Tối Cường Vô Địch Tông Môn

Chương 306 ủng hộ thế gia rác rưởi nhất (

**Chương 306: Ủng hộ thế gia rác rưởi nhất**
"Hử?"
Ngay khi thanh âm lạnh lùng kia vừa vang lên.
Gần như tất cả mọi người ở hội trường bốn phía, trong lúc kinh ngạc, đều theo tiếng nhìn lại.
Bá bá bá!
Theo vô số ánh mắt, tập trung vào đài cao khu vực xem thi đấu của Giang Châu.
Không biết bao nhiêu người, cũng vì vậy mà cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Bởi vì.
Mọi người đã phát hiện, người phát ra tiếng quát lạnh lùng, vào giờ phút này, đang ngồi tĩnh tọa trước một chiếc bàn dài, nhàn nhã thưởng thức trà.
"Hình như, là Chu Huyền chưởng môn nói!"
"Tình huống gì vậy? Chu Huyền chưởng môn được mời đến xem thi đấu, nói ra lời vừa rồi, chẳng lẽ muốn kết quả cùng Nguyên Kiếm Sơn Trang, phân cao thấp sao?"
"Có thể Vô Ưu Phái chỉ là một tông môn, không phải thế gia! Hắn coi như muốn kết quả đánh một trận, cũng không có tư cách chứ?"
"Chẳng lẽ, Chu Huyền chưởng môn chuẩn bị ủng hộ một thế gia, cùng Nguyên Kiếm Sơn Trang tỷ thí? Ý tưởng này, có phải hơi... quá điên cuồng không?"
Rất nhanh, bốn phía hội trường, kể cả hàng vạn võ giả Giang Châu ở ngoài sân Phụng Thiên Cung, đều lộ ra vẻ khó hiểu.
Bởi vì.
Bọn họ phát hiện, người nói chuyện, chính là Chu Huyền!
Điều này, quả thực khiến người ta vắt óc suy nghĩ, cũng không hiểu nổi.
Dù sao.
Chu Huyền lần này, là được mời đến xem thi đấu.
Hắn Vô Ưu Phái, là một tông môn, mà không phải một thế gia.
Như vậy, hắn và Vô Ưu Phái, đều không có tư cách tham gia đại hội lần này.
Nguyên nhân chính là như vậy.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, không hiểu Chu Huyền tại sao lại vào lúc này, nói ra một câu như vậy!
"Rốt cuộc Chu Huyền chưởng môn muốn làm cái gì?"
Cau mày, nhìn chằm chằm Chu Huyền với vẻ mặt bình thản, La Thường Tại không khỏi lâm vào trầm tư:
"Hắn chung quy không đến nỗi, là nghĩ tạm thời ủng hộ một thế gia, đánh với Nguyên Kiếm Sơn Trang một trận chứ?"
"Ý tưởng này, không khỏi có chút quá hoang đường đi?"
Không chỉ riêng La Thường Tại như thế.
Một đám Cự Bá võ giới Giang Châu, giờ phút này tất cả đều mơ hồ, chỉ cảm thấy khó mà theo kịp suy nghĩ của Chu Huyền.
Đương nhiên.
Cũng không kỳ quái bọn họ có phản ứng như vậy.
Dù sao, bọn họ đều quá rõ ràng ——
Quy tắc đại hội viết rất rõ ràng, không cho phép người ngoài thế gia, trợ giúp dự thi!
Nói cách khác.
Cho dù Chu Huyền có vô địch, cho dù mấy đại đệ tử của hắn có thiên tài, cũng đều không có biện pháp kết quả, cùng Nguyên Kiếm Sơn Trang tranh thắng bại.
Trừ phi, giống như Triệu Bất Phàm, bản thân hắn là một con em thế gia.
"Không có lý nào!"
"Rốt cuộc Chu Huyền chưởng môn dự định làm gì?"
"Coi như Vô Ưu Phái có nội tình thâm sâu, cũng vạn vạn không thể nào, trong nhất thời bán hội, đem một thế gia tăng lên tới mức đủ để sánh ngang Nguyên Kiếm Sơn Trang chứ?"
"Coi như Chu Huyền chưởng môn có thể tự mình ra trận, chỉ sợ cũng khó mà ngăn cản được Nguyên Kiếm Sơn Trang? Vừa rồi vị Lữ Tiếu trưởng lão kia, Bát Kiếm Tề Phi, thực sự quá đáng sợ!"
Rất nhiều Cự Bá võ giới Giang Châu, trên mặt đều viết đầy dấu chấm hỏi.
Về phần trang chủ Nguyên Kiếm Sơn Trang, Lữ Phi Nhai.
Giờ phút này hắn, vẫn ngạo nghễ đứng ở lôi đài trung tâm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt.
Thần tình kia, giống như đang nói: Chỉ bằng ngươi, cũng muốn rung chuyển Nguyên Kiếm Sơn Trang của ta?
Ha ha.
Thật là không biết tự lượng sức mình!
Đừng nói bây giờ ngươi, chỉ có thể lựa chọn tạm thời ủng hộ một thế gia.
Coi như ta cho phép ngươi tự mình ra trận, ngươi có thể làm gì?
Nội tình Nguyên Kiếm Sơn Trang của ta, há là thứ Vô Ưu Phái nhỏ bé của ngươi, có thể sánh bằng!
Đúng lúc này.
"Xin hỏi Chu Huyền chưởng môn, ý của ngài là..."
Vị MC lúc trước, trong mờ mịt lớn tiếng hỏi.
"Bổn tọa, muốn ủng hộ một thế gia, khiêu chiến Nguyên Kiếm Sơn Trang."
Vuốt vuốt ly trà trong tay, Chu Huyền nhàn nhạt đáp lại.
Lời này vừa ra.
Không có bất kỳ bất ngờ nào, bốn phía hội trường ngay lập tức sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.
Mặc dù trước đó có rất nhiều người, đều đoán được Chu Huyền có ý tưởng này.
Nhưng khi Chu Huyền chính miệng nói ra, bọn họ vẫn cảm thấy rung động sâu sắc và khó tin.
Thật sự là vắt óc suy nghĩ, cũng không nghĩ ra rốt cuộc Chu Huyền lấy đâu ra dũng khí!
"Không biết Chu Huyền chưởng môn, muốn lựa chọn ủng hộ thế gia nào?"
MC lúc này hỏi.
Đồng thời.
Trong lòng hắn hơi mất kiên nhẫn lẩm bẩm:
"Cái vị Chu Huyền chưởng môn này, có phải bị chập dây thần kinh không?"
"Tạm thời ủng hộ một thế gia, đi khiêu chiến Nguyên Kiếm Sơn Trang?"
"Đây không phải rõ ràng là tự tìm ngược sao!"
"Vả lại nói, bây giờ còn thế gia nào, dám cùng Nguyên Kiếm Sơn Trang đánh một trận?"
"Ngay cả Đường gia cũng bị đánh bại thê thảm như vậy, ngươi coi như có tặng cho bọn hắn Siêu Cực Phẩm Linh Khí, cũng không đánh lại người ta Nguyên Kiếm Sơn Trang!"
Đối với câu hỏi này của MC.
Chu Huyền không trực tiếp trả lời, mà là thấp giọng phân phó Giang Thiên Tuyết.
"Vâng, chưởng môn!"
Nhận được chỉ thị của Chu Huyền, Giang Thiên Tuyết lập tức gật đầu, ngay sau đó "Vèo" một tiếng, liền từ trên đài cao bay vút vào trong hội trường.
Trong lúc nhất thời.
Toàn bộ ánh mắt của mọi người, đồng loạt tập trung lên người Giang Thiên Tuyết với ánh mắt lạnh lùng.
Mỗi người đều tò mò, rốt cuộc Chu Huyền sẽ chọn ủng hộ thế gia nào, đi khiêu chiến Nguyên Kiếm Sơn Trang!
"Không cần đoán, nhất định là Triệu gia! Triệu Bất Phàm là người Triệu gia, với thực lực của hắn, phỏng chừng có thể chắc thắng một trận!"
Trong lòng rất nhiều người, đều có suy nghĩ như vậy.
Tuy nhiên.
Giang Thiên Tuyết lại trực tiếp đi qua hàng ghế đầu.
Điều này có nghĩa là, lựa chọn của Chu Huyền, không phải là một trong sáu đại thế gia.
"Hử? Chu Huyền chưởng môn, không đến nỗi muốn chọn từ trong thế gia 4 sao chứ?"
Đang lúc vô số người có ý tưởng này, Giang Thiên Tuyết lại đi thẳng qua khu thế gia 4 sao.
"Không thể nào? Chẳng lẽ Chu Huyền chưởng môn muốn ủng hộ một thế gia 3 sao, đi đối kháng Nguyên Kiếm Sơn trang?"
"Hử? ? ? Ngay cả thế gia 3 sao cũng không chọn? Không đến nỗi là thế gia 2 sao chứ?"
"Chuyện quỷ gì thế này! Vị mỹ nữ đệ tử Vô Ưu Phái này, có phải lạc đường không? Sao nàng lại đi đến khu thế gia 1 sao?"
Kèm theo bốn phía hội trường, vang lên vô số tiếng kinh hô.
Mọi người trong sự kinh ngạc vô biên, trơ mắt nhìn Giang Thiên Tuyết một đường đi tới.
Cho đến cuối cùng ——
Đi tới tận cùng hội trường, khu thế gia 1 sao cuối cùng!
"Không, thể, nào? ? ?"
Giờ khắc này, vô số người há hốc mồm kinh ngạc.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Dưới sự chú ý của vô số người.
Giang Thiên Tuyết dừng lại trước mặt Lôi Vân - gia chủ của thế gia bị toàn Giang Châu công nhận là rác rưởi nhất, bi thảm nhất.
Sau đó, lạnh nhạt mở miệng:
"Chưởng môn bảo ta tới mang ngươi lên, ngươi có nguyện ý không?"
Nghe nói như vậy.
Lôi Vân suýt chút nữa kích động đến ngất đi, thân thể đều bắt đầu điên cuồng run rẩy.
Cổ họng kịch liệt nhúc nhích, hắn lập tức gật đầu lia lịa:
"Nguyện ý, nguyện ý! Ta muôn vạn lần nguyện ý!"
Đương nhiên.
Với tính cách của Lôi Vân, hắn tuyệt đối sẽ không quên, sau một khắc hướng đám người thế gia bên cạnh lộ ra vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Mà vào giờ phút này.
Bốn phía hội trường, kể cả vô số võ giả ở ngoài sân, không thể nghi ngờ là ai nấy đều há to miệng, giống như nhìn thấy cảnh tượng khó tin nhất trên đời.
Chu Huyền chưởng môn, đây là dự định ủng hộ một thế gia rác rưởi nhất, đi khiêu chiến Nguyên Kiếm Sơn Trang?
Trời ơi!
Ý tưởng này, không phải quá mức hoang đường rồi sao?
// vì ko bạo 4ch cho nên mình sẽ kể cho mn 1 cái truyện ma.
Người thật việc thật, ko hề hư cấu, vì đây là 1 lần mình hóng hớt lúc ô hàng xóm nói chuyện với ob nội mình ~~ Mn ai ở miền nam chắc hẳn ko xa lạ với kiểu nhà ngày xưa, thường có cái võng ở cạnh cửa sổ, ngoài sân thì trồng cây dừa hoặc cây trứng cá, đúng ko?
Chả là, có 1 ô này đi chiến trường về, thuộc dạng gan to bằng cái xô, nói chung lăn lộn x·á·c c·hết t·ử t·h·i tứ chi nát vụn các kiểu ko hề sợ hãi, lúc ra quân về nhà thì dân làng xung quanh nói nhà ổng có ma ở cây dừa Nhếch miệng khinh miệt cười lạnh, ổng nói đi lính nằm giữa đống x·á·c người còn chưa từng gặp ma đâu .... vài ngày sau.... mọi chuyện bình thường ... Hôm đó là ngày rằm 15, ông này thì bình thường vẫn nằm ngủ ở võng ( gian ngoài- gian trong là vợ con ổng nằm ) cửa sổ thì mở ra cho mát Lúc đó tầm 2-3h khuya, trăng sáng lờ mờ, đang ngủ bỗng dưng ổng nghe tiếng " bịch "
Giật mình tỉnh dậy, thì lại nghe ngoài sân có tiếng "bịch" như 1 vật thể gì đó rơi xuống đất Ổng n·h·ổm dậy, nhìn qua cửa sổ, thì thấy trước sân, từ tr·ê·n cây dừa rơi xuống 1 cánh tay, trắng toát !!
Ổng tưởng hoa mắt, hơi nhếch ng ra thì lại " bịch ...bịch " 2 cái chân rơi từ cây dừa xuống Lúc này ổng nhoài hẳn ra cửa sổ, cũng là lúc cái thân người rơi từ cây dừa xuống đất ..
1 đống trắng toát, tay chân mình nằm cùng 1 chỗ, ổng đang điếng người thì " rào !!" cây dừa xôn xao, cái đầu cuối cùng cũng rơi xuống, trong tầm mắt của ông là 1 khuôn mặt trắng bệch, to gấp đôi cái mâm, lưỡi nhầy nhụa nhớt dài cả mét lê lết tr·ê·n đất!
Cũng lúc đó tự dưng cái mặt nó ngước lên nhìn ổng, rồi nhếch miệng cười. Ổng sợ quá ngã lăn khỏi võng Tiểu t·i·ệ·n ko thể kh·ố·n·g chế, ú ớ nói ko thành câu giãy dụa b·ò lùi vào trong, vì lúc này cái đầu đã bắt đầu ghép với tứ chi và cái thân, rồi đi về phía cửa sổ ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận