Trảm Thần: Hồng Anh Xin Tự Trọng, Ngươi Chớ Làm Loạn Nha!

Chương 224: đồ vô sỉ, gia nô ba họ!

**Chương 224: Đồ vô sỉ, gia nô ba họ!**
Diệp Tiểu Bạch cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn nói chuyện với nhau, tiếng nói vừa dứt, bình chướng vô hình ngăn cách âm thanh xung quanh hai người rốt cục tiêu tan.
Đến lúc này, khí tức nhân loại đỉnh cao từ thân Diệp Tiểu Bạch bộc phát, không bị khống chế tràn lan ra ngoài.
Điều này khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, hai mắt ngây dại!
Phượng Hoàng tiểu đội đều ngây ngẩn cả người, nói thật, họ đã t·r·ải qua hàng trăm hàng ngàn trận chiến lớn nhỏ.
Trong đó, có vô số lần tiểu đội của bọn hắn một mình hành động, cũng có rất nhiều lần hợp lực tác chiến với các tiểu đội khác.
Nhưng hôm nay ván đấu này rốt cuộc là gặp được đồng đội thần thánh phương nào vậy?
Đầu tiên là một cái 136 tiểu đội, toàn bộ đội viên đều có sức chiến đấu vượt trội!
Hiện tại, trừ hai nhân loại đỉnh cao, không hiểu sao lại thêm một nhân loại đỉnh cao nữa?
Mẹ kiếp! Hạ Tư Manh rất muốn nói một câu, ván này làm sao thua?
Trận chiến kiểu này quá mức thoải mái, nàng đề nghị sau này làm nhiệm vụ đều phân phối đội hình như thế này, thật lòng mà đề nghị như thế!
136 tiểu đội cũng không bình tĩnh, gần đây cảnh giới của Diệp Tiểu Bạch rốt cuộc là chuyện gì?
Hai ngày trước khi vừa trở về là Vô Lượng, hôm nay không hiểu sao đã tới Klein, mới vừa rồi như thế một lúc, rõ ràng bọn họ vẫn luôn đi cùng nhau, đối phương khi nào lại đột phá đến nhân loại đỉnh cao?
Thậm chí trong nháy mắt, Trần Mục Dã còn nghĩ, Diệp Tiểu Bạch tên này có khi nào bản thân chính là đại lão nào đó, vẫn luôn che giấu bên cạnh bọn họ, giả vờ ngốc nghếch chơi đùa hay không?
Mà có cùng suy nghĩ với hắn cũng có không ít người, tỷ như Hồng Anh, tỷ như Tư Tiểu Nam.
Mức độ phức tạp trong lòng hai nữ nhân, giờ phút này có thể viết thành cả một cuốn tiểu thuyết.
Tỷ như: 【Liên quan tới những sự tình khi người trong lòng ta là nhân loại đỉnh cao】!
Tỷ như: 【Nhân loại đỉnh cao yêu ta】!
Tỷ như: 【Cuộc đời u ám của ta được chàng trai ngụy trang nhân loại đỉnh cao cứu rỗi】!
Nói tóm lại, tình huống của Diệp Tiểu Bạch làm mọi người mộng mị, nhưng vì bây giờ còn đang muốn đ·á·n·h nhau, nên không ai đi hỏi.
Mà Diệp Tiểu Bạch cũng không có ý định giải thích gì.
Chỉ thấy hắn từ từ ngồi xuống, sờ đầu Hạo Thiên Khuyển.
“Thôn Nhật thần quân nha, chính là tên c·h·ế·t ở bên kia, cái tên c·h·ế·t người ngoại quốc kia.
Hắn vậy mà dám coi thường Hoa Hạ ta không có thần, muốn ở tr·ê·n vùng đất này giương oai?
Chờ một lát, ngài cứ quan sát ở ngoài, chờ cơ hội liền hung hăng cho hắn một ngụm.
Có thể c·ắ·n h·u·n·g h·ãn bao nhiêu thì cứ c·ắ·n, tóm lại có một tiêu chuẩn, chính là làm hắn sung sướng đến bay lên trời là được.”
“Hừ!” Hạo Thiên Khuyển hừ lạnh một tiếng. “Tiểu t·ử, ngươi đừng lôi kéo làm quen, đừng tưởng gọi ta một tiếng Thôn Nhật thần quân thì ta sẽ giúp ngươi!
Chuyện này phải xem tâm tình của ta, hiểu không?
Tiểu t·ử ngươi........................!”
Lời của Hạo Thiên Khuyển cuối cùng không thể nói hết, bởi vì thao tác sau một khắc của Diệp Tiểu Bạch thật sự làm nó quá cảm động.
Về mặt thể diện, tuyệt đối không có gì để nói!
“Tại hạ Diệp Tiểu Bạch, con dân Đại Hạ, xin mời Thần thú Hoa Hạ, Thôn Nhật thần quân, trợ trận!”
Đột nhiên nghiêm túc, làm bầu không khí trở nên ngưng trệ, thần quang trong đôi mắt Hạo Thiên Khuyển càng ngày càng sáng.
Một tiếng xin mời Thần thú Hoa Hạ, Thôn Nhật thần quân, trợ trận!
Thật là triệt để làm nó sung sướng, dù sao nó làm một con c·h·ó, rất ít khi được tâng bốc như vậy.
Nhất là Diệp Tiểu Bạch cái tên c·h·ế·t này, không có việc gì nói hai câu tiếng người, vẫn là có thể nghe được.
“Tiểu t·ử ngươi yên tâm đi, ta đảm bảo làm hắn sung sướng bay lên trời!
Dù sao c·ắ·n người ta là chuyên nghiệp, không khoác lác, năm đó Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không ta đều c·ắ·n qua.
Bây giờ chẳng qua là tiểu thần Loki, ngươi cứ nhìn ta xử lý hắn là xong!”
Âm thanh vừa dứt, thân hình Hạo Thiên Khuyển đón gió phình to lên, trong nháy mắt hóa thành một con c·h·ó thần với thần quang sáng láng.
Cao chừng trăm trượng, muốn so độ cao với núi non!
Khí thế mạnh mẽ kia càng không còn nửa điểm che giấu.
Đến giờ phút này, trong đám cao thủ, lại thêm một cao thủ.
Hạ Tư Manh lại một lần hưng phấn, ván này đã không còn là ván thuận gió đơn giản như vậy.
Mà là một đám vương giả đại lão dẫn dắt ta tại Thanh Đồng một ngày!
Mà Lâm Thất Dạ cũng choáng váng!
Bởi vì không còn bình chướng ngăn cách âm thanh của Nguyên Thủy Thiên Tôn, giờ phút này hắn rõ ràng nghe được tiếng c·h·ó nhà hắn nói chuyện.
Đồng thời, Diệp Tiểu Bạch khi đó còn gọi đối phương là Thôn Nhật thần quân?
Đây không phải danh hiệu của Hạo Thiên Khuyển sao?
Vậy...... Vấn đề ở đây là, c·h·ó nhà hắn làm sao có thể là Hạo Thiên Khuyển được?
“Bạch ca, chuyện này là sao?” Lâm Thất Dạ thừa dịp còn chưa đ·á·n·h nhau, vội hỏi một câu.
Diệp Tiểu Bạch nhìn đứa nhỏ ngốc đáng thương này, còn mơ mơ màng màng, đành phải bất đắc dĩ giải thích một câu.
“Đại Hạ có thần, chẳng qua là vì bảo vệ Đại Hạ mà lâm vào luân hồi.
Tình huống hiện tại của bọn hắn, rất có thể chỉ là người phàm nào đó bên cạnh.
Bất quá, Hạo Thiên Khuyển là ngoại lệ, c·ẩ·u t·ử này, nó khôi phục tương đối nhanh.
Cho nên sự tình nhà các ngươi, thông qua con c·h·ó này, hẳn là ngươi cũng nhìn ra được rồi?”
“Cái gì?” Lâm Thất Dạ nghe vậy chịu chấn kinh không nhỏ.
Đại Hạ chư thần còn đang luân hồi, bọn hắn rất có thể chỉ là người bình thường nào đó bên cạnh.
Dựa theo lý luận này, c·ẩ·u t·ử nhà hắn là Hạo Thiên Khuyển, vậy chẳng phải là…
Hắn là Nhị Lang Thần?
Hay! Hay! Hay…! Thì ra trong lời nói của Diệp Tiểu Bạch, vậy mà ẩn giấu bí mật lớn như thế!
Lâm Thất Dạ cảm thấy kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn của hắn, thật sự rất giống nhân vật chính, tiền kỳ bi thảm, hậu kỳ thức tỉnh bàn tay vàng.
Khá lắm, làm nửa ngày, thì ra hắn là đường đường Nhị Lang Thần Dương Tiễn!
Nội tâm cao trào như vậy, hóa thành từng đợt âm nhạc du dương vang vọng bên tai Diệp Tiểu Bạch.
Bất quá bản thân hắn cũng không thèm để ý những thứ này, dù sao hiện tại nhiều người như vậy, không chừng là ai bị hắn chấn kinh đây?
Huống chi, hắn hiện tại còn có chính sự phải làm!
Chỉ thấy Diệp Tiểu Bạch tiến lên một bước, đôi mắt nhìn thẳng Loki đang bị vây khốn.
“Hello, mother f*cker, I’m Diệp Tiểu Bạch, I’m your father, hiểu?” (Xin chào, thằng khốn, ta là Diệp Tiểu Bạch, ta là cha của ngươi, hiểu không?)
“Đốt! Tinh thần lực cộng 6 triệu, tinh thần lực cộng 60 vạn, tinh thần lực cộng hơn sáu vạn, tinh thần lực cộng hơn sáu vạn, tinh thần lực cộng hơn 6000..................!”
Một tràng giao lưu hữu hảo pha trộn giữa tiếng Trung và tiếng Anh của Diệp Tiểu Bạch trực tiếp làm tất cả mọi người ở đây ngây ngẩn.
Tóm lại, dù đã từng đi học hay chưa từng đi học, có văn hóa hay không có học thức, đều có chút nghĩ không thông.
Thậm chí, ngay cả Loki bản thân cũng cảm thấy không hài hòa, nhưng hình như lại không có vấn đề gì?
Hắn là người ngoại quốc, cũng là thần ngoại quốc, người ta nói chuyện với hắn bằng tiếng Anh, mặc dù khẩu ngữ có chút vấn đề, nhưng về mặt giao tiếp, có vẻ như không có gì sai.
Nếu nhất định phải nói, thì chính là phương thức chào hỏi của đối phương...... có vẻ hơi thiếu lịch sự.
Mà Diệp Tiểu Bạch cũng nghẹn đến khó chịu, vốn dĩ số lượng từ vựng trong đầu không nhiều, khẩn cấp quá, kiến thức học được đời trước đều trả lại cho lão sư hết rồi.
Cho nên sau một khắc, hắn vẫn nói tiếng Hoa du dương!
“Nhìn cái gì? Mẹ nó, bị tiếng Anh của lão t·ử làm kinh ngạc rồi sao, ngươi cái tên người ngoại quốc c·h·ế·t tiệt!”
Loki trợn to mắt, sau đó, biểu cảm dần dần vặn vẹo. “Lại là một phàm nhân, thậm chí ngay cả Thần thú Đại Hạ các ngươi đều xuất hiện.
Bất quá, các ngươi đừng vội đắc ý, hôm nay đến đây không chỉ có một mình ta.
Ngươi lại nhìn Lôi Vân kia ở chân trời xem, có giống Thần Minh Indra trong thần thoại Ấn Độ hay không?
Ta khuyên các ngươi, thức thời thì mau giao Shiva Oán ra, tránh để các thế lực chú ý!”
Lời này nói ra ý uy h·iếp không thể nghi ngờ, ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn đang là lão bản tiệm rèn, cũng không nhịn được muốn ra tay bóp nát đầu tên này.
Cũng may, luận về võ mồm, người trong t·h·i·ê·n hạ, ai dám so với Diệp Tiểu Bạch hắn?
Chỉ thấy hắn tiến lên một bước, mở miệng liền mắng!
“Im ngay! Đồ vô sỉ Loki, há không biết người trong t·h·i·ê·n hạ, đều mong muốn đem ngươi - Ác Thần này t·h·i·ê·n đ·a·o vạn quả, sao ngươi còn dám ở đây lắm mồm!
Nay may mắn, thần uy Hoa Hạ ta truyền xa, quang minh lỗi lạc, ta thân mang kỳ năng, tuân theo chính đạo của trời đất, chuyên đến để gặp tà ma là ngươi.
Ngươi là tên âm hiểm, chỉ xứng ở trong cống ngầm giấu đầu lòi đuôi, kéo dài hơi tàn, sao dám ở trước mặt ta vọng bàn về chuyện uy h·iếp?
Ngươi là đồ yêu nghiệt tóc trắng, quái già mặt xanh!
Ngươi lập tức liền b·ị đ·ánh về nguyên hình, đến lúc đó còn mặt mũi nào đối mặt với những trò cười trong Cửu Giới của ngươi?!
Ha ha! Xin lỗi, quên mất, ngươi bất quá chỉ là gia nô ba họ mà thôi, cũng không có gì để nói về quá khứ.
Dù sao ngươi, đồ hèn hạ, uổng sống mấy ngàn năm, chưa từng làm qua một việc gì ra hồn, chỉ biết bày mưu tính kế, hãm hại chúng sinh!
Ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là con c·h·ó gãy s·ố·n·g lưng, sao còn dám sủa inh ỏi trước mặt ta? Ta chưa từng thấy qua có vị thần nào vô liêm sỉ như thế!”
“Đốt! Tinh thần lực cộng...... thật nhiều vạn!”
Loki nghe hiểu, đừng thấy những lời này có chút khó hiểu với người ngoại quốc như hắn, nhưng Trần Phu t·ử đã truyền đạt không ít tri thức!
Cho nên những lời này của Diệp Tiểu Bạch triệt để làm hắn tức giận đến mức râu tóc dựng đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận