Trảm Thần: Seraph Ghét Bỏ Sau Ta Lên Thẳng Chí Cao Thần

Chương 179: Vương Tử cùng công chúa

Chương 179: Vương tử cùng công chúa
Tại quốc đô, trong một cung điện, cánh cửa khắc hoa cao lớn chậm rãi được đẩy ra.
Đập vào mắt là phòng trước rộng lớn, cùng tấm gương được đặt ở giữa vách tường.
Vương hậu cởi bỏ mũ của chiếc áo choàng đen, lộ ra dung mạo xinh đẹp, đi đến trước gương.
“Ma kính a ma kính, nói cho ta biết, ai là nữ nhân đẹp nhất trên thế giới này?” Lời này vừa dứt, trên gương chậm rãi hiện ra một đôi mắt, nhàn nhạt phun ra bốn chữ: “Công chúa Bạch Tuyết!” Đông!
Nắm đấm trắng nõn của Vương hậu đánh nát vách tường bên cạnh, khắp khuôn mặt là vẻ ác độc và phẫn nộ.
“Tại sao! Tại sao vẫn là nàng? Nàng đã ăn táo độc, làm sao có thể vẫn là nàng? Ngươi đang lừa ta!” Ma kính dường như biết tâm tư của vương hậu, thế là mặt kính bắt đầu mơ hồ biến hóa.
Xuất hiện cảnh Vương tử hôn công chúa Bạch Tuyết, khiến công chúa Bạch Tuyết tỉnh lại.
Sắc mặt Vương hậu lập tức trở nên khó coi, hai mắt lộ vẻ âm tàn!
“Không! Ta mới là nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế giới này!” “Bất kỳ nữ nhân nào xinh đẹp hơn ta đều đáng chết!”
Trong rừng rậm Ám Dạ, cây cối cao lớn cổ lão che khuất bầu trời, ánh nắng chỉ có thể khó khăn xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành lá.
Trước một căn nhà gỗ trong rừng rậm.
Bách Lý Bàn Bàn nghe lời của bảy chú lùn, lập tức hiểu rõ mạch lạc sự tình.
Mộng cảnh này lại là câu chuyện “Công chúa Bạch Tuyết và bạch mã Vương tử”, mà chính mình trở thành bạch mã Vương tử.
Loại truyện cổ tích nước ngoài phổ biến rộng rãi này, hắn vẫn từng nghe qua.
Bách Lý Bàn Bàn gãi đầu, nhìn lại trang phục Vương tử của mình, vuốt vuốt mái tóc cắt ngang trán.
“Giang Dã Ca, Thất Dạ, tiểu gia đến rồi đây, ta là Vương tử!” Sắc mặt bảy chú lùn bên cạnh cứng đờ, nhìn Bách Lý Bàn Bàn, phảng phất như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Hắn có thể cứu công chúa Bạch Tuyết sao? Ách xì!~” chú lùn Hắt Xì Trùng không khỏi hỏi.
Vạn Sự Thông lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, Bách Lý Bàn Bàn quả thật có chút không giống Vương tử.
Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể thử một phen.
Hắn đi đến trước mặt Bách Lý Bàn Bàn, chênh lệch chiều cao hơn một mét, hắn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.
“Cùng ta đi cứu công chúa Bạch Tuyết nào.” Công chúa Bạch Tuyết?
Bách Lý Bàn Bàn từ trong sự đắc ý tỉnh lại, nhớ tới trong câu chuyện này, công chúa Bạch Tuyết cần Vương tử hôn mới có thể tỉnh lại.
Trên mặt hắn lập tức hiện vẻ do dự, nếu là Mạc Lỵ...... Không đúng, đây là mộng mà!
“Được, dẫn tiểu gia đi!” Bách Lý Bàn Bàn vung tay lên.
Bảy chú lùn ra hiệu bằng mắt cho nhau, nhưng vẫn dẫn Bách Lý Bàn Bàn tiến vào tầng hầm dưới nhà gỗ, bên trong là một gian mật thất.
Đến trước cửa mật thất, các chú lùn đẩy mấy cái rương ra để tìm cơ quan mở cửa.
Bách Lý Bàn Bàn thấy thế, bèn đưa tay ra, thử vặn một cái.
Ầm ầm!
Cửa đá mật thất từ từ mở ra......
Bảy chú lùn: “......” Bách Lý Bàn Bàn gãi đầu, “Không cần cảm ơn!” Khóe miệng Vạn Sự Thông giật giật, ta thật sự muốn cảm ơn ngươi lắm đó!
Sau đó, bọn họ dẫn Bách Lý Bàn Bàn đi vào mật thất, bên trong không có ánh đèn, nhưng vẫn có thể thấy rõ mọi vật.
Ở trung tâm mật thất, đặt một chiếc quan tài thuỷ tinh phát ra ánh sáng lấp lánh như sao trời, đỉnh mật thất được chiếu rọi thành hình dáng bầu trời sao.
Trông rất lãng mạn và mỹ lệ.
Bách Lý Bàn Bàn sửa sang lại cổ áo, hai tay cố kéo vạt áo nhưng vẫn không che hết bụng, trên mặt lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Đi đi, trong quan tài thủy tinh chính là công chúa Bạch Tuyết, ngươi hẳn là có cách cứu nàng.” Vạn Sự Thông chỉ vào đó nói.
Bách Lý Bàn Bàn gật đầu, chậm rãi đi về phía quan tài thuỷ tinh, khi tay vừa chạm đến nắp quan tài, hắn đột nhiên dừng lại.
Không đúng! Đây là mộng cảnh mà!
Ta còn đang ở trong mộng cảnh của Ác Mộng Thú, mà Ác Mộng Thú lại chuyên tạo ra ác mộng.
Sẽ không phải vừa mở ra, lại có con quái vật nào xông tới chỗ ta chứ?
Hoặc là bên trong lại là một lão yêu bà, muốn nụ hôn đầu của tiểu gia mới có thể giải mộng.
Bách Lý Bàn Bàn lúc này rụt tay lại, quay đầu nhìn bảy chú lùn đang đứng bên cạnh.
“Công chúa Bạch Tuyết của các ngươi có xấu không?” Bảy chú lùn: “......” “Công chúa Bạch Tuyết là người thiện lương và xinh đẹp nhất thế giới này, sao ngươi có thể nghi ngờ dung mạo của nàng!?” đến cả chú lùn Thẹn Thùng Quỷ cũng không còn xấu hổ nữa mà nói ra.
Bách Lý Bàn Bàn lúng túng gật đầu, lại nhìn về phía quan tài thuỷ tinh lần nữa.
Chết tiệt! Dù sao cũng là mộng, liều một phen!
Hắn đưa tay đặt lên nắp quan tài, hơi dùng sức, nắp quan tài chậm rãi dịch chuyển.
Bách Lý Bàn Bàn chăm chú nhìn vào bên trong quan tài thuỷ tinh, dường như chỉ cần có chút động tĩnh khác thường nào bên trong, hắn sẽ lập tức quay người bỏ chạy.
Khi nắp quan tài dịch chuyển, chiếc váy công chúa màu lam trắng nõn, cùng nữ tử tuyệt mỹ có mái tóc màu đỏ chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Miệng Bách Lý Bàn Bàn chậm rãi há hốc, hai mắt càng trở nên ngây dại.
Cái này...... Đây là... Mạc Lỵ!
A?
Giờ phút này! Hắn nhìn thấy Mạc Lỵ nằm trong quan tài thuỷ tinh, đại não lập tức trống rỗng, có chút không thể tin vào tất cả những gì mình đang thấy.
Sao Mạc Lỵ lại xuất hiện trong giấc mộng của mình chứ?
Từ lúc tiến vào Cô Tô Thị, hắn và Lâm Thất Dạ đã tách ra, lạc vào trong mộng cảnh.
Bản thân hắn cũng thử tìm kiếm, nhưng mộng cảnh dường như độc lập, căn bản tìm không thấy.
Mà bây giờ, Mạc Lỵ vậy mà lại xuất hiện trong mộng cảnh của mình, còn trở thành công chúa Bạch Tuyết của mình.
Chẳng lẽ đây chính là mệnh trung chú định?
Trên mặt Bách Lý Bàn Bàn tức khắc hiện lên nụ cười rạng rỡ.
Mà trong quan tài thuỷ tinh, Mạc Lỵ tuy nhắm mắt nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, có thể cảm nhận được âm thanh bên ngoài.
Chỉ là trong ý thức, trước mặt nàng chỉ có một quả táo đỏ khổng lồ, phía trên có một hàng chữ.
—— Chờ đợi nụ hôn của bạch mã Vương tử!
Ban đầu nàng rất nghi hoặc, bạch mã Vương tử nào?
Nhưng khi nhìn thấy quả táo đỏ này, nàng cũng nghĩ đến câu chuyện “Công chúa Bạch Tuyết”, hiện tại hẳn là nàng đã trở thành công chúa Bạch Tuyết.
Bên ngoài truyền đến động tĩnh, hẳn là bạch mã Vương tử của mình đã đến.
Đây là mộng cảnh, Vương tử sẽ là ai?
Mạc Lỵ trầm tư, hồi tưởng lại cuộc sống đã qua của mình, người duy nhất khiến nàng có hảo cảm chỉ có hai.
Một người là Giang Dã mà nàng đặt mục tiêu phải vượt qua, một người chính là Bách Lý Bàn Bàn hồi ở Tân Nam Sơn.
Nếu đây là giấc mơ của nàng, cũng chỉ có khả năng xuất hiện hai người đó.
Người bên ngoài sẽ là ai?
Lúc này, đầu óc Mạc Lỵ hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại trên người gã mập thích làm trò kia.
Hình như hắn cũng không tệ......
Bên ngoài ý thức, Bách Lý Bàn Bàn nhìn Mạc Lỵ trong quan tài thuỷ tinh, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Mạc Lỵ là công chúa Bạch Tuyết của ta......
Hô hấp của Bách Lý Bàn Bàn có chút dồn dập, hai tay nắm chặt mép quan tài thuỷ tinh, sắc mặt hơi đỏ lên, dần dần tới gần Mạc Lỵ.
Trong đầu không ngừng nghĩ, việc này có tính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không? Lát nữa Mạc Lỵ tỉnh lại có tức giận không?
Nếu nàng tức giận thì ta nên làm thế nào? Tặng một chiếc Rolex?
Oa oa oa, việc này tiểu gia cũng chưa từng làm bao giờ!
Bách Lý Bàn Bàn bỗng nhiên dừng lại cách đôi môi đỏ mọng của Mạc Lỵ khoảng 10cm, mặt đã đỏ bừng nóng ran, lan đến tận mang tai.
Hắn do dự khoảng hai phút đồng hồ, ngay cả mấy chú lùn bên cạnh nhìn cũng thấy sốt ruột.
Bách Lý Bàn Bàn cắn răng, lộ vẻ mặt như sắp chịu chết, không ngừng tự nhủ thầm trong lòng.
Đây là mộng, đây là mộng......
Quan tài thuỷ tinh đột nhiên nở rộ vầng hào quang sáng chói như sao trời, chiếu sáng toàn bộ mật thất.
Tựa như vô số vì sao dày đặc hội tụ nơi đây, tản ra ánh sáng dịu dàng mà mê người, phảng phất đang kể lại câu chuyện chỉ thuộc về riêng bọn họ.
Đôi môi hai người chậm rãi chạm vào nhau, mang theo sự ngượng ngùng và thăm dò, giống như ngọn gió nhẹ nhàng nhất trong ngày xuân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận