Tối Cường Vô Địch Tông Môn

Chương 56: Cắt đứt hai chân, hay lại là quét dọn nhà xí?

Chương 56: Cắt đứt hai chân, hay là quét dọn nhà xí?
Đang say giấc nồng, đột nhiên bị đánh thức, Tiểu Hoàng cẩu tự nhiên cảm thấy rất không vui.
Đáng giận nhất là.
Nó rất nhanh phát hiện ra, kẻ đã đánh thức nó lại nghênh ngang được người ta mang vào trong tông môn mà nó đang thủ hộ.
Tư thế kia, giống như hắn là lão đại ở nơi này vậy.
Điều này làm Tiểu Hoàng cẩu nổi cơn thịnh nộ.
Theo như Tiểu Hoàng cẩu nhận thức.
Chỉ có chủ nhân của nó, Chu Huyền, mới xứng đáng có được một màn phô trương như vậy.
Những kẻ khác nếu dám đến Vô Ưu phái làm như vậy. Đó chính là đang khiêu khích trắng trợn!
Không cho một bài học, sao có thể được!
Bởi vậy.
Con ngươi Tiểu Hoàng cẩu, lập tức lộ ra vẻ yêu dị huyết sắc, như có ngọn lửa hừng hực đang cháy.
Cũng chính lúc này.
Chiếc ghế bành mà gã thanh niên kênh kiệu kia đang nửa nằm nửa ngồi, đột nhiên bốc lên một trận ánh lửa hừng hực.
Ngọn lửa kia, vô cùng mãnh liệt.
Chỉ trong chốc lát, liền thiêu rụi hoàn toàn chiếc ghế lớn thành tro bụi.
Không cần phải suy nghĩ nhiều.
Gã thanh niên kênh kiệu trực tiếp rơi xuống đất, ngã chổng vó lên trời.
Còn về vị trí mông của hắn.
Không cần phải nói, tất nhiên là đã cháy đen thui.
Thấy cảnh tượng như vậy.
Cơn giận của Tiểu Hoàng cẩu, dường như mới thoáng tiêu tan đi một chút.
Sau đó.
Nó cũng lười để ý đến nữa, thân thể xoay một vòng, tiếp tục khò khò say giấc.
Trên đất.
"Gào khóc gào, cái mông của ta."
Gã thanh niên kênh kiệu không ngừng lăn lộn, quằn quại, đồng thời gào thét bi thương không dứt.
Mà bốn gã tráng hán trần truồng khôi ngô bên cạnh hắn.
Giờ phút này, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Dù sao.
Chuyện vừa mới xảy ra, quá mức quỷ dị.
Bọn hắn vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra, đạo liệt diễm vừa rồi, rốt cuộc là từ đâu giáng xuống.
Tà môn!
Thật là tà môn!
Cho nên.
Không có suy nghĩ nhiều.
Bốn gã tráng hán liếc nhau một cái, rồi đồng loạt chạy như một làn khói, không còn thấy bóng dáng.
Chỉ để lại gã thanh niên kênh kiệu, trên đất rên rỉ không ngừng.
Một lúc lâu sau.
Cảm giác cháy rát ở mông dịu đi một chút, gã thanh niên kênh kiệu rốt cuộc không còn lăn lộn.
Hắn bò dậy, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt khó coi tới cực điểm.
"Ngọn lửa vừa rồi, rốt cuộc là từ đâu tới?"
Sờ một cái mông bị cháy trọi của mình, gã thanh niên kênh kiệu hít một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng nữa.
Yên lành.
Phía dưới mông ta, tại sao lại đột nhiên bốc cháy?
Cái môn phái nhỏ cấp thôn này, chẳng lẽ có gì đó cổ quái?
Bất quá.
Vừa nghĩ đến trên người mình còn gánh vác nhiệm vụ trọng đại của tông môn.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, mà khẽ cắn môi, lôi kéo thân thể thương tích, từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía trước.
Cứ như vậy.
Chẳng bao lâu sau.
Gã thanh niên kênh kiệu đã đi vào bên trong Vô Ưu phái.
Lúc này Chu Huyền, vẫn đang nằm ở tiền viện trên chiếc ghế xích đu.
Chắp hai tay sau ót, thong thả thích ý phơi nắng.
Giang Thiên Tuyết trong lúc rảnh rỗi, lúc này đang tựa vào một cây cột cách đó không xa, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng một thân bạch y, hai tay ôm ngực.
Mái tóc đen xõa vai, chỉ dùng một dải lụa màu tím buộc chặt.
Giữa hai hàng lông mày, lộ ra vẻ vắng lặng không nói nên lời.
Phảng phất như một tiểu nữ thần trong băng tuyết.
Nghe được động tĩnh truyền tới từ ngoài cửa viện.
Giang Thiên Tuyết lập tức mở ra đôi mắt đẹp.
Sau đó thân hình lướt nhanh, "Vèo" một tiếng đã đến trước người gã thanh niên kênh kiệu ngoài trượng, nhàn nhạt mở miệng:
"Chưởng môn có lệnh, chưa trải qua thông báo, bất luận kẻ nào không được tự tiện tiến vào bản phái."
Lời này vừa dứt.
Gã thanh niên kênh kiệu kia nhất thời giễu cợt không thôi: "Một cái môn phái nhỏ cấp thôn, lấy đâu ra nhiều quy củ như vậy? Ta là Ngô Dục của Đồng Chuy phái ở Phục Thủy Trấn,
Nói cho chưởng môn các ngươi biết, bảo hắn mau ra nghênh đón!"
Lúc nói chuyện, gã thanh niên kênh kiệu không tự chủ được ngẩng cao đầu.
Phần ngạo khí trên mặt, biểu lộ rõ ràng.
Dường như, trong mắt hắn, chỉ cần mình báo ra thân phận.
Tất cả mọi người ở Vô Ưu phái, đều sẽ thét lên cuồng hô không dứt, sau đó lập tức chạy tới, hết sức lấy lòng hắn.
Nhưng mà.
Rất rõ ràng, gã thanh niên kênh kiệu đã nghĩ quá nhiều.
Sau khi hắn nói xong, Giang Thiên Tuyết không những không có một chút phản ứng nào.
Trong đôi mắt xinh đẹp giống như hàn đàm, còn mơ hồ lộ ra mấy phần lạnh lẽo.
Tựa hồ, đã có chút mất kiên nhẫn.
Bất cứ lúc nào cũng có thể, đem gã thanh niên kênh kiệu đá ra ngoài sơn môn.
Một màn này, thực sự làm gã thanh niên kênh kiệu nhìn đến có chút ngây ngốc.
Tình huống gì?
Nàng chẳng lẽ chưa từng nghe nói qua Đồng Chuy phái của chúng ta?
Không thể nào?
Coi như là môn phái cấp thôn, cũng không đến mức ngay cả chút kiến thức này cũng không có a!
"Đồng Chuy phái ở Phục Thủy Trấn? Ngô Dục?"
Cách đó không xa, trên ghế xích đu Chu Huyền, chân mày hơi nhíu lại, trong lòng âm thầm lẩm bẩm một câu.
Cái tên Đồng Chuy phái ở Phục Thủy Trấn, Giang Thiên Tuyết chưa từng nghe nói qua, nhưng Chu Huyền lại như sấm bên tai.
Hắn biết rất rõ.
Cái Đồng Chuy phái này là một môn phái 3 sao cực kỳ đặc thù trong tam trấn.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Đồng Chuy phái, giỏi về chế tạo Phàm Khí!
Các loại Phàm Khí của các đại tông môn ở tam trấn.
Quá nửa, đều đến từ Đồng Chuy phái!
Có thể tưởng tượng được.
Cái Đồng Chuy phái này, địa vị siêu nhiên đến bậc nào.
Cho dù là Sát Quyền phái được xưng đệ nhất tông môn ở tam trấn, cũng không dám tùy tiện đắc tội người của Đồng Chuy phái.
Về phần những người của các tông môn khác.
Thấy đệ tử Đồng Chuy phái, đều rất khách khí, còn nghĩ hết mọi phương pháp để lấy lòng.
Chỉ vì có thể tạo mối quan hệ tốt hơn với Đồng Chuy phái, từ đó có cơ hội mua được càng nhiều Phàm Khí tốt hơn.
Mà nếu như người của tông môn nào, dám can đảm đắc tội Đồng Chuy phái, quan hệ với Đồng Chuy phái trở nên căng thẳng, vậy thì thảm rồi!
Bởi vì điều này có nghĩa là.
Tông môn kia, sẽ không thể mua được bất kỳ một Phàm Khí nào từ Đồng Chuy phái nữa.
Tăng giá gấp trăm lần cũng không được!
Bảo Khí?
Vậy thì càng không cần phải nghĩ!
Đây, gần như là chuyện mà toàn bộ các tông môn, đều tuyệt đối không thể chấp nhận!
Dù sao, ai cũng biết.
Một món Phàm Khí thượng thừa, có thể tăng cường cực lớn thực lực của một cá nhân.
Hai võ giả giao phong.
Nếu như binh khí trong tay một người mạnh hơn, ưu thế tuyệt đối là không cần phải bàn cãi.
"Nếu như nhớ không lầm, cái Ngô Dục này, hình như chính là đại đệ tử của Đồng Chuy phái?"
Hai mắt có chút nheo lại, Chu Huyền không khỏi hiếu kỳ:
"Hắn không có việc gì tới Vô Ưu phái ta, là muốn làm gì?"
Đúng lúc này.
"Đinh!"
"Nhiệm vụ thông thường đã đổi mới thành công!"
Trong đầu Chu Huyền, đột nhiên truyền tới một đạo âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Theo sát đó, trước mắt hắn liền hiện ra một đoạn văn tự màu vàng ——
Trước mắt có thể tiếp nhận nhiệm vụ 【thông thường】:
【Bản phái là tông môn mạnh nhất trong tương lai ở Viêm Hoàng Đại Lục, uy nghiêm không thể xâm phạm, quy củ tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào khiêu chiến. Cho nên. Mời kí chủ hãy dạy dỗ thật tốt kẻ tự tiện xông vào này, trừng phạt hắn thật nghiêm khắc.】
Yêu cầu: Lựa chọn một trong hai phương thức trừng phạt. Một, cắt đứt hai chân. Hai, bắt quét dọn nhà xí của bản phái trong năm ngày.
Thời gian hạn chế: 1 giờ
Phần thưởng nhiệm vụ: Ngẫu nhiên
"Ừ?"
Xem xong phần nhiệm vụ này, khóe miệng Chu Huyền hơi nhếch lên, không nhịn được bắt đầu tha hồ tưởng tượng:
"Một câu hỏi như vậy được đặt ra."
"Vị đại đệ tử Đồng Chuy phái này, sẽ chọn bị gãy chân, hay là. Ngoan ngoãn đi quét dọn nhà xí?"
—— Đường phân cách hoa lệ ——
Mọi người đến điểm phiếu đề cử và khen thưởng đi!
Không ngoài dự đoán, tháng 11 quyển sách này có thể trưng bày bùng nổ!
Ta thề bằng JJ (tiểu chym) của ta, đến thời điểm bùng nổ, tuyệt đối không để mọi người thất vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận