Tống Võ: Bắt Đầu Lẫn Vào Mỹ Nữ Group Chat

Chương 387: A Cát hiện trạng

**Chương 387: Hiện trạng của A Cát**
Lâm Trúc nhìn về phía Diễm Linh Cơ, cảm thấy như vậy quả thực thuận tiện hơn một chút, liền hỏi: "Linh Cơ tỷ tỷ, tỷ và Linh nhi ở lại đây, bọn ta đi một lát sẽ trở lại, thấy thế nào?"
Chỉ là tách ra một ngày, Diễm Linh Cơ không hề tỏ ra không muốn, gật đầu nói: "Được, ta và Linh nhi tu luyện là được."
"Vậy ta sắp xếp cho tỷ một mật thất, tỷ vào phòng ta đi." Mộ Dung Thu Địch đưa Diễm Linh Cơ tới gian phòng của mình, mở mật thất cho nàng vào tu luyện, sau đó dặn dò hạ nhân không được vào quấy rối nàng.
Sau đó, Lâm Trúc tại chỗ ngự kiếm bay lên, Kim Long kiếm hóa thành Kim Long lơ lửng giữa không trung, hắn đứng trên đầu rồng, nhìn vô cùng bá khí.
Mộ Dung Thu Địch thoáng thất thần, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Nàng hiện tại là muốn đi tìm Tạ Hiểu Phong tính sổ, làm sao có thể nảy sinh tâm tư khác chứ?
Lâm Trúc không hề chú ý tới vẻ mặt nàng, mở miệng nói: "Lên đây đi, sớm giải quyết, cũng sớm trở về."
"Ừm!"
Mộ Dung Thu Địch đáp một tiếng, sau đó chân hơi dùng sức, bay đến phía sau Lâm Trúc, cũng đứng tại vị trí đầu rồng.
Đó là thân kiếm, hình rồng chỉ là biểu tượng, chứ không phải thực thể chân chính.
Bởi vì thân kiếm không quá dài, Mộ Dung Thu Địch đứng lên không được, thân thể không thể tránh khỏi sẽ tiếp xúc với Lâm Trúc.
Nàng có chút không thích ứng.
"Vịn vào vai ta." Lâm Trúc dặn dò một tiếng.
Mộ Dung Thu Địch không trả lời, nhưng đưa tay đặt lên vai hắn.
"Đi."
Lâm Trúc vừa dứt lời, Kim Long vẫy đuôi, "vèo" một tiếng, bay đi mất hút với tốc độ cực nhanh.
Mộ Dung Thu Địch không ngờ tốc độ ngự kiếm lại nhanh như vậy, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Thân thể không kìm được ngửa về phía sau, hoảng hốt, trực tiếp ôm lấy eo Lâm Trúc, rồi ôm chặt lấy.
Có điều, vào mùa đông, Mộ Dung Thu Địch mặc lại dày, hai người tuy có tiếp xúc, nhưng hoàn toàn không có cảm giác.
Tâm cảnh vốn yên tĩnh không chút dao động của Mộ Dung Thu Địch lại xao động một chút, đồng thời càng thêm kịch liệt so với trước, dường như có thứ gì đó sâu trong nội tâm muốn bộc phát ra vậy.
Lâm Trúc không quan tâm những chuyện đó, hắn rất nhanh men theo con đường đã cùng Thẩm Bích Quân đi qua trước kia, tìm tới thôn trang nhỏ đó.
Cũng không biết Tạ Hiểu Phong còn ở đây hay không.
Thấy Lâm Trúc dừng lại, Mộ Dung Thu Địch hỏi: "Đến rồi sao?"
"Đến rồi, ở ngay phía dưới."
Lâm Trúc nhìn thôn trang phía dưới, đúng là vị trí này, có điều so với trước kia thì tốt hơn một chút.
Ít nhất nhà cửa đều được sửa sang, còn có thể nghe được tiếng đọc sách vang vọng, trên mặt thôn dân cũng có thêm mấy phần tươi cười.
Hắn mang theo Mộ Dung Thu Địch hạ xuống ngọn núi nhỏ ngoài thôn, chầm chậm đi về phía thôn.
Ngoài thôn, A Cát vừa xử lý xong dạ hương thu được ở trong thành tối qua, đánh xe trở về.
Thật trùng hợp, lại bị Mộ Dung Thu Địch nhìn thấy.
Lúc này, trạng thái tinh thần của A Cát đã tốt hơn rất nhiều so với hơn hai năm trước.
Hắn kết hôn, cưới một ả kỹ nữ, một ả kỹ nữ đồng ý đánh đổi mạng sống vì hắn.
Cũng không biết có phải là nhân quả báo ứng hay không.
Lâm Trúc nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt hắn, dường như rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Mộ Dung Thu Địch khi nhìn thấy Tạ Hiểu Phong hiện tại, cảm thấy rất ảo, có chút khó tin vào mắt mình.
Đây thật sự là tam thiếu gia có thiên phú kiếm đạo của Thần Kiếm sơn trang sao?
Mặc áo gai, quần vá, đánh một chiếc xe lừa, cả người toát ra mùi tanh tưởi.
Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, khi gặp lại Tạ Hiểu Phong lại là trong tình cảnh này.
Tạ Hiểu Phong chú ý tới hai người ở cửa thôn, hắn đều biết cả.
Khi nhìn thấy Lâm Trúc, hắn còn cảm thấy hơi không tiện.
Cái bảng 'Thiên Cơ mỹ nhân' kia hắn cũng biết, đương nhiên biết thân phận thật của Lâm Trúc, liền cảm thấy mình khi đó thật buồn cười.
Nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Thu Địch, hắn lại có chút lo lắng.
Nữ nhân này tuyệt đối là đến báo thù.
Bên cạnh còn có Lâm Trúc, hắn lại càng thêm không chắc chắn.
Mấy năm nay, hắn không có tu luyện, công lực vẫn dừng lại ở giai đoạn tông sư.
Còn về cảnh giới, hắn đã lâu không luyện kiếm, cũng không biết cảnh giới còn hay không.
Có lẽ còn, có lẽ không.
Chưa từng ra tay, không biết được!
Hắn giả vờ như không nhìn thấy hai người, vội vàng đánh xe lừa, về thôn.
"Là hắn sao?" Mộ Dung Thu Địch nhìn về phía Lâm Trúc, vẻ mặt nghi hoặc, điều này khác quá xa so với tưởng tượng của nàng.
"Là hắn."
Lâm Trúc gật gật đầu, "Hai năm trước gặp hắn, hắn đã như vậy, thậm chí còn thảm hại hơn lúc này. Hắn từng nói, hắn hiện tại muốn sống cuộc sống của người bình thường."
Mộ Dung Thu Địch cười ha hả, "Muốn sống cuộc sống của người bình thường."
Tiếng cười mang theo chút bi thương, còn có phẫn nộ.
Đem nàng hại thành bộ dạng này, nàng không muốn để Tạ Hiểu Phong được toại nguyện.
"Ta muốn đi xem xem."
"Tùy nàng."
Hai người tiến vào thôn.
Thôn chỉ lớn như vậy, trang phục và khí chất của Lâm Trúc và Mộ Dung Thu Địch hoàn toàn không hợp với cả thôn.
Bọn họ không dám đến gần hai người, rất sợ đắc tội quý nhân.
Rất nhanh, liền có người thông báo cho tộc lão trong thôn.
"Tiểu lão nhi gặp hai vị quý khách, không biết hai vị đại giá quang lâm, tiểu lão nhi không nghênh đón từ xa."
Tộc lão tuy nói chuyện, nhưng cũng không dám nhìn hai người, đầu hạ thấp xuống, eo cong, vô cùng khiêm tốn.
Trừ đám trẻ nhỏ, cả thôn không ai dám ngẩng đầu.
Lâm Trúc nhìn tình huống này, trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Tộc lão không cần đa lễ, mang chúng ta đến nhà A Cát xem một chút được không?"
Tộc lão lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Trúc, sau đó là sửng sốt, "Ân công, ngài là ân công? Tiểu lão nhi bái kiến ân công!"
Trong lòng hắn kinh hỉ, liền muốn quỳ xuống.
Lâm Trúc chân nguyên đẩy ra, không cho hắn quỳ xuống, "Chỉ là chuyện nhỏ, tộc lão đứng lên trước đi, dẫn chúng ta qua đó là được."
Đang nói chuyện, một số dân bản địa vẫn nhớ ra Lâm Trúc, tuy thời gian đã trôi qua lâu, nhưng với tướng mạo của Lâm Trúc, bọn họ muốn quên cũng khó.
Lâm Trúc đỡ tộc lão, nhưng từng người thôn dân lại đều quỳ xuống.
"Ân công, bái kiến ân công!"
Lâm Trúc bất đắc dĩ, "Đều đứng lên đi, lần này ta tới đây, chưa hẳn là chuyện tốt đâu!"
Trong nhà A Cát, vợ hắn đang ôm một đứa bé, nhìn A Cát ăn điểm tâm, vẻ mặt hạnh phúc.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ánh mắt nàng sáng lên, "Là vị ân công hai năm trước sao? Ta còn chưa từng gặp hắn."
"Đừng đi, lát nữa mặc kệ nghe thấy động tĩnh gì, đều đừng ra ngoài." A Cát lấy ra một thanh kiếm lệnh từ trong ngực, "Đây là cho hài tử, đừng làm mất. Nếu ta không thể trở về, nàng mang theo hài tử đến Thần Kiếm sơn trang."
Vợ hắn họ Tưởng, không có tên.
Nhưng người trong thôn đều gọi nàng là Lệ nương, ý chỉ cô nương xinh đẹp.
Tưởng Lệ Nương nhìn A Cát, trong lòng có dự cảm không tốt, "Tướng công, bọn họ là đến tìm chàng gây phiền phức?"
A Cát cười lắc đầu, "Không có chuyện gì, yên tâm."
Sau đó đưa tay chấm lên mặt con trai của mình, "Không nhất định sẽ có việc."
Hắn khuyên giải vợ xong, đi vào trong viện, dùng nước lạnh xối lên người một hồi, sau đó vận công làm bốc hơi hết nước, rồi mới kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Lâm Trúc và Mộ Dung Thu Địch đã chờ ở đây.
Lâm Trúc cảm nhận được ba đạo khí tức trong viện, hai lớn một nhỏ, nhỏ kia là trẻ con, vì vậy đã ngăn Mộ Dung Thu Địch vào cửa.
"Hắn sẽ ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận