Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Chương 542


 
Kế Tinh ngáp một cái, uể oải nói: "Cho nên mới nói, đây chính là kết cục của việc dễ dàng tin tưởng người khác. Phi ta tộc loại, kỳ tâm tất dị (*), ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng những kẻ ngoại bang kia, nhìn hắn ta nhiệt tình như vậy đã thấy không thoải mái rồi."
(*) Phi ta tộc loại, kỳ tâm tất dị: Ý nói những người không cùng chủng tộc, lòng dạ chắc chắn khác biệt.
Mọi người cảm thấy lời anh nói quá tuyệt đối, trên thế giới này cũng có rất nhiều người bạn quốc tế rất thân thiện. Nhưng gặp phải chuyện của Tư Linh, nhất thời không tiện phản bác, trên mặt nóng rực.
Lần này bọn họ thật sự đã nhìn nhầm người rồi!
Bọn họ chỉ đành tự an ủi bản thân: "Tên này chạy còn nhanh hơn thỏ, phải nhanh chóng bắt hắn ta lại."
"Bây giờ ta sẽ cùng người của Cục Quản lý Đặc biệt đi bắt hắn ta, tuyệt đối không thể để hắn ta chạy về nước được, nếu không sẽ rất rắc rối."
Đám Thực Mộng Thú của Mộng Lệ lúc này mới biết mình đã trở thành quân cờ bỏ đi, khóc lóc thảm thiết: "Bạch Long đại nhân, xin ngài hãy tha cho chúng tôi, ngài ghét người nước ngoài, nhưng chúng tôi không phải người nước ngoài, trước đây chúng tôi cũng lớn lên trên mảnh đất này, chỉ là không biết tại sao, sau khi thức tỉnh lại đến một đất nước khác!"
"Trái tim của chúng tôi vẫn thuộc về Hoa quốc! Chúng tôi rất yêu nước!"
Mọi người có mặt: "..."
Không nói đến việc khác, cảnh tượng một đám heo đen khóc lóc thảm thiết thật sự quá đẹp, hơn nữa tình cảm lại vô cùng chân thành, khiến người nghe đau lòng, người xem rơi lệ.
"Cũng đúng, Thực Mộng Thú xuất hiện sớm nhất trong Sơn Hải Kinh, là sau này mới truyền sang các nước khác, chúng ta mới là cội nguồn."
"Haiz, có thể nhận rõ hiện thực, nhận tổ quy tông, cũng là một chuyện tốt."
Đám Thực Mộng Thú nghe vậy mừng rỡ, cho rằng mình đã lay động được mọi người.
Tuy nhiên, Kế Tinh lại thản nhiên nói: "Nói mấy lời này với ta vô dụng, phải nói với người của Cục Quản lý Đặc biệt. Hơn nữa, các ngươi nói yêu nước, nhưng lại giúp người nước ngoài hại chính đồng bào của mình đấy."
Kế Tinh chỉ vào người đàn ông đội mũ lưỡi trai: "Cậu ấy cũng giống như các ngươi, sau khi thức tỉnh phát hiện mình đang ở nước ngoài, nhưng cậu ấy đã bơi qua cả một đại dương để trở về nước. Cho dù có khó khăn trắc trở gì, cũng không thể ngăn cản được bước chân trở về của cậu ấy."
"Sau khi trở về nước tuy có phạm chút sai lầm, nhưng đã thành tâm hối cải, cuối cùng đến đạo quán Xuất Vân làm việc, cần cù chăm chỉ, tận tâm tận lực, cống hiến cho đất nước. Hoàn toàn khác với lũ các ngươi, làm việc cho người nước ngoài!"
"Thế nào mới gọi là yêu nước? Đây mới gọi là yêu nước! Nhìn cậu ấy đi, rồi nhìn lại các ngươi xem, các ngươi phản bội tổ tông, còn biết xấu hổ hay không?"
Mộng Vân đột nhiên bị gọi tên, có chút thụ sủng nhược kinh, càng nghe càng đắc ý.
Thật ra, anh ta chỉ là vì đồ ăn ở nước ngoài quá khó ăn, cộng thêm việc không quen khí hậu, cho nên mới muốn về nhà như vậy. Thế nhưng, bị Kế Tinh nói như vậy, anh ta cảm thấy mình thật sự quá yêu nước.
Anh ta lập tức ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng, chỉ vào đám Thực Mộng Thú kia mà nói: "Rõ ràng có thể bơi về nước, vậy mà các ngươi lại không bơi, cam tâm tình nguyện ở lại nước ngoài sa đọa, như vậy có hợp lý không?"
"Hơn nữa, Long thần đại nhân nói đúng, ta làm việc ở đạo quán Xuất Vân, làm việc cho người nước mình, không làm chó săn cho người nước ngoài, còn chính trực hơn các ngươi nhiều. Ta thật xấu hổ khi chung sống với lũ khốn nạn các ngươi!"
Đám Thực Mộng Thú: "..."
Dưới ánh mặt trời, Mộng Vân như được bao phủ bởi hào quang, toàn thân toát lên khí chất quang minh và vĩ đại.
Đám Thực Mộng Thú xấu hổ cúi đầu, bọn chúng thật sự không yêu nước, thật sự không mặt mũi nào cầu xin sự tha thứ của đồng bào.
Bọn chúng chưa bao giờ hối hận như lúc này. Ở lại nước ngoài làm việc cho người nước ngoài, kết quả bây giờ lại rơi vào kết cục thê thảm này... Nếu như cũng giống như Mộng Vân bơi về nước, thì sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay rồi.
Mộng Lệ cũng là đến lúc này mới biết được An Như Cố đã chiêu mộ Mộng Vân và đạo quán Xuất Vân là sản nghiệp của An Như Cố, không khỏi hỏi: "... Nếu như Mộng Vân phạm lỗi, các người còn nhận, vậy ta có cơ hội chuộc lỗi hay không?"
Hắn ta thật sự rất hâm mộ Mộng Vân, vậy mà lại ôm được cái đùi to như vậy.
Tiểu Bạch Long hừ lạnh nói: "Cậu ấy phạm là lỗi nhỏ, ngươi phạm là lỗi lớn. Đạo quán Xuất Vân tuyệt đối sẽ không nhận kẻ bán nước cầu vinh hại người đồng bào như ngươi, vĩnh viễn không tuyển dụng!"
An Như Cố cũng gật đầu nói: "Phẩm hạnh của các ngươi quá tệ, không phù hợp với công ty chúng tôi."
Nghe được những lời này, đám heo đen xấu hổ vô cùng, bắt đầu tự nghi ngờ bản thân.
Bọn chúng chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, không ngờ lại trở thành kẻ bán nước cầu vinh đáng khinh! Quả thực là quá đáng.
Các vị đạo trưởng có mặt: "..."
Hai người này sao lại hát đôi ăn ý như vậy?
Người của Cục Quản lý Đặc biệt: "..."
Khoan đã, vượt biên trái phép là phạm pháp, đừng có dạy thần thú vượt biên chứ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận