Toàn Mạng Trào Ta Cấp Lại, Chồng Trước Giận Làm Liếm Chó
Toàn Mạng Trào Ta Cấp Lại, Chồng Trước Giận Làm Liếm Chó - Chương 55: Ngươi nổi điên làm gì? (length: 7739)
Ta cũng cười đáp lại Doanh Doanh: "Lâm tổng quá khen rồi, tôi chỉ là làm những việc cần làm thôi, chỉ là chuẩn bị công tác trước khi gặp ngài khá đầy đủ thôi."
"Vậy chẳng phải chứng minh, cô rất coi trọng lần hợp tác này?"
Ta gật đầu: "Có thể hợp tác với DK, Thịnh thị đương nhiên không thể qua loa hời hợt."
Lâm tổng nhìn về phía Thịnh Đình Khu, thâm ý nói: "Thịnh tổng thật là có phúc lớn."
Sắc mặt Thịnh Đình Khu lại không được tốt, cho đến khi ta tiễn Lâm tổng rời đi, quay lại phòng hội nghị, đã không thấy bóng dáng Thịnh Đình Khu.
Ta nhíu mày, nhỏ giọng lầm bầm, lại lên cơn điên vì cái gì chứ?
Nhưng với dự án DK và dự án Hào Quang, tính phần trăm hoa hồng của cả hai dự án, gần như có thể trả hết nợ nần!
Lập tức, mọi u ám đều bị xua tan!
Quả nhiên, đàn ông trước tiền bạc đều chỉ là phù du.
Thậm chí, tâm trạng tốt này còn kéo dài đến trước khi ngủ, Thịnh Đình Khu vẫn chưa về biệt thự, lòng ta vui vẻ thoải mái, ngủ một giấc ngon lành.
Chỉ là cảm giác này, lại ngủ càng lúc càng nặng.
Ta nằm mơ thấy Thịnh Đình Khu và Mạnh Minh Nguyệt kết hôn, họ trao nhau lời hứa sẽ đối tốt với nhau cả đời, thậm chí còn ôm hôn nhau.
Nhưng ngay giây sau, hình ảnh chuyển cảnh, Mạnh Minh Nguyệt cầm dao, ánh mắt lạnh lùng cười với ta.
"Tô Thanh Miên, cô quá chướng mắt, chỉ có cô chết, tôi mới yên tâm được."
Ta nhất thời cứng đờ người, hàn khí từ lòng bàn chân dâng lên.
"Không, đừng mà…"
Đến khi bị người lôi kéo ngồi dậy, ta mới giật mình tỉnh giấc!
Trong bóng tối, lờ mờ thấy rõ khuôn mặt Thịnh Đình Khu, ta bỗng nhiên run rẩy cả người, giọng nói cũng tủi thân mất kiểm soát: "Thịnh Đình Khu, anh làm gì vậy?"
Thịnh Đình Khu mặt mày hung ác cau có, nhíu mày: "Đứng lên đun nước giúp ta, pha một ly trà giải rượu."
Nghe hắn muốn ta hầu hạ, nỗi tủi thân trong lòng hoàn toàn lan tràn, hắn thật sự bị bệnh rồi.
Uống rượu không đi tìm Mạnh Minh Nguyệt, tìm ta làm gì?
Ta đưa tay đánh tới, bàn tay rơi vào người Thịnh Đình Khu, vang lên một tiếng giòn tan.
Thịnh Đình Khu không trốn tránh, cứ vậy chịu trọn một cái tát, ánh mắt vẫn tĩnh mịch nhìn ta.
"Thịnh Đình Khu, anh bị bệnh."
Thịnh Đình Khu híp mắt, cũng trở nên cố chấp.
Hắn kéo ta từ trên giường lên: "Tô Thanh Miên, đừng quên thân phận của cô!"
Nhưng khi bị kéo đứng dậy, ta mới phát hiện cơ thể hỗn loạn, giống như bị đá nặng đè lên, hoàn toàn không nhấc nổi chút sức lực nào.
Ta bước xuống giường, bước chân loạng choạng muốn ngã, Thịnh Đình Khu nhanh tay đỡ lấy, ôm chặt vào lòng.
Thịnh Đình Khu giận dữ quát: "Tô Thanh Miên, cô!"
Chưa dứt lời, hắn đã phát hiện ra sự bất thường của ta, vội đưa tay sờ trán ta!
Lúc này ta đã mất đi ý thức.
Tỉnh lại lần nữa, bên tai văng vẳng tiếng Thịnh Đình Khu và bác sĩ nói chuyện.
"Cô ấy sốt cao rồi ngất xỉu là sao, với cả, cô ấy khi nào tỉnh lại, ngủ suốt mười hai tiếng rồi!"
Giọng Thịnh Đình Khu có chút mất kiên nhẫn.
Bác sĩ giải thích: "Bệnh nhân mệt mỏi quá độ dẫn đến sốt cao hôn mê, sẽ sớm tỉnh thôi, sau này còn phải chú ý nghỉ ngơi."
Sau khi bác sĩ đi, Thịnh Đình Khu quay lại ngồi xuống bên giường bệnh.
Không ngờ, lại chạm mặt ta.
Ta cau mày, kinh ngạc nhìn Thịnh Đình Khu.
Mắt Thịnh Đình Khu đỏ hoe, đáy mắt thâm quầng, trông như cả đêm không ngủ.
Ta chậm rãi mở miệng: "Anh…"
Thịnh Đình Khu lại nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu: "Tô Thanh Miên, ở bên cạnh tôi, cô rất tủi thân sao?"
Ta lập tức trầm mặt, cuộc đối thoại của Thịnh Đình Khu và Mạnh Minh Nguyệt vẫn văng vẳng bên tai ta.
Ta không phủ nhận.
Sắc mặt Thịnh Đình Khu lại trầm xuống, quanh thân tản ra khí tức lạnh lẽo nguy hiểm.
"Hôm nay cô được nghỉ, cứ ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa có người mang bữa sáng đến cho cô."
Lạnh lùng buông lại câu này, Thịnh Đình Khu không liếc ta lấy một cái, đứng dậy rời đi.
Đến tận trưa, bác sĩ đến tháo ống truyền dịch, ta thực sự không nằm được nữa, dù đầu còn hơi choáng, vẫn mở miệng hỏi: "Bác sĩ, khi nào thì tôi có thể xuất viện?"
Bác sĩ nhìn thoáng qua sắc mặt ta, khuyên: "Tốt nhất là nên ở lại bệnh viện theo dõi, bây giờ cơ thể cô còn yếu lắm."
Ta không đợi được nữa.
Dự án Hào Quang và DK không thể chậm trễ, ta ngồi dậy khỏi giường bệnh: "Tôi lấy chút thuốc mang về uống là được."
Đang chuẩn bị rời phòng bệnh để làm thủ tục xuất viện, vừa ra hành lang, liền chạm mặt Mạnh Minh Nguyệt.
So với ta giờ phút này giản dị và tiều tụy, Mạnh Minh Nguyệt ăn mặc hệt như công chúa!
Chỉ là, ta thấy nàng lặng lẽ giấu tờ xét nghiệm ra sau lưng, nàng nhìn ta, trong mắt không kìm được sự đắc ý, lập tức tiến lên nghênh ngạo, nhìn ta bằng ánh mắt kiêu căng.
"Tô Thanh Miên, cô thật đáng thương, vì kiếm tiền trả nợ mà làm đến mức phải vào bệnh viện?"
Ta hơi lặng lẽ, nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Mạnh Minh Nguyệt tiếp tục tự tin mở miệng, khóe miệng giễu cợt: "Nhưng, Tô Thanh Miên, cô đừng quên thân phận của mình, bây giờ cô chỉ là món đồ chơi của Đình Khu ca ca thôi."
"Đợi Đình Khu ca ca trả thù đủ rồi, sẽ vô tình vứt bỏ cô thôi."
"Bốp!"
Ta đưa tay cho nàng một bạt tai.
Trong lòng oán thầm, hôm qua đánh Thịnh Đình Khu, hôm nay đánh Mạnh Minh Nguyệt, xem ra, có chút hả giận?
Mạnh Minh Nguyệt lần nữa không tin vào mắt mình, ôm má sững sờ nhìn, gương mặt đau rát từng hồi.
Nàng kích động: "Tô Thanh Miên, tôi đã nói rồi, không ai dám đánh tôi, cô là người đầu tiên!"
Ta chế giễu: "Mạnh tiểu thư nếu không bị coi thường, đâu đến mức bị đánh."
"Lần trước chúng ta gặp nhau ở bệnh viện, lần này lại gặp, Mạnh tiểu thư đến bệnh viện tái khám cái gì? Chẳng lẽ vấn đề trước kia vẫn chưa giải quyết?"
Mạnh Minh Nguyệt thấy vậy, vội giấu tờ xét nghiệm ra sau lưng!
Nàng tức giận nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi: "Tô Thanh Miên, cô đừng quá đắc ý! Tôi cho cô biết, cô và Đình Khu ca ca không thể nào đâu, tốt nhất cô nên dẹp cái ý nghĩ đó đi, nếu không, tôi tuyệt đối không tha cho cô!"
Giờ phút này, Mạnh Minh Nguyệt không còn vẻ dịu dàng, giống hệt như trong giấc mơ.
Ta lạnh mặt, âm thầm thề, ta tuyệt đối sẽ không như trong giấc mơ, tùy ý để Mạnh Minh Nguyệt lăng nhục!
Mạnh Minh Nguyệt vội vàng rời đi, ta híp mắt, Mạnh Minh Nguyệt liên tục đến khoa phụ sản của bệnh viện, chẳng lẽ thực sự có bệnh?
Nhưng lúc này, đó không phải việc ta nên quan tâm, sau khi xuất viện, ta cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi rã rời.
Quả nhiên, người ốm dù muốn làm Chiến Đấu Tiểu Cường, vẫn là hữu tâm vô lực.
Ta đành phải về nhà, quyết định vừa làm việc vừa tĩnh dưỡng.
Bên này, Thịnh Đình Khu làm xong việc, trở lại bệnh viện đẩy cửa phòng bệnh, lại phát hiện không thấy người đâu, sát khí lập tức bùng nổ.
Hắn lập tức nhìn Trình đặc trợ, Trình đặc trợ sợ run người.
"Thịnh tổng, tôi, tôi cũng không biết Tô tiểu thư đi đâu."
"Vậy chẳng phải chứng minh, cô rất coi trọng lần hợp tác này?"
Ta gật đầu: "Có thể hợp tác với DK, Thịnh thị đương nhiên không thể qua loa hời hợt."
Lâm tổng nhìn về phía Thịnh Đình Khu, thâm ý nói: "Thịnh tổng thật là có phúc lớn."
Sắc mặt Thịnh Đình Khu lại không được tốt, cho đến khi ta tiễn Lâm tổng rời đi, quay lại phòng hội nghị, đã không thấy bóng dáng Thịnh Đình Khu.
Ta nhíu mày, nhỏ giọng lầm bầm, lại lên cơn điên vì cái gì chứ?
Nhưng với dự án DK và dự án Hào Quang, tính phần trăm hoa hồng của cả hai dự án, gần như có thể trả hết nợ nần!
Lập tức, mọi u ám đều bị xua tan!
Quả nhiên, đàn ông trước tiền bạc đều chỉ là phù du.
Thậm chí, tâm trạng tốt này còn kéo dài đến trước khi ngủ, Thịnh Đình Khu vẫn chưa về biệt thự, lòng ta vui vẻ thoải mái, ngủ một giấc ngon lành.
Chỉ là cảm giác này, lại ngủ càng lúc càng nặng.
Ta nằm mơ thấy Thịnh Đình Khu và Mạnh Minh Nguyệt kết hôn, họ trao nhau lời hứa sẽ đối tốt với nhau cả đời, thậm chí còn ôm hôn nhau.
Nhưng ngay giây sau, hình ảnh chuyển cảnh, Mạnh Minh Nguyệt cầm dao, ánh mắt lạnh lùng cười với ta.
"Tô Thanh Miên, cô quá chướng mắt, chỉ có cô chết, tôi mới yên tâm được."
Ta nhất thời cứng đờ người, hàn khí từ lòng bàn chân dâng lên.
"Không, đừng mà…"
Đến khi bị người lôi kéo ngồi dậy, ta mới giật mình tỉnh giấc!
Trong bóng tối, lờ mờ thấy rõ khuôn mặt Thịnh Đình Khu, ta bỗng nhiên run rẩy cả người, giọng nói cũng tủi thân mất kiểm soát: "Thịnh Đình Khu, anh làm gì vậy?"
Thịnh Đình Khu mặt mày hung ác cau có, nhíu mày: "Đứng lên đun nước giúp ta, pha một ly trà giải rượu."
Nghe hắn muốn ta hầu hạ, nỗi tủi thân trong lòng hoàn toàn lan tràn, hắn thật sự bị bệnh rồi.
Uống rượu không đi tìm Mạnh Minh Nguyệt, tìm ta làm gì?
Ta đưa tay đánh tới, bàn tay rơi vào người Thịnh Đình Khu, vang lên một tiếng giòn tan.
Thịnh Đình Khu không trốn tránh, cứ vậy chịu trọn một cái tát, ánh mắt vẫn tĩnh mịch nhìn ta.
"Thịnh Đình Khu, anh bị bệnh."
Thịnh Đình Khu híp mắt, cũng trở nên cố chấp.
Hắn kéo ta từ trên giường lên: "Tô Thanh Miên, đừng quên thân phận của cô!"
Nhưng khi bị kéo đứng dậy, ta mới phát hiện cơ thể hỗn loạn, giống như bị đá nặng đè lên, hoàn toàn không nhấc nổi chút sức lực nào.
Ta bước xuống giường, bước chân loạng choạng muốn ngã, Thịnh Đình Khu nhanh tay đỡ lấy, ôm chặt vào lòng.
Thịnh Đình Khu giận dữ quát: "Tô Thanh Miên, cô!"
Chưa dứt lời, hắn đã phát hiện ra sự bất thường của ta, vội đưa tay sờ trán ta!
Lúc này ta đã mất đi ý thức.
Tỉnh lại lần nữa, bên tai văng vẳng tiếng Thịnh Đình Khu và bác sĩ nói chuyện.
"Cô ấy sốt cao rồi ngất xỉu là sao, với cả, cô ấy khi nào tỉnh lại, ngủ suốt mười hai tiếng rồi!"
Giọng Thịnh Đình Khu có chút mất kiên nhẫn.
Bác sĩ giải thích: "Bệnh nhân mệt mỏi quá độ dẫn đến sốt cao hôn mê, sẽ sớm tỉnh thôi, sau này còn phải chú ý nghỉ ngơi."
Sau khi bác sĩ đi, Thịnh Đình Khu quay lại ngồi xuống bên giường bệnh.
Không ngờ, lại chạm mặt ta.
Ta cau mày, kinh ngạc nhìn Thịnh Đình Khu.
Mắt Thịnh Đình Khu đỏ hoe, đáy mắt thâm quầng, trông như cả đêm không ngủ.
Ta chậm rãi mở miệng: "Anh…"
Thịnh Đình Khu lại nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu: "Tô Thanh Miên, ở bên cạnh tôi, cô rất tủi thân sao?"
Ta lập tức trầm mặt, cuộc đối thoại của Thịnh Đình Khu và Mạnh Minh Nguyệt vẫn văng vẳng bên tai ta.
Ta không phủ nhận.
Sắc mặt Thịnh Đình Khu lại trầm xuống, quanh thân tản ra khí tức lạnh lẽo nguy hiểm.
"Hôm nay cô được nghỉ, cứ ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa có người mang bữa sáng đến cho cô."
Lạnh lùng buông lại câu này, Thịnh Đình Khu không liếc ta lấy một cái, đứng dậy rời đi.
Đến tận trưa, bác sĩ đến tháo ống truyền dịch, ta thực sự không nằm được nữa, dù đầu còn hơi choáng, vẫn mở miệng hỏi: "Bác sĩ, khi nào thì tôi có thể xuất viện?"
Bác sĩ nhìn thoáng qua sắc mặt ta, khuyên: "Tốt nhất là nên ở lại bệnh viện theo dõi, bây giờ cơ thể cô còn yếu lắm."
Ta không đợi được nữa.
Dự án Hào Quang và DK không thể chậm trễ, ta ngồi dậy khỏi giường bệnh: "Tôi lấy chút thuốc mang về uống là được."
Đang chuẩn bị rời phòng bệnh để làm thủ tục xuất viện, vừa ra hành lang, liền chạm mặt Mạnh Minh Nguyệt.
So với ta giờ phút này giản dị và tiều tụy, Mạnh Minh Nguyệt ăn mặc hệt như công chúa!
Chỉ là, ta thấy nàng lặng lẽ giấu tờ xét nghiệm ra sau lưng, nàng nhìn ta, trong mắt không kìm được sự đắc ý, lập tức tiến lên nghênh ngạo, nhìn ta bằng ánh mắt kiêu căng.
"Tô Thanh Miên, cô thật đáng thương, vì kiếm tiền trả nợ mà làm đến mức phải vào bệnh viện?"
Ta hơi lặng lẽ, nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Mạnh Minh Nguyệt tiếp tục tự tin mở miệng, khóe miệng giễu cợt: "Nhưng, Tô Thanh Miên, cô đừng quên thân phận của mình, bây giờ cô chỉ là món đồ chơi của Đình Khu ca ca thôi."
"Đợi Đình Khu ca ca trả thù đủ rồi, sẽ vô tình vứt bỏ cô thôi."
"Bốp!"
Ta đưa tay cho nàng một bạt tai.
Trong lòng oán thầm, hôm qua đánh Thịnh Đình Khu, hôm nay đánh Mạnh Minh Nguyệt, xem ra, có chút hả giận?
Mạnh Minh Nguyệt lần nữa không tin vào mắt mình, ôm má sững sờ nhìn, gương mặt đau rát từng hồi.
Nàng kích động: "Tô Thanh Miên, tôi đã nói rồi, không ai dám đánh tôi, cô là người đầu tiên!"
Ta chế giễu: "Mạnh tiểu thư nếu không bị coi thường, đâu đến mức bị đánh."
"Lần trước chúng ta gặp nhau ở bệnh viện, lần này lại gặp, Mạnh tiểu thư đến bệnh viện tái khám cái gì? Chẳng lẽ vấn đề trước kia vẫn chưa giải quyết?"
Mạnh Minh Nguyệt thấy vậy, vội giấu tờ xét nghiệm ra sau lưng!
Nàng tức giận nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi: "Tô Thanh Miên, cô đừng quá đắc ý! Tôi cho cô biết, cô và Đình Khu ca ca không thể nào đâu, tốt nhất cô nên dẹp cái ý nghĩ đó đi, nếu không, tôi tuyệt đối không tha cho cô!"
Giờ phút này, Mạnh Minh Nguyệt không còn vẻ dịu dàng, giống hệt như trong giấc mơ.
Ta lạnh mặt, âm thầm thề, ta tuyệt đối sẽ không như trong giấc mơ, tùy ý để Mạnh Minh Nguyệt lăng nhục!
Mạnh Minh Nguyệt vội vàng rời đi, ta híp mắt, Mạnh Minh Nguyệt liên tục đến khoa phụ sản của bệnh viện, chẳng lẽ thực sự có bệnh?
Nhưng lúc này, đó không phải việc ta nên quan tâm, sau khi xuất viện, ta cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi rã rời.
Quả nhiên, người ốm dù muốn làm Chiến Đấu Tiểu Cường, vẫn là hữu tâm vô lực.
Ta đành phải về nhà, quyết định vừa làm việc vừa tĩnh dưỡng.
Bên này, Thịnh Đình Khu làm xong việc, trở lại bệnh viện đẩy cửa phòng bệnh, lại phát hiện không thấy người đâu, sát khí lập tức bùng nổ.
Hắn lập tức nhìn Trình đặc trợ, Trình đặc trợ sợ run người.
"Thịnh tổng, tôi, tôi cũng không biết Tô tiểu thư đi đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận