Trảm Thần: Hồng Anh Xin Tự Trọng, Ngươi Chớ Làm Loạn Nha!

Chương 283: tức giận lão bà, so với năm rồi heo cũng khó khăn bắt!

**Chương 283: Vợ giận dỗi, so với bắt heo ngày Tết còn khó hơn!**
Lời nói đồng thanh vang lên, một màn bạn cũ trùng phùng, cộng thêm một cái ôm đã lâu không gặp!
Giữa nam nhân với nam nhân thường thường chính là đơn giản như vậy, tình bạn của bọn hắn thuần túy mà bền chặt, một câu làm huynh đệ khắc cốt ghi tâm, dù cho đến già bảy tám mươi tuổi, vẫn là ý tứ như vậy!
Bốn người ôm nhau thật sâu, dưới ánh đèn có chút mờ ảo này, lại lộ ra không đáng chú ý như vậy!
Thẩm Thanh Trúc lấy thuốc lá ra đưa cho Diệp Tiểu Bạch một điếu, Diệp Tiểu Bạch sau khi nhận lấy theo thói quen mượn lửa của đối phương, sau đó theo thói quen nhét vào trong túi.
“A Duệ, nửa năm không gặp, trưởng thành rồi đấy! Dáng vẻ cả người mặc đồ đen này, thật là đẹp trai a!” Diệp Tiểu Bạch quét mắt nhìn từ trên xuống dưới một phen rồi khen.
Thẩm Thanh Trúc ngượng ngùng gãi đầu. “Tổng bộ ở cái nơi rách nát kia thực sự rất ma luyện con người ta, ta đây không phải cũng là bị ép buộc sao?
Lại nói, Tiểu Bạch ca... Ngươi có thể đưa bật lửa cho ta không?”
“A a a... Không có ý tứ, không có ý tứ, hay táy máy cái bật lửa này quen rồi, nhất thời không nhịn được!” Diệp Tiểu Bạch cũng không xấu hổ, thuận tay đem chiếc bật lửa vừa cất vào trong túi trả trở về.
Phía sau mấy người lại nhàn rỗi hàn huyên vài câu, mấy gã đàn ông cứ như vậy đứng ở ven đường, cười cười nói nói, nửa giờ liền trôi qua.
Thẳng đến khi âm thanh nhắc nhở cách mỗi nửa giờ lại vang lên của Diệp Tiểu Bạch, hắn mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, hắn chuyến này đến là có chính sự muốn làm, cũng không thể lại cứ thế đi lung tung.
“Ơ kìa, Hồng Anh, Tiểu Nam đâu? Hai nàng đi đâu rồi?” Diệp Tiểu Bạch mở miệng hỏi.
Lâm Thất Dạ nghĩ nghĩ rồi nói: “Giờ này Hồng Anh tỷ cùng Tiểu Nam chắc hẳn là đang ở địa điểm doanh trại tân binh Tân Nam Sơn rồi.
Dù sao hôm nay điều lệnh đến đột nhiên như vậy, chúng ta cũng coi như là từ sớm bận đến tối.
Lại nói Bạch Ca ngươi nhận chức quan gì thế? Không phải là cái vị trí quân trưởng đang còn trống kia chứ?”
“Đi đi đi, cái trò p·h·á hoại kia, ai thích làm thì làm?
Vấn đề này lát nữa ổn định lại, ta cao thấp gì cũng phải đi tìm Diệp Phạm tiểu tử kia lý luận một phen.
Hắn đem các ngươi đều điều tới đây, đây không phải bày rõ ra là ép ta lên nhậm chức sao?” Diệp Tiểu Bạch không đề cập tới chuyện này thì còn đỡ, nhắc tới cái này liền tức giận.
Nhưng Lâm Thất Dạ lại vào lúc này nói: “Cái kia, kỳ thật mọi người đối với chuyện này tuy có một chút ý kiến, nhưng về bản chất vẫn là không có quá để ý.
Nhất là Lão Triệu, giấc mộng từ trước đến nay của hắn đều là làm tướng quân, hiện tại ngồi lên vị trí đoàn trưởng, cũng coi như là hoàn thành một phần mộng tưởng rồi.
Bạch Ca vấn đề này, hay là ngươi cứ nể mặt một chút cho xong đi?”
“Ách! Cái này!” Diệp Tiểu Bạch cứng họng, trong lúc nhất thời mới hậu tri hậu giác nhớ tới vấn đề này.
Trước đó vội vàng sinh khí chỉ cân nhắc chính mình, căn bản không kịp nghĩ đến những người khác.
Nếu như muốn nói thật như vậy, vậy hắn cái vị trí quân trưởng này không phải là không đi cũng không được sao?
“Đáng giận, Diệp Phạm tiểu tử thối, ta cho là ngươi chỉ tính kế một tầng, không ngờ ngươi tính kế nhiều tầng như vậy!” Diệp Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi oán trách một câu, sau đó lại nói tiếp:
“Chuyện này sau này rồi nói, mà các ngươi cứ bận bịu trước đi, ta đi đây, thời gian của ta có hạn, hiện tại ngưng tụ thân thể mỗi ngày chỉ có mười giờ.
Ta hiện tại còn lại hơn ba giờ, không nắm chặt một chút, đoán chừng có chút nguy hiểm!”
Lời vừa dứt, Diệp Tiểu Bạch lập tức đột ngột từ mặt đất bay lên, hướng phía trong bầu trời đêm bay đi.
Chỉ bất quá vào lúc này, Thẩm Thanh Trúc ở phía sau giống như nghĩ tới điều gì, vội vàng nhắc nhở một câu. “Mập mạp bọn hắn hôm nay liền phải trở về, Tiểu Bạch ca, chuyện khác thì không sao!
Mạc Lỵ 8 giờ 50 có chuyến bay, ngươi có rảnh thì đi xem nàng một chút!”
Diệp Tiểu Bạch nghe vậy, thân hình nhất thời khựng lại, trong mắt thẫn thờ chợt hiện lên.
Nhớ tới cùng Mạc cô nương hẹn ước ngày xuân, vốn nên tại Giang Nam phồn hoa thịnh cảnh bên trong gặp gỡ, nhưng vận mệnh trêu ngươi, đủ loại biến cố hỗn loạn, cuối cùng dồn đến lỡ hẹn.
“Biết rồi, lát nữa ta xem một chút, thời gian kịp thì ta sẽ đi!”
Trong bầu trời đêm văng vẳng tiếng nói của Diệp Tiểu Bạch, khi ngẩng đầu nhìn lại, đâu còn bóng dáng của hắn?
Tào Uyên yên lặng giơ ngón tay cái với Thẩm Thanh Trúc!
Lâm Thất Dạ yên lặng thở dài, đè xuống nội tâm r·u·ng động.
Thầm nghĩ lần này coi như xong đi, dù sao đều nửa năm không thấy, vừa gặp đã bán đứng đối phương, trong lòng có thể sẽ có một chút áy náy..................!
Tân Nam Sơn, địa điểm huấn luyện tân binh trước kia!
Từ khi Viên Cương bọn hắn dời đi khỏi nơi này, trước đó những căn phòng ốc công trình kia vẫn còn lưu lại, trong lúc nhất thời chưa kịp dỡ bỏ.
Nhưng cũng may là chưa kịp dỡ bỏ, nếu không hiện tại lại phải xây dựng lại một lần nữa, phiền phức biết bao!
Lúc này trong binh doanh vẫn rất náo nhiệt, trước đó có nhắc tới những người cùng một nhóm với Diệp Tiểu Bạch, có một nửa người lưu lại nhậm chức.
Ngay cả Hứa Phúc Quý đi theo trại tân binh làm đầu bếp cũng bị giữ lại.
Cho nên đêm nay, thức ăn của mọi người ngược lại không thành vấn đề!
Qua nửa năm trưởng thành, trù nghệ của Hứa Phúc Quý lại có tiến bộ!
Làm đồ ăn đã đạt đến trình độ nước chảy mây trôi, quen tay hay việc!
Về phần nói trại tân binh không có đầu bếp, thì phải làm gì?
Ha ha, tân binh thôi, luôn luôn phải chịu khổ một chút, vấn đề này tổng bộ sẽ xem xét!
Sau khi ăn cơm xong, đa số tân binh lại bắt đầu chọn lựa, ký túc xá quen thuộc của mình!
Ai có thể nghĩ tới vừa rời đi nửa năm, cứ như đi du lịch một chuyến vậy, kết quả đi một vòng lại trở về nơi này.
Cũng may bởi vì muốn thành lập quân khu, không ít địa bàn công trình đều được xây dựng thêm, về sau vùng đất này vẫn là địa bàn của bọn hắn, người bình thường cũng sẽ không đến tranh giành!
Tư Tiểu Nam nhìn một vòng ký túc xá, cảm thấy vẫn là không thoải mái bằng ở nhà, hai tay chống nạnh đang lẩm bẩm một mình.
“Hồng Anh tỷ, em thấy, chúng ta cứ tùy tiện dọn dẹp một chút là được, đừng quá chăm chỉ.
Dù sao nơi này cách nội thành cũng không xa, cùng lắm thì ban ngày chúng ta tới bên này đi làm, ban đêm vẫn trở về nhà ngủ thôi!
Cứ ở ký túc xá, em có chút không quen nha!”
“Hừ, em đấy, em là trần nhà nhân loại rồi. Em đi một chuyến tự nhiên nhanh chóng.
Ta đây mới là Hải Cảnh, đi đi về về lái xe phiền phức lắm!
Mau tới đây giúp ta kéo cái vỏ chăn nào!” Hồng Anh nhíu mũi một cái, làm ra một bộ hung dữ.
Tư Tiểu Nam nghe vậy, hơi lè lưỡi, vội vàng đi qua giúp Hồng Anh kéo vỏ chăn.
“Hồng Anh tỷ, hôm nay em cứ thấy bất an, luôn cảm giác sẽ gặp phải chuyện xui xẻo gì đó, tỷ nói đây là tình huống gì thế?” Tư Tiểu Nam kéo vỏ chăn đồng thời, nói ra cảm giác của mình.
Hồng Anh lắc đầu. “Làm gì có bất an, ta thấy em là muốn về nhà ngủ rồi, cái giường vừa to vừa mềm kia, ôm mấy con búp bê đáng yêu mà Diệp Tiểu Bạch tặng em, có phải không?”
“Ai nha, không có, cái tên kia em còn ghét c·hết hắn, tỷ xem hắn lần trước còn cố ý gạt em hai giọt nước mắt.
Đừng nói mới trôi qua nửa năm không nhìn tới hắn, liền xem như một năm em cũng mặc kệ, bởi vì em không có nhớ hắn chút nào!” Tư Tiểu Nam giả bộ giận dữ, nghiêm túc nói.
Bất quá Hồng Anh đối với chuyện này lại là lắc đầu. “Tính toán, đều đã qua nửa năm, kỳ thật đội trưởng bọn hắn nói cũng đúng, chuyện kia cũng không thể trách Tiểu Bạch.
Nếu không thừa dịp tuần sau có rảnh, hai chúng ta đi xem một chút?”
“Ách, cũng được thôi!” Tư Tiểu Nam cười gượng gạo, thuận thế đáp ứng.
Hồng Anh lập tức giận không có chỗ phát tiết. “Hay cho em, cái con bé này, ban đầu đã nói là phải giữ mặt trận thống nhất, hóa ra em sớm đã có ý định này rồi đúng không?
Nói mau, có phải hay không ta không đề cập tới việc này, em sớm muộn cũng phải lén lút đi xem hắn?”
Hồng Anh có chút tức giận, một đôi tay ngọc bắt đầu chọc lét Tư Tiểu Nam.
Hai nàng đùa giỡn trên giường không ngừng quấn quýt!
Nhưng đột nhiên, lúc này Tư Tiểu Nam Tâm có cảm giác. “Hồng Anh tỷ, có một ánh mắt đang nhìn chúng ta!”
Tư Tiểu Nam từ khi thăng cấp đến trần nhà nhân loại, phương diện cảm giác lực, đã trở nên mười phần nhạy bén, đã sớm không thể so với trước kia.
Kết quả là sau một khắc, hai nàng, người cầm thương người cầm đao, nhao nhao đi ra ký túc xá, đi ra ngoài.
Mà khi các nàng ngẩng đầu nhìn thấy người lơ lửng trong bầu trời đêm kia, con ngươi hai người đều kinh hãi!
Ngay sau đó không hẹn mà cùng quay đầu liền đi, định đi vào trong ký túc xá.
Bóng người trôi nổi trên bầu trời, vội vàng bay xuống, kéo lại đầu ngón tay hai người, hơi dùng lực một chút, liền kéo các nàng vào n·g·ự·c mình.
“Hai vị lão bà đại nhân, nửa năm không gặp, các nàng vẫn khỏe chứ?”
Tư Tiểu Nam: “Đi một bên, ai là lão bà của ngươi?”
Hồng Anh: “Đúng vậy, ta không có quen ngươi, ngươi là ai? Đừng có ôm ta!”
Hai nàng ngoài miệng nói nhảm, không ngừng vu vơ ở trong n·g·ự·c Diệp Tiểu Bạch, hình ảnh này miêu tả thế nào đây?
Mọi người có nghe qua một câu chưa?
Vợ giận dỗi, so với bắt heo ngày Tết còn khó hơn, đại khái chính là một cảnh tượng như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận