Toàn Dân Chuyển Chức: Vú Em Chính Là Như Thế Được Hoan Nghênh

Chương 48: Á Nam, ngươi có hay không..Loại kia sẽ có chuyện của bảo bảo?

Chương 48: Á Nam, ngươi có hay không... cái kiểu sẽ có bảo bảo ấy?
Sau khi treo cái rương trang bị to lớn sau lưng lên giá vũ khí, Tạ Nhã Cầm ngồi xuống trước mặt muội muội với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Ánh mắt nàng tràn đầy vẻ dò xét, bắt đầu quan sát kỹ người muội muội.
Ánh mắt đó như muốn nhìn thấu nàng vậy.
“Tỷ, ngươi... Ngươi làm gì nhìn ta như vậy?”
Bị tỷ tỷ nhìn chằm chằm, Tạ Á Nam trong lòng bắt đầu thấy hơi sợ hãi.
Gần như theo bản năng, nàng vội đưa tay che ngực.
Như thể muốn che giấu điều gì đó.
“Á Nam, tỷ hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời thật lòng cho tỷ, tuyệt đối không được nói dối, ngươi biết không?”
Tạ Nhã Cầm nhìn hành động này của muội muội.
Trong giọng nói không khỏi có mấy phần thấm thía.
“Tỷ, tỷ muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi. Nhưng mà ngươi... Ngươi đừng nhìn ta như vậy được không!”
“Được rồi, ngươi nói thật cho tỷ biết... Ngươi và cái tên ăn bám kia... có phải đã... đã xảy ra chuyện gì không?”
“Xảy ra chuyện gì? Tỷ đang hỏi cái gì vậy?”
Tạ Á Nam bị câu hỏi không đầu không đuôi này của tỷ tỷ làm cho ngẩn người.
Hoàn toàn không phản ứng kịp ý của nàng là gì.
Mà Tạ Nhã Cầm nhìn dáng vẻ có chút mơ hồ của muội muội.
Mặt nàng cũng hơi đỏ lên.
Có những chuyện, làm sao nàng nói ra lời được đây?
“Ai nha! Thì là... thì là cái loại chuyện sẽ có tiểu bảo bảo ấy... Hai ngươi...”
“Phì phì phì... Tỷ nói bậy bạ gì đó! Ta... Ta và Lục Viễn đại ca chỉ là bạn bè bình thường, giữa chúng ta... giữa chúng ta là tình bạn trong sáng có được không!”
Sau khi nghe tỷ tỷ nhắc đến chuyện sinh tiểu bảo bảo, Tạ Á Nam lập tức hiểu ý của nàng.
Lúc này nàng cũng chẳng còn bận tâm đến xấu hổ nữa.
Nàng chộp lấy cái gối trong tay ném thẳng về phía tỷ tỷ.
“Còn nữa nha tỷ, ngươi đừng có nghe phong là mưa. Cái gì mà ăn bám chứ? Nghe khó chịu quá, Lục Viễn đại ca không có tệ như mấy lời đồn của bọn khốn kia đâu!”
Lúc này Tạ Á Nam cũng nhớ tới cách xưng hô của tỷ tỷ mình đối với Lục Viễn ban nãy.
Nàng đang rất khó chịu với cái cách gọi ăn bám này.
“Ấy ấy ấy... Á Nam ngươi nghe tỷ nói đã. Nghe tỷ nói nào! Ngươi bình tĩnh lại chút đi!”
“Ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào được chứ. Lúc ta thức tỉnh ngươi không có ở đây, lúc ta vào phó bản ngươi cũng không có ở đây. Cả chặng đường này đều là Lục Viễn đại ca đi cùng ta.”
“Ngươi có biết không, lúc ở trong không gian phó bản, đối mặt với hơn trăm con dị thú, đều là Lục Viễn đại ca ở phía sau giúp ta, sao ngươi có thể nói hắn như vậy được!”
Nghe những lời này của muội muội, trên mặt Tạ Nhã Cầm lập tức hiện lên vẻ áy náy.
Nàng là tỷ tỷ, vậy mà vào thời điểm quan trọng nhất của cuộc đời muội muội lại không có mặt bên cạnh.
Về những chuyện này, nàng quả thực cũng rất hổ thẹn.
Chỉ là, vừa nghĩ đến việc muội muội lại phá được kỷ lục hạng nhất mà năm đó viện trưởng tốn bao thiên tân vạn khổ cũng không phá nổi.
Hơn nữa còn là phá kỷ lục trong tình huống mang theo một người đàn ông nằm thắng toàn bộ hành trình.
Tạ Nhã Cầm lại không thể không hỏi cho rõ ràng chuyện này.
Dù sao muội muội tâm tư đơn thuần, lại luôn lớn lên dưới sự bảo bọc của nàng.
Nàng không hy vọng muội muội bị người khác khi dễ và lừa gạt.
“Á Nam, ngươi có thể kể cho tỷ nghe chuyện của các ngươi trong Hắc Thủy Mê Cung được không?”
Đợi sau khi cảm xúc của Tạ Á Nam ổn định lại một chút.
Tạ Nhã Cầm lúc này mới từ từ ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nhẹ nhàng vỗ vai muội muội, hy vọng có thể làm nàng bình tĩnh lại đôi chút.
“Tỷ, chuyện trong phó bản, ta không thể kể chi tiết cho ngươi. Bởi vì việc này liên quan đến vấn đề riêng tư của Lục Viễn đại ca, ta không thể nói. Nhưng ngươi phải tin ta, hắn rất mạnh, với lại lần này ta có thể đạt được thành tích như vậy, công sức của hắn chiếm ít nhất tám phần trở lên.”
“Thậm chí nếu không có hắn, có lẽ ta còn không thể sống sót ra khỏi phó bản.”
Tạ Á Nam rất rõ ràng, thực lực của nàng tuy cũng rất lợi hại.
Nhưng tuyệt đối không đủ để tung hoành không sợ hãi trong Hắc Thủy Mê Cung.
“Hắn rất mạnh sao? Nhưng mà... bên ngoài không phải đều đang đồn là, Lục Viễn kia trong phó bản không giết một con dị thú nào sao...”
Tạ Nhã Cầm nhìn muội muội có vẻ đã bình tĩnh lại, lúc này mới nói ra nghi ngờ của mình.
Nói xong, nàng nhìn muội muội với ánh mắt đầy mong đợi, hy vọng có thể nghe được chút tin tức nội tình chấn động nào đó.
“Đó là do năng lực của Lục đại ca không thiên về giết chóc mà thôi. Mấy người kia thì biết cái gì chứ! Ta...”
Tạ Á Nam nói được nửa câu, nàng quay đầu lại thì thấy vẻ mặt đầy mong chờ của bà chị mình.
Chỉ trong nháy mắt, nàng liền phản ứng lại.
Bà chị già này đang cố moi thông tin về Lục Viễn từ miệng nàng.
Hoàn toàn tỉnh ngộ, Tạ Á Nam lập tức lao tới vật nhau với lão tỷ.
“Lão tỷ xấu xa, ngươi dám lừa lời ta! Ta không tin ngươi nữa...”
“Ấy ấy... Á Nam, Á Nam đừng quậy nữa! Trên người tỷ tỷ có vết thương... Ai nha...”
“A! Tỷ! Tỷ sao thế? Tỷ đừng dọa ta! Sao lại chảy máu rồi! Hu hu hu...”
“Á Nam đừng sợ, chỉ là vết thương bị rách ra thôi. Ngươi đỡ ta dậy trước đã...”
“Hu hu hu, tỷ, thật xin lỗi, thật xin lỗi mà! Ta không biết trên người ngươi còn có vết thương...”
Trong lúc Tạ Á Nam đang đùa nghịch, Tạ Nhã Cầm vừa mới đi thí luyện về đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết.
Sau đó liền trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Mà trên đùi nàng lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ.
Nhìn thấy vết máu, nước mắt Tạ Á Nam lập tức không kìm được mà tuôn rơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận