Tiểu Sư Muội Nàng Quyển Khóc Tu Tiên Giới

Tiểu Sư Muội Nàng Quyển Khóc Tu Tiên Giới - Chương 391: Gặp được (length: 3975)

Kỳ thực chỉ nhìn mặt bên kia của Lục tỷ tỷ, Thiên Diệp có thể nghĩ đến dung mạo của nàng trước khi bị hủy dung, hẳn là hết sức xuất sắc.
Ít nhất là vẻ đẹp mà nàng chưa từng thấy qua.
Thiên Diệp không biết vì cái gì Lục Thanh Dã bị thương, còn bị thương nặng như vậy, chẳng qua hiện giờ nhìn thấy một ít vết sẹo trên làn da lộ ra ngoài của nàng, Thiên Diệp vẫn là khó tránh khỏi có chút khổ sở thay cho nàng.
Nửa đêm, hai người nghỉ lại trên một gốc cây đại thụ.
Lục Thanh Dã những năm này đã quen làm việc vào ban ngày, đến Hồn giới những ngày này, cũng còn chưa hoàn toàn thích ứng được.
Hơn nữa ban ngày trên đường, hồn tu tương đối ít, cũng có thể bớt đi rất nhiều phiền phức, Lục Thanh Dã cùng Thiên Diệp liền cũng lên đường vào ban ngày, nghỉ ngơi vào ban đêm.
Trải qua mấy ngày buổi tối yên tĩnh, dường như vào tối nay đã bị phá vỡ.
"Kỳ quái! Vì cái gì còn chưa tìm được bóng dáng Thiên Diệp và tên hồn tu ngoại lai kia!"
"Bọn họ không phải là đi hai con đường khác rồi chứ? !"
"Không thể nào, hai con đường kia càng gập ghềnh nguy hiểm, nếu bọn họ đi hai con đường kia, sớm nên bị người của chúng ta phát hiện mới đúng!"
Đứng trong bóng tối của thân cây, Lục Thanh Dã đột nhiên mở mắt, mà Thiên Diệp ở bên cạnh cũng bị động tĩnh này làm tỉnh giấc.
Nàng không ngờ, những gia hỏa này, thế nhưng lại đuổi tới tận đây!
Thiên Diệp cắn chặt hàm răng, thân thể lại không khống chế được mà run rẩy.
Bọn họ nên làm gì đây? !
Lục Thanh Dã lo lắng nàng phát ra động tĩnh, tay trái nhẹ nhàng bịt chặt miệng nàng, tay phải trấn an vỗ vỗ lưng nàng.
Thân thể run rẩy của Thiên Diệp đột nhiên cứng đờ, ý thức được Lục Thanh Dã ở phía sau mình, trái tim vốn thấp thỏm sợ hãi dần dần bình tĩnh trở lại.
Hai người lẳng lặng lắng nghe động tĩnh phía dưới, không ai lên tiếng.
"Gần đây Khổ Trạch hồ này không yên ổn! Cũng không biết những hồn tu kia rốt cuộc là như thế nào! Chúng ta phải nhanh chóng tìm được hai người bọn họ, nếu không gặp phải những hồn tu điên kia, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!"
"Nghe nói là mấy chỗ cạnh tranh càng thêm kịch liệt, tiểu địa phương chúng ta đây cũng bị liên lụy vào."
"Tứ đại vương thành, càng ngày càng không coi chúng ta là hồn! Không biết có bao nhiêu hồn tu bị bắt đi làm nô lệ nữa! Xuyên Sơn bình nguyên chúng ta, cứ thế bị khi dễ! Những hồn tu lợi hại ở cấp trên cứ thế trơ mắt nhìn, thật là uất ức! Cũng không quản lý gì cả!"
"Quản? Quản thế nào? Hiện giờ Xuyên Sơn bình nguyên ngay cả vương thành đều bị thôn phệ mất, chúng ta còn có phần lên tiếng sao!"
"Ai, nghĩ lại lúc trước, Xuyên Sơn vương thành chúng ta, đó có thể là nơi không ai dám trêu chọc ở Hồn giới, hiện giờ lại trở thành bộ dáng này!"
"Thôi! Những chuyện đó không phải chúng ta có thể quản, mau đi tìm hai tên tiện nhân kia mới đúng, đừng bỏ lỡ thời cơ!"
Mấy hồn tu dần dần đi xa, nửa ngày sau, Lục Thanh Dã trên cây tinh tế cảm nhận hướng gió bốn phía.
Đổi phương hướng, mang theo Thiên Diệp nhanh chóng rời đi.
Trên đường, Lục Thanh Dã nghĩ đến lời nói của mấy hồn tu kia, không khỏi nhìn về phía Thiên Diệp.
"Thiên Diệp, ngươi biết ý tứ của những lời bọn họ nói không?"
Bởi vì không hiểu rõ lịch sử cùng tình hình của vùng này, Lục Thanh Dã chỉ có thể nửa đoán nửa mò.
Thiên Diệp nghĩ nghĩ, nhíu mày mở miệng.
"Ta cũng không hiểu rõ lắm lời bọn họ nói, nhưng ta đoán, hẳn là có liên quan đến một sự tình. Gia gia từng kể cho ta nghe chuyện xưa bên ngoài thế giới Khổ Trạch hồ. Khổ Trạch hồ trước kia kỳ thật cũng là một mảnh đất phồn hoa, nhưng sau này theo sự suy tàn của Xuyên Sơn bình nguyên, dần dần biến thành nơi man hoang không được hoan nghênh nhất của Hồn giới."
Nói đến đây, Thiên Diệp cảm xúc hết sức sa sút.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận