọn họ trở về, vẻ mặt bối rối đi tới, “Chào các ngươi, ta có chuyện muốn nói cho các ngươi.”
Trần Mục Dã nhíu mày, “Chuyện gì?”
“Ta, ta nhìn thấy quái vật.”
Trong phòng họp, sau khi nghe Lý Nghị Phi kể xong, mọi người đều im lặng.
Cộc cộc cộc.
Tiếng bước chân từ cửa truyền đến, Ngô Tương Nam cầm tài liệu đi tới, nói: “Đội trưởng, tất cả người chết đều có một điểm chung, con của họ đều đang học tại Thương Nam Nhị Trung.”
“Cho nên về cơ bản có thể kết luận, Thương Nam Nhị Trung là hiện trường đầu tiên.”
“Ngoài ra...”
Ngô Tương Nam lấy ra mấy bản tài liệu giống nhau, đặt trước mặt mỗi người.
“Dựa theo số liệu pháp y gửi tới, ta đã tra cứu tài liệu, loại sinh vật thần bí này tên là ‘Khó đà xà yêu’. Nó cực kỳ giỏi ngụy trang, có thể gieo ‘xà chủng’ lên người bình thường để phát triển tử tự......”
Lâm Thất Dạ nghe mà không hiểu lắm, cảm thấy kỳ quái, quay đầu liếc nhìn Lý Nghị Phi, vẻ mặt đăm chiêu.
Cực kỳ giỏi ngụy trang, tại sao lần này lại bại lộ trước mặt Lý Nghị Phi?
Xà yêu tử tự bị giết, con xà yêu kia không phải nên ẩn náu kỹ hơn sao? Tại sao lại bại lộ vị trí của mình vào đúng lúc này?
Quá kỳ quái.
Giang Dã cảm nhận được biểu hiện tinh tế của Lâm Thất Dạ, trong lòng không khỏi thầm thán phục.
Nhân vật chính quả nhiên vẫn có chút nghịch thiên, nếu không cũng chẳng thể trở thành nhân vật chính.
Có điều, chỉ cần vào được Thương Nam Nhị Trung, tất cả diễn biến tiếp theo sẽ do ta khống chế.
Rầm!
Trần Mục Dã đóng tập tài liệu lại, nhìn về phía Lý Nghị Phi, “Thất Dạ, Tiểu Dã, và cả Lý Nghị Phi, các ngươi là học sinh Thương Nam Nhị Trung, do các ngươi đi dò xét tình hình trường học một chút, xem rốt cuộc có bao nhiêu xà yêu tử tự.”
“Hồng Anh, Tiểu Nam, các ngươi đến phòng ngủ của Lưu Tiểu Diễm, và phòng làm việc của vị chủ nhiệm kia, tìm ra bản thể.”
“Những người còn lại quét sạch xà yêu tử tự bên ngoài trường, chia nhau hành động.”
“Ngoài ra Lý Nghị Phi, nếu lần này ngươi biểu hiện không tệ, ta có thể cho ngươi một cơ hội gia nhập người gác đêm.”
Trần Mục Dã nói với Lý Nghị Phi, người sau lộ vẻ mừng rỡ, hoàn toàn không giống như đang diễn.
“Được rồi, bắt đầu hành động!”
“Rõ!”
Ban đêm, Hòa Bình sở sự vụ.
Trần Mục Dã mặc tạp dề, đang nấu nướng thức ăn trong phòng bếp, trong ánh mắt dường như cất giấu tâm sự.
Còn Ôn Kỳ Mặc thì đang bôi thuốc nước cho Lâm Thất Dạ đầy người vết thương, vừa cười nói vài lời an ủi.
Thành viên tiểu đội 136 không ai ngoại lệ, đêm nay tất cả đều tụ tập tại sở sự vụ.
Giang Dã vừa mới đi vào, đã ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp truyền ra, và cả... mùi khói thuốc lá từ điếu thuốc Triệu Không Thành đang ngậm.
“Soái Đệ Đệ ngươi đến rồi, mau tới ngồi.” Hồng Anh trông thấy hắn, liền vội vàng đứng lên vẫy tay với hắn.
Giang Dã gật đầu đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hắn vừa ngồi xuống, Triệu Không Thành liền không còn cười hì hì nữa.
“Lão Triệu, sao thế? Chẳng phải vừa rồi còn đang giáo huấn Thất Dạ sao? Bây giờ Tiểu Dã tới, ngươi liền không nói nữa à?” Ôn Kỳ Mặc buồn cười nói.
“Đi đi đi.” Triệu Không Thành xua tay, có chút xấu hổ, dường như không muốn nhắc lại chuyện hôm nay bị Giang Dã đánh bại.
Sau đó ánh mắt của hắn rơi lên người Giang Dã, “Tiểu tử, ăn cơm xong chúng ta lại so tài một trận, hôm nay là ta chưa chuẩn bị kỹ.”
“Bị đánh cho tơi bời thì sướng rồi.” Lâm Thất Dạ vừa dùng thuốc nước lau vết thương trên mặt, vừa ngắt lời nói.
“Hầy, ngươi đừng trách ta ra tay nặng, đây là chịu trách nhiệm đối với sinh mệnh của ngươi sau này.”
Lâm Thất Dạ quay đầu đi chỗ khác, “Biết rồi, lời này của ngươi nói 800 lần rồi.”
Triệu Không Thành cười hít một hơi thuốc, rồi nhìn về phía Giang Dã, hai hàng lông mày nhướn lên nháy nháy.
Giang Dã gật gật đầu, làm ra vẻ bản thân bất đắc dĩ, “Được thôi, ăn cơm xong luyện tiếp.”
“Đúng rồi, hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại......”
“Soái Đệ Đệ, Lão Triệu ngày mai phải đi rồi, đội trưởng bảo chúng ta tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm, tiễn đưa lão ấy.” Hồng Anh bên cạnh giải thích nói.
Triệu Không Thành sắp đi!
Giang Dã hơi nhíu mày, tình tiết cốt truyện này sao lại quay về như cũ thế này?
Hắn nghĩ ngợi, hẳn là việc Triệu Không Thành sử dụng Quỷ Thần dẫn mà không chết đã bị cao tầng của người gác đêm biết được, muốn hắn phối hợp nghiên cứu.
Ngoài khả năng này ra thì không còn cái nào khác, điều này khiến hắn không khỏi nhớ tới lời hệ thống đã nói.
Muốn thay đổi kết cục kịch bản dưới ngòi bút của lão tặc Tam Cửu, thì phải xem thực lực của mình.
Làm cả buổi, Tam Cửu ngươi lại uốn éo kéo nó về.
Sắc mặt Giang Dã có chút buồn bực.
Không biết việc cứu hắn rốt cuộc là đúng hay sai, trước kia lúc đọc tiểu thuyết, hắn thật sự rất thích nhân vật Triệu Không Thành này.
Bốp!
Bỗng nhiên, bàn tay to của Triệu Không Thành đập lên vai Giang Dã, chỉ thấy hắn cười nói: “Không sao đâu, cấp trên giao cho ta một nhiệm vụ rất đặc thù, đợi lúc ta trở về, tệ gì cũng là một tướng quân!”
Hắn vừa nói vừa nhướng mày, như đang an ủi chính mình.
“Đúng vậy đó, Lão Triệu nhất định sẽ trở về, đừng buồn nha Soái Đệ Đệ.” Hồng Anh chống cằm cười với hắn.
Giang Dã sửng sốt một chút, rồi cười gật đầu.
Tiểu đội 136, thật sự có cảm giác như một gia đình!
“Nào, ăn cơm thôi.” Trần Mục Dã bưng món ăn cuối cùng lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ngô Tương Nam.
Mà lúc này, Hồng Anh đã cầm sẵn đũa trong tay, một trận đại chiến chực chờ bùng nổ.
Trần Mục Dã nhìn những người còn lại một chút, cầm đũa lên, “Ăn cơm.”
Vừa dứt lời, đũa của Hồng Anh và Ôn Kỳ Mặc đồng thời cùng gắp một cái đùi gà.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, dường như có tia điện lóe lên ở giữa.
Trần Mục Dã hít sâu một hơi, dùng đũa gạt trái một cái, gạt phải một cái, gắp ba cái đùi gà trong đĩa bỏ vào chén của Giang Dã, Lâm Thất Dạ, và Lão Triệu.
Hồng Anh chống cằm, thu tay về, hung hăng lườm Ôn Kỳ Mặc một cái. Người sau chỉ biết bất đắc dĩ giang tay ra.
Giang Dã im lặng, gắp đùi gà lên định bỏ vào chén của Hồng Anh tỷ.
“Đừng, tỷ tỷ vốn là muốn gắp cho ngươi mà.” Hồng Anh dùng đũa ngăn lại, nghiêng đầu cười với hắn.
“Được rồi, chúng ta cùng nâng ly, tiễn đưa Lão Triệu.” Trần Mục Dã cầm ly rượu trên bàn đứng dậy.
Mọi người cũng làm theo.
“Chúc Lão Triệu công huân đầy mình, lên làm tướng quân!”
Coong một tiếng, tám ly rượu chạm vào nhau.
Khóe mắt Triệu Không Thành ươn ướt, hắn uống cạn ly bia đầy trong một hơi, giọng nghẹn ngào nói: “Chờ ta trở về.”
Đêm nay, kể từ khi thành thần đến nay, là lần đầu tiên Giang Dã thua Triệu Không Thành...
Sáng hôm sau, cả tiểu đội 136 cùng ra tiễn Triệu Không Thành rời khỏi Thương Nam.
Bảy người đứng ở sân bay, dõi mắt nhìn máy bay của Lão Triệu cất cánh, Hồng Anh cũng không kìm được nữa mà bật khóc.
Thật ra bọn họ đều không ngốc, có thể hiểu rõ nguyên nhân Lão Triệu bị cấp trên điều đi Thượng Kinh.
Tít tít tít.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Mục Dã vang lên, hắn bắt máy.
“Alo.”
Lông mày hắn bỗng nhiên cau chặt lại, “Xác định?”
“Được, chúng tôi tới ngay.”
“Có chuyện gì vậy đội trưởng?” Ngô Tương Nam hỏi.
Trần Mục Dã đặt điện thoại di động xuống, “Chập tối hôm qua Thương Nam xảy ra nhiều vụ án giết người, cảnh sát đã điều tra sàng lọc nhưng không tìm được bất kỳ chứng cứ nào về hung thủ.”
“Hơn nữa... Sáng sớm nay, lúc pháp y đến khám nghiệm thi thể, đã phát hiện tất cả thi thể đều biến thành quái vật hình rắn.”
Lời này vừa nói ra, đám người vốn đang chìm trong bi thương, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Không cần nói nhiều, lại là một vụ án thần bí xuất hiện.
“Chúng ta lập tức trở về sở sự vụ, Tương Nam, ngươi đi liên hệ với cục cảnh sát bên kia, điều tra thêm về nguồn gốc của vụ án thần bí này.” Trần Mục Dã sắp xếp.
Sau đó bảy người lên xe, quay lại Hòa Bình sở sự vụ.
Giang Dã im lặng đi theo.
Vừa đến cổng sở sự vụ, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt mọi người.
“Lý Nghị Phi.” Trần Mục Dã nhìn cậu học sinh cấp ba đang đứng ở cửa.
Lần trước lúc ký thỏa thuận bảo mật, hai người đã gặp nhau.
Lý Nghị Phi thấy bọn họ trở về, vẻ mặt bối rối đi tới, “Chào các ngươi, ta có chuyện muốn nói cho các ngươi.”
Trần Mục Dã nhíu mày, “Chuyện gì?”
“Ta, ta nhìn thấy quái vật.”
Trong phòng họp, sau khi nghe Lý Nghị Phi kể xong, mọi người đều im lặng.
Cộc cộc cộc.
Tiếng bước chân từ cửa truyền đến, Ngô Tương Nam cầm tài liệu đi tới, nói: “Đội trưởng, tất cả người chết đều có một điểm chung, con của họ đều đang học tại Thương Nam Nhị Trung.”
“Cho nên về cơ bản có thể kết luận, Thương Nam Nhị Trung là hiện trường đầu tiên.”
“Ngoài ra...”
Ngô Tương Nam lấy ra mấy bản tài liệu giống nhau, đặt trước mặt mỗi người.
“Dựa theo số liệu pháp y gửi tới, ta đã tra cứu tài liệu, loại sinh vật thần bí này tên là ‘Khó đà xà yêu’. Nó cực kỳ giỏi ngụy trang, có thể gieo ‘xà chủng’ lên người bình thường để phát triển tử tự......”
Lâm Thất Dạ nghe mà không hiểu lắm, cảm thấy kỳ quái, quay đầu liếc nhìn Lý Nghị Phi, vẻ mặt đăm chiêu.
Cực kỳ giỏi ngụy trang, tại sao lần này lại bại lộ trước mặt Lý Nghị Phi?
Xà yêu tử tự bị giết, con xà yêu kia không phải nên ẩn náu kỹ hơn sao? Tại sao lại bại lộ vị trí của mình vào đúng lúc này?
Quá kỳ quái.
Giang Dã cảm nhận được biểu hiện tinh tế của Lâm Thất Dạ, trong lòng không khỏi thầm thán phục.
Nhân vật chính quả nhiên vẫn có chút nghịch thiên, nếu không cũng chẳng thể trở thành nhân vật chính.
Có điều, chỉ cần vào được Thương Nam Nhị Trung, tất cả diễn biến tiếp theo sẽ do ta khống chế.
Rầm!
Trần Mục Dã đóng tập tài liệu lại, nhìn về phía Lý Nghị Phi, “Thất Dạ, Tiểu Dã, và cả Lý Nghị Phi, các ngươi là học sinh Thương Nam Nhị Trung, do các ngươi đi dò xét tình hình trường học một chút, xem rốt cuộc có bao nhiêu xà yêu tử tự.”
“Hồng Anh, Tiểu Nam, các ngươi đến phòng ngủ của Lưu Tiểu Diễm, và phòng làm việc của vị chủ nhiệm kia, tìm ra bản thể.”
“Những người còn lại quét sạch xà yêu tử tự bên ngoài trường, chia nhau hành động.”
“Ngoài ra Lý Nghị Phi, nếu lần này ngươi biểu hiện không tệ, ta có thể cho ngươi một cơ hội gia nhập người gác đêm.”
Trần Mục Dã nói với Lý Nghị Phi, người sau lộ vẻ mừng rỡ, hoàn toàn không giống như đang diễn.
“Được rồi, bắt đầu hành động!”
“Rõ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận