Toàn Dân Chuyển Chức: Vú Em Chính Là Như Thế Được Hoan Nghênh

Chương 50: Ngươi đừng hiểu lầm, ta đây là tại bị ngươi trị liệu a!

Chương 50: Ngươi đừng hiểu lầm, ta đây là đang được ngươi trị liệu đó!
Khi thấy những làn khói đen kia bốc lên.
Lục Viễn bỗng nhiên cảm nhận được một loại dao động năng lượng rất rõ ràng.
Chỉ trong nháy mắt, hắn liền nghĩ đến nguyền rủa Tát Tạp trong bộ kỹ năng của mình.
Lúc phát động, chẳng phải cũng là loại dao động năng lượng này sao.
Thế là, nhìn những hộ công và bác sĩ liên tiếp ngã xuống.
Lục Viễn quả quyết bảo người đưa những người này ra ngoài hết.
Đây đều là những người chuyển chức nghề nghiệp sinh hoạt.
Tinh thần lực của bọn họ rất yếu ớt. Khi những lực lượng nguyền rủa này tiêu tán, những người này chỉ cần chạm phải một chút cũng có thể bị ảnh hưởng.
“Mau mau, đưa tất cả mọi người ra ngoài! Nhanh lên một chút!” Sau khi nghe Lục Viễn nói vậy.
Tạ Á Nam cũng không chút do dự.
Trực tiếp bảo những hộ công kia rút lui ra ngoài.
Còn chính nàng thì lùi xa một chút, đứng gần giường bệnh của tỷ tỷ mình.
Cho dù ở trong phòng gặp nguy hiểm, nàng cũng không muốn ra ngoài chờ đợi.
“Kỹ năng học được từ tiến hóa này, vẫn luôn chưa từng dùng qua, cũng không biết có hiệu quả không…” Sau khi những người không liên quan đều rời đi, Lục Viễn trực tiếp đi tới bên giường.
Sau đó nhìn cô gái trông gần như giống hệt Tạ Á Nam.
Hắn thầm nói một câu đắc tội.
Rồi đưa tay trực tiếp đặt lên vết thương của nữ nhân.
Lúc này, bộ phận bị nguyền rủa ăn mòn của nữ nhân đã bắt đầu trở nên cứng ngắc và lạnh như băng giống như tử thi.
Mà Lục Viễn lúc này cũng chú ý tới, máu chảy ra từ vết thương của nàng lại đều là màu tím đen.
“Chết sống có số, giàu có nhờ trời. Ngươi cầu nguyện đi.” Bản thân Lục Viễn cũng không rõ kỹ năng của mình liệu có hiệu quả không, cho nên cũng chỉ có thể ôm thái độ thử một chút.
Sau khi hắn đặt một tay lên gần vết thương.
Trên pháp trượng trong tay kia, bắt đầu lóe lên một đoàn vầng sáng bảy màu.
Tịnh hóa: Thanh trừ tất cả trạng thái tiêu cực trên người mục tiêu, 【 bao gồm nhưng không giới hạn trong: Nguyền rủa, trúng độc các loại trạng thái...】 Kỹ năng này là Lục Viễn bọn họ lấy được từ trong bảo rương thứ hai gặp phải lúc ở hắc thủy mê cung.
Chỉ tiếc, dị thú bên trong hắc thủy mê cung lại không có năng lực mang độc hoặc nguyền rủa.
Cho nên sau khi học được kỹ năng này, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng.
Hiệu quả cụ thể ra sao, chính hắn cũng không rõ ràng.
Sau khi hào quang bảy màu sáng lên.
Bàn tay Lục Viễn đang tiếp xúc vết thương đồng thời bắt đầu nổi lên thánh quang.
Đây là hắn nhất tâm nhị dụng, sử dụng Thánh Quang Phù Hộ trong phạm vi nhỏ.
Một bên giúp nàng thanh trừ nguyền rủa, một bên giúp vết thương khép lại.
Bởi vì đã không còn nhóm hộ công tiếp tục truyền máu.
Nếu Tịnh hóa của Lục Viễn không có tác dụng, có lẽ tỷ tỷ của Tạ Á Nam sẽ phải chết vì mất máu!
Chùm sáng bảy màu giống như một quả khí cầu nhẹ nhàng.
Sau khi thoát ly khỏi pháp trượng của Lục Viễn, nó trực tiếp bay về phía trán của tỷ tỷ Tạ Á Nam.
Ngay khoảnh khắc tiếp xúc với nàng, khối sáng liền vỡ vụn.
Sau đó hóa thành tinh quang rực rỡ, trực tiếp chui vào trong cơ thể nàng.
Mà theo tinh quang lan tỏa, những chỗ bị nguyền rủa ăn mòn trên người nữ nhân thế mà bắt đầu tiêu tán cực nhanh.
Lượng lớn khói đen bốc lên từ cơ thể nàng.
Mà sau khi rời khỏi cơ thể, những làn khói đen này liền nhanh chóng tiêu tán dưới sự chiếu rọi của thánh quang.
Mà theo nguyền rủa rút đi, vết thương vốn rất khó khép lại kia cũng bắt đầu khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy.
“Phù! May quá may quá, máu đã ngừng chảy, vết thương cũng khép lại rồi. Nguyền rủa xem như đã bị trừ tận gốc rồi nhỉ! Không ngờ kỹ năng Tịnh hóa này lại mạnh như vậy.” Lúc Lục Viễn đang cảm thán kỹ năng của mình lại tốt dùng như thế.
Tay bất giác nhéo nhéo.
Đồng thời còn lẩm bẩm một câu.
“Mà nói, tại sao da con gái lại mịn màng như vậy? Lại còn rất trắng nữa...” “Có lẽ, bởi vì ta là con gái!” “Á...” Nghe thấy giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai, Lục Viễn trực tiếp ngây người.
Sau đó, hắn có chút cứng nhắc quay đầu nhìn nữ nhân vốn đang nằm trên giường, người đáng lẽ đã bất tỉnh nhân sự.
Nhưng mà, nàng vốn nên vẫn còn đang hôn mê.
Lúc này lại mở to đôi mắt ngập nước, đồng thời ánh mắt tràn đầy sát ý gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Nếu không phải đối phương mất máu quá nhiều, lúc này hành động bất tiện.
Lục Viễn cảm thấy, lúc này đối phương chắc chắn đã nhào lên muốn liều mạng với hắn.
“Khốn nạn, ngươi tốt nhất đừng để ta biết ngươi là ai, nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi!” “Còn không mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra! Không đúng, mắt cũng nhắm lại!” “Có ai không! Bắt tên dê xồm, bắt kẻ biến thái!” “Khốn nạn, ta nhất định phải giết ngươi!” Khi Lục Viễn và đối phương đối mặt, Lục Viễn còn đang ngây người bỗng nhiên bị một tràng tiếng thét chói tai với âm lượng cực cao làm cho màng nhĩ đau nhức.
Mà lúc này trong đầu Tạ Nhã Cầm đang nằm trên giường cũng là một cảm giác trống rỗng.
Nàng nhớ rõ ràng, lúc mình đang đùa giỡn với muội muội thì vết thương đã nứt ra.
Sau đó, ý thức của nàng bắt đầu mơ hồ.
Cho đến cuối cùng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nhưng mà đột nhiên, giống như có một bàn tay lớn cưỡng ép kéo mình tỉnh lại từ trong hôn mê.
Nhưng mà nàng vừa mới tỉnh lại, liền thấy một người nam đang nhéo bắp đùi của mình.
Mặc dù không hiểu rõ rốt cuộc tình huống hiện tại là thế nào.
Nhưng mà, nàng lại nghe rõ ràng câu nói kia của tên khốn này.
Tại sao da con gái lại mịn màng như vậy... Hơn nữa còn rất trắng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận