Toàn Mạng Trào Ta Cấp Lại, Chồng Trước Giận Làm Liếm Chó
Toàn Mạng Trào Ta Cấp Lại, Chồng Trước Giận Làm Liếm Chó - Chương 76: Tô Thanh Miên thật là có bản lĩnh (length: 7713)
Tiết Khiêm Dịch lạnh lùng nhếch môi: "Ngươi dám dùng dao làm bị thương dù chỉ một hạ nhân, ta có thể cam đoan ngươi phải ngồi tù mọt gông!"
Cậu cả nhíu mày rồi lại thả lỏng, đôi mắt cũng không ngừng lóe lên.
Cuối cùng hắn tức tối bỏ đi, trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn ta!
Nhìn cậu cả rời đi, ta biết ngay, cậu cả là một cái hố không đáy, hắn không lấy được tiền sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Nhưng bây giờ có Tiết Khiêm Dịch ở đây, ta không muốn tranh chấp quá nhiều với cậu cả!
Chính bởi vì quen biết Tiết Khiêm Dịch, nếu để hắn biết cậu cả vì tiền mà liên tục quấy rầy chúng ta, có lẽ hắn sẽ xuất tiền giúp đỡ.
Nhưng trong tiềm thức, ta không muốn có quá nhiều liên hệ với Tiết Khiêm Dịch.
Nợ càng nhiều, thì càng khó trả.
Mẹ đỏ hoe mắt, cố gắng kìm nén nước mắt, ánh mắt bà lấp lánh nhìn Tiết Khiêm Dịch: "Khiêm Dịch, lần này lại làm phiền con rồi, con giúp mẹ và Thanh Miên quá nhiều."
Tiết Khiêm Dịch xua tay: "Không sao đâu, thím, đây là việc con nên làm. Người kia cứ luôn đến quấy rầy các thím sao?"
Mẹ định mở miệng đáp lời, ta vội ngắt lời bà:
"Không có đâu ạ, lần này đuổi đi, hắn sẽ không đến nữa đâu. Tiết bác sĩ, hôm nay thật phiền phức anh đưa em về."
Tiết Khiêm Dịch liếc nhìn ta, hàng lông mày khẽ chau lại, dường như cảm nhận được tâm trạng sa sút của ta, anh đành cáo từ: "Không có gì, Thanh Miên, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh đi trước."
"Tiết bác sĩ, đi thong thả ạ."
Đợi Tiết Khiêm Dịch đi rồi, mẹ thấy băng vải trên chân ta, lập tức ân cần hỏi han: "Thanh Miên, chân con làm sao vậy? Sao lại bị thương?"
Ta lắc đầu: "Đi làm trên đường không cẩn thận trượt chân thôi ạ, không sao đâu mẹ, mẹ đừng lo lắng."
Nhìn đôi mắt ân cần của mẹ, đương nhiên ta sẽ không nói cho bà biết là mình đã xung đột với cậu cả.
Ở một nơi khác, Tiết Khiêm Dịch vừa xuống đến sảnh thì cậu cả núp sau tòa nhà bất ngờ cầm dao xông ra.
Tiết Khiêm Dịch nhìn lưỡi dao trước mặt, sắc mặt không hề biến sắc, thậm chí không hề kinh hãi.
Hắn bình thản nhìn cậu cả, cậu cả cũng cẩn thận quan sát Tiết Khiêm Dịch, hắn cảm nhận được người đàn ông này khác với Thịnh Đình Khu.
Thịnh Đình Khu chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy áp lực vô tận.
Nhưng người trước mặt thì không như vậy.
Cậu cả ho khan một tiếng, ra vẻ trấn định: "Tôi thấy được, cậu rất quan tâm đến cháu gái tôi. Tôi cũng không muốn làm khó mẹ con nó, nhưng tôi hiện tại quá khó khăn, là người nhà mà Thanh Miên thấy chết không cứu, tôi cũng đường cùng rồi!"
"Vậy nên, chỉ cần tiền cho đúng chỗ, tôi sẽ không đến quấy rầy bọn họ nữa. Cậu quan tâm Thanh Miên như vậy, giúp nó giải quyết cũng đâu có sao, đúng không?"
Tiết Khiêm Dịch sao có thể không thấy rõ sự ti tiện của người này, nhưng anh quan tâm hơn đến sự an toàn và tâm trạng của Tô Thanh Miên.
Tiết Khiêm Dịch im lặng một lát rồi khàn giọng hỏi: "Ông muốn bao nhiêu?"
Cậu cả ra giá.
Tiết Khiêm Dịch không chút do dự lấy điện thoại, bảo cậu cả đưa mã số tài khoản.
"Ting" một tiếng, nhìn thấy tiền báo có, mắt cậu cả như sắp nổ tung vì mừng!
Hắn lập tức cười hề hề: "Cậu yên tâm, tôi đâu phải loại người mặt dày vô sỉ, tiền này coi như tôi nhận, coi như cậu cho tôi vì Tô Thanh Miên."
Giọng Tiết Khiêm Dịch lạnh nhạt, không chút ấm áp: "Cút được chưa?"
Cậu cả vui vẻ gật đầu, hắn không chỉ cút được, hắn còn có thể lăn tròn đi.
Nhìn bóng lưng cậu cả rời đi, Tiết Khiêm Dịch vô thức ngước nhìn căn phòng sáng đèn trên lầu, anh mím môi, đáy mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó nhận ra rồi mới đi về phía xe.
Trên lầu, ta nói chuyện với mẹ vài câu rồi muốn về phòng tắm rửa để nghỉ ngơi.
Rõ ràng chỉ là dự một buổi lễ đính hôn mà cơ thể đã mệt mỏi rã rời, không còn chút sức lực nào.
Nhưng vừa ra khỏi phòng tắm thì điện thoại trên bàn liên tục nhấp nháy.
Ta bước tới, nhìn thấy dòng chữ Thịnh Đình Khu thì tim đập hẫng một nhịp.
Thịnh Đình Khu liên tục gọi đến, dường như đã quyết định nếu ta không nghe thì sẽ gọi mãi.
Ta bất đắc dĩ nghe máy, giọng vẫn lạnh lùng xa cách: "Thịnh tổng, có chuyện gì không?"
"Về đây."
Nghe vậy, giọng điệu ta thêm phần kháng cự và chán ghét.
"Thịnh Đình Khu, anh vẫn chưa chơi đủ sao? Chúng ta đã kết thúc rồi, bây giờ anh nên bận rộn điều tra vụ ảnh nóng của Mạnh Minh Nguyệt mới phải."
"Tô Thanh Miên, nếu em không đến, ta sẽ đến đón em. Nếu để bá mẫu thấy chúng ta dây dưa, đến lúc đó ta sẽ không phối hợp em giải thích đâu."
Giọng Thịnh Đình Khu trầm thấp vọng đến, gần như ngay lập tức, ta biến sắc, hàng mi rũ xuống run rẩy, thoáng qua một tia châm biếm!
Thịnh Đình Khu...lại nổi điên.
"Ta đi đón em bây giờ."
"Không cần, tôi sẽ qua đó!"
Sao ta dám để Thịnh Đình Khu đến đây!
Mẹ không phải không xem tin tức, bà vừa mới hỏi ta về lễ đính hôn của Thịnh Đình Khu và Mạnh Minh Nguyệt, bây giờ hắn lại xuất hiện ở nhà, ta không dám tưởng tượng cảnh tượng đó.
Sau khi cúp điện thoại, ta hít sâu một hơi, chấp nhận số phận thay quần áo rồi ra khỏi phòng.
Mẹ vẫn đang xem tivi ở phòng khách, thấy ta mặc đồ đi ra ngoài, ta khẽ mấp máy môi: "Mẹ, công ty đột xuất có việc phải tăng ca, con phải đi một chuyến."
Mẹ nhíu mày: "Hôm nay Thịnh Đình Khu đính hôn, công ty không nghỉ sao?"
Ta cười gượng: "Mẹ à, việc Thịnh Đình Khu đính hôn thì có liên quan gì đến nhân viên chúng ta chứ."
Nghe vậy, mẹ nhìn ta dò xét, thấy trên mặt ta không có chút gợn sóng nào, bà yên tâm để ta đi, còn dặn ta trên đường chú ý an toàn.
Ta gật đầu đồng ý, đón xe đến khu nhà trọ, ta nặng nề bước vào.
Vừa nhập mật mã mở cửa, từ phía cửa đã tỏa ra hơi thở quen thuộc của Thịnh Đình Khu, mùi hương tùng tuyết nhàn nhạt.
Ta vô thức nhíu mày, nắm chặt tay nắm cửa đầy cảnh giác.
Nhưng người bên trong đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp xông vào tầm mắt ta, khi ta chưa kịp phản ứng thì hắn đã bế ngang ta lên, một mạch đi về phòng.
Đối mặt với hành động bất ngờ của Thịnh Đình Khu, hàng mi ta run rẩy, vội vàng gạt tay hắn ra: "Thịnh Đình Khu, anh làm gì vậy! Tôi không muốn về phòng với anh!"
Ánh mắt Thịnh Đình Khu lạnh lẽo: "Sao? Vội vàng rời xa ta là để đi quấn lấy Tiết Khiêm Dịch?"
Sắc mặt ta khẽ biến, cắn môi, bất lực!
Sao lại nhắc đến Tiết Khiêm Dịch.
Thịnh Đình Khu bế ta thẳng về phòng, không chút lưu tình ném lên giường.
Hắn đè người xuống, tránh chân ta, nhưng vẫn dán chặt lấy ta không một khe hở.
Ta có chút khó xử và ngượng ngùng: "Thịnh Đình Khu, anh làm đủ chưa, anh làm vậy xứng đáng với vị hôn thê của anh sao!"
Thịnh Đình Khu vẫn im lặng kéo quần áo ta, dường như muốn kiểm tra cái gì.
Ta không biết hắn muốn làm gì, cho đến khi hắn xác nhận xong, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn mới dần tan đi…
Cậu cả nhíu mày rồi lại thả lỏng, đôi mắt cũng không ngừng lóe lên.
Cuối cùng hắn tức tối bỏ đi, trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn ta!
Nhìn cậu cả rời đi, ta biết ngay, cậu cả là một cái hố không đáy, hắn không lấy được tiền sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Nhưng bây giờ có Tiết Khiêm Dịch ở đây, ta không muốn tranh chấp quá nhiều với cậu cả!
Chính bởi vì quen biết Tiết Khiêm Dịch, nếu để hắn biết cậu cả vì tiền mà liên tục quấy rầy chúng ta, có lẽ hắn sẽ xuất tiền giúp đỡ.
Nhưng trong tiềm thức, ta không muốn có quá nhiều liên hệ với Tiết Khiêm Dịch.
Nợ càng nhiều, thì càng khó trả.
Mẹ đỏ hoe mắt, cố gắng kìm nén nước mắt, ánh mắt bà lấp lánh nhìn Tiết Khiêm Dịch: "Khiêm Dịch, lần này lại làm phiền con rồi, con giúp mẹ và Thanh Miên quá nhiều."
Tiết Khiêm Dịch xua tay: "Không sao đâu, thím, đây là việc con nên làm. Người kia cứ luôn đến quấy rầy các thím sao?"
Mẹ định mở miệng đáp lời, ta vội ngắt lời bà:
"Không có đâu ạ, lần này đuổi đi, hắn sẽ không đến nữa đâu. Tiết bác sĩ, hôm nay thật phiền phức anh đưa em về."
Tiết Khiêm Dịch liếc nhìn ta, hàng lông mày khẽ chau lại, dường như cảm nhận được tâm trạng sa sút của ta, anh đành cáo từ: "Không có gì, Thanh Miên, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh đi trước."
"Tiết bác sĩ, đi thong thả ạ."
Đợi Tiết Khiêm Dịch đi rồi, mẹ thấy băng vải trên chân ta, lập tức ân cần hỏi han: "Thanh Miên, chân con làm sao vậy? Sao lại bị thương?"
Ta lắc đầu: "Đi làm trên đường không cẩn thận trượt chân thôi ạ, không sao đâu mẹ, mẹ đừng lo lắng."
Nhìn đôi mắt ân cần của mẹ, đương nhiên ta sẽ không nói cho bà biết là mình đã xung đột với cậu cả.
Ở một nơi khác, Tiết Khiêm Dịch vừa xuống đến sảnh thì cậu cả núp sau tòa nhà bất ngờ cầm dao xông ra.
Tiết Khiêm Dịch nhìn lưỡi dao trước mặt, sắc mặt không hề biến sắc, thậm chí không hề kinh hãi.
Hắn bình thản nhìn cậu cả, cậu cả cũng cẩn thận quan sát Tiết Khiêm Dịch, hắn cảm nhận được người đàn ông này khác với Thịnh Đình Khu.
Thịnh Đình Khu chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy áp lực vô tận.
Nhưng người trước mặt thì không như vậy.
Cậu cả ho khan một tiếng, ra vẻ trấn định: "Tôi thấy được, cậu rất quan tâm đến cháu gái tôi. Tôi cũng không muốn làm khó mẹ con nó, nhưng tôi hiện tại quá khó khăn, là người nhà mà Thanh Miên thấy chết không cứu, tôi cũng đường cùng rồi!"
"Vậy nên, chỉ cần tiền cho đúng chỗ, tôi sẽ không đến quấy rầy bọn họ nữa. Cậu quan tâm Thanh Miên như vậy, giúp nó giải quyết cũng đâu có sao, đúng không?"
Tiết Khiêm Dịch sao có thể không thấy rõ sự ti tiện của người này, nhưng anh quan tâm hơn đến sự an toàn và tâm trạng của Tô Thanh Miên.
Tiết Khiêm Dịch im lặng một lát rồi khàn giọng hỏi: "Ông muốn bao nhiêu?"
Cậu cả ra giá.
Tiết Khiêm Dịch không chút do dự lấy điện thoại, bảo cậu cả đưa mã số tài khoản.
"Ting" một tiếng, nhìn thấy tiền báo có, mắt cậu cả như sắp nổ tung vì mừng!
Hắn lập tức cười hề hề: "Cậu yên tâm, tôi đâu phải loại người mặt dày vô sỉ, tiền này coi như tôi nhận, coi như cậu cho tôi vì Tô Thanh Miên."
Giọng Tiết Khiêm Dịch lạnh nhạt, không chút ấm áp: "Cút được chưa?"
Cậu cả vui vẻ gật đầu, hắn không chỉ cút được, hắn còn có thể lăn tròn đi.
Nhìn bóng lưng cậu cả rời đi, Tiết Khiêm Dịch vô thức ngước nhìn căn phòng sáng đèn trên lầu, anh mím môi, đáy mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó nhận ra rồi mới đi về phía xe.
Trên lầu, ta nói chuyện với mẹ vài câu rồi muốn về phòng tắm rửa để nghỉ ngơi.
Rõ ràng chỉ là dự một buổi lễ đính hôn mà cơ thể đã mệt mỏi rã rời, không còn chút sức lực nào.
Nhưng vừa ra khỏi phòng tắm thì điện thoại trên bàn liên tục nhấp nháy.
Ta bước tới, nhìn thấy dòng chữ Thịnh Đình Khu thì tim đập hẫng một nhịp.
Thịnh Đình Khu liên tục gọi đến, dường như đã quyết định nếu ta không nghe thì sẽ gọi mãi.
Ta bất đắc dĩ nghe máy, giọng vẫn lạnh lùng xa cách: "Thịnh tổng, có chuyện gì không?"
"Về đây."
Nghe vậy, giọng điệu ta thêm phần kháng cự và chán ghét.
"Thịnh Đình Khu, anh vẫn chưa chơi đủ sao? Chúng ta đã kết thúc rồi, bây giờ anh nên bận rộn điều tra vụ ảnh nóng của Mạnh Minh Nguyệt mới phải."
"Tô Thanh Miên, nếu em không đến, ta sẽ đến đón em. Nếu để bá mẫu thấy chúng ta dây dưa, đến lúc đó ta sẽ không phối hợp em giải thích đâu."
Giọng Thịnh Đình Khu trầm thấp vọng đến, gần như ngay lập tức, ta biến sắc, hàng mi rũ xuống run rẩy, thoáng qua một tia châm biếm!
Thịnh Đình Khu...lại nổi điên.
"Ta đi đón em bây giờ."
"Không cần, tôi sẽ qua đó!"
Sao ta dám để Thịnh Đình Khu đến đây!
Mẹ không phải không xem tin tức, bà vừa mới hỏi ta về lễ đính hôn của Thịnh Đình Khu và Mạnh Minh Nguyệt, bây giờ hắn lại xuất hiện ở nhà, ta không dám tưởng tượng cảnh tượng đó.
Sau khi cúp điện thoại, ta hít sâu một hơi, chấp nhận số phận thay quần áo rồi ra khỏi phòng.
Mẹ vẫn đang xem tivi ở phòng khách, thấy ta mặc đồ đi ra ngoài, ta khẽ mấp máy môi: "Mẹ, công ty đột xuất có việc phải tăng ca, con phải đi một chuyến."
Mẹ nhíu mày: "Hôm nay Thịnh Đình Khu đính hôn, công ty không nghỉ sao?"
Ta cười gượng: "Mẹ à, việc Thịnh Đình Khu đính hôn thì có liên quan gì đến nhân viên chúng ta chứ."
Nghe vậy, mẹ nhìn ta dò xét, thấy trên mặt ta không có chút gợn sóng nào, bà yên tâm để ta đi, còn dặn ta trên đường chú ý an toàn.
Ta gật đầu đồng ý, đón xe đến khu nhà trọ, ta nặng nề bước vào.
Vừa nhập mật mã mở cửa, từ phía cửa đã tỏa ra hơi thở quen thuộc của Thịnh Đình Khu, mùi hương tùng tuyết nhàn nhạt.
Ta vô thức nhíu mày, nắm chặt tay nắm cửa đầy cảnh giác.
Nhưng người bên trong đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp xông vào tầm mắt ta, khi ta chưa kịp phản ứng thì hắn đã bế ngang ta lên, một mạch đi về phòng.
Đối mặt với hành động bất ngờ của Thịnh Đình Khu, hàng mi ta run rẩy, vội vàng gạt tay hắn ra: "Thịnh Đình Khu, anh làm gì vậy! Tôi không muốn về phòng với anh!"
Ánh mắt Thịnh Đình Khu lạnh lẽo: "Sao? Vội vàng rời xa ta là để đi quấn lấy Tiết Khiêm Dịch?"
Sắc mặt ta khẽ biến, cắn môi, bất lực!
Sao lại nhắc đến Tiết Khiêm Dịch.
Thịnh Đình Khu bế ta thẳng về phòng, không chút lưu tình ném lên giường.
Hắn đè người xuống, tránh chân ta, nhưng vẫn dán chặt lấy ta không một khe hở.
Ta có chút khó xử và ngượng ngùng: "Thịnh Đình Khu, anh làm đủ chưa, anh làm vậy xứng đáng với vị hôn thê của anh sao!"
Thịnh Đình Khu vẫn im lặng kéo quần áo ta, dường như muốn kiểm tra cái gì.
Ta không biết hắn muốn làm gì, cho đến khi hắn xác nhận xong, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn mới dần tan đi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận