Tiểu Sư Muội Nàng Quyển Khóc Tu Tiên Giới

Tiểu Sư Muội Nàng Quyển Khóc Tu Tiên Giới - Chương 274: Vào Vong Tiên lâu (length: 4028)

Lời nói của Lục Thanh Dã khiến Ân Xuyên sững sờ ngay tại chỗ, trái tim bất giác đập nhanh liên hồi.
Đồng tử dưới lớp mặt nạ tựa như có một luồng mực đậm không cách nào tan ra.
Bên trong cảm xúc dời sông lấp biển.
Ân Xuyên nhất thời quên đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm Lục Thanh Dã.
Tay giấu trong ống áo bất giác siết chặt từng chút một.
Hắn không thể không thừa nhận, bản thân có chút khẩn trương.
Lục Thanh Dã đối diện với đôi con ngươi cực kỳ phức tạp kia, hô hấp bất giác cứng lại.
Nàng nhẹ nhàng nâng tay, ngón tay tới gần chiếc mặt nạ màu bạc trắng lại có chút trong suốt kia.
Cảm xúc lạnh lẽo truyền đến theo đầu ngón tay.
Khiến nhịp tim của Lục Thanh Dã cũng bất giác tăng nhanh, nhưng còn không đợi nàng có hành động, Ân Xuyên đã quay đầu đi.
Tay Lục Thanh Dã với hụt.
"Lục đạo hữu, đây là có ý gì?"
Ân Xuyên lui về sau nửa bước, cảm xúc trong mắt hoàn toàn rút đi, trở nên xa cách lạnh nhạt.
Lục Thanh Dã dừng tay giữa không trung, lập tức buông tay xuống.
"Không có ý tứ, vừa rồi cảm thấy ngươi cùng một vị... Cố nhân rất là tương tự. Mạo phạm Ân đạo hữu, là Thanh Dã không phải."
Nghe được lời nói lạnh lùng của nàng, trái tim Ân Xuyên không khỏi co thắt một chút.
"Không sao."
Lục Thanh Dã không nhìn Ân Xuyên nữa.
Nhìn một cái thở ra một hơi, đối với động tác vừa rồi của mình, bất giác cũng có chút hối hận.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu người này không muốn bại lộ thân phận của mình, như vậy hắn ắt có mục đích riêng.
Nàng không nên, bởi vì phần quen thuộc kia, cùng với khoảng thời gian ở chung, Thái Quyết biểu hiện ra dung túng, mà quên đi một vài thứ.
Cố Khanh Thần bị Ôn Như Ý cố ý vô tình quấn lấy, trong lòng đã sinh ra một ít không nhịn được, chẳng qua nể mặt mũi lễ nghi thế gia, cùng với bận tâm đối phương là nữ tu, yêu quý lông vũ, hắn mới vẫn luôn giữ nụ cười nhạt trên mặt.
Ánh mắt bất giác chuyển một cái, lại làm hắn không khỏi sững sờ.
Vốn dĩ Lục sư muội ở bên cạnh đã không còn, Cố Khanh Thần hơi hơi nghiêng đầu, liền thấy Lục Thanh Dã ở phía sau bọn họ.
Phía trước truyền đến một mùi hương, dẫn tới đám người nhao nhao ghé mắt.
Bất tri bất giác, bọn họ thế nhưng đã đến dưới Vong Tiên lâu.
Cố Khanh Thần dừng chân, nhìn về phía Lục Thanh Dã.
"Sư muội, linh thiện của Vong Tiên lâu này trước nay không tệ, muội có muốn vào xem một chút không?"
Lục Thanh Dã cũng ngửi được mùi hương kia, nói ra thì, lúc trước khi mới tiến vào tu tiên giới, nàng đã từng muốn đi qua Vong Tiên lâu, nhưng khi đó gia cảnh không cho phép, bây giờ ngược lại là có thể vào ăn thống khoái.
Nếu đã gặp, Lục Thanh Dã đương nhiên muốn đi xem.
Tới buổi giao lưu hôm nay, chẳng phải là để mở mang tầm mắt hay sao.
Tu vi là một phương diện, những thứ này tự nhiên cũng là một phương diện.
"Được thôi."
Một đám người nhìn thấy Vong Tiên lâu đều rất hứng phấn.
Ánh mắt Ôn Như Ý bất giác dừng lại trên người Lục Thanh Dã đang sóng vai đi lại cùng Cố Khanh Thần một thoáng.
Danh hào của Lục Thanh Dã, nàng tự nhiên cũng đã được nghe nói.
Nàng cũng biết được, Cố Khanh Thần đối với Lục Thanh Dã, sư muội này, quan tâm yêu mến.
Có thể trước kia nàng còn lo lắng một hai, sợ Cố Khanh Thần đối với Lục Thanh Dã có tâm tư gì, nhưng bây giờ lại không lo lắng.
Bởi vì tin tức Cố gia để lộ ra, đủ để nàng tự tin.
Mà điều này cũng cho thấy, Cố gia không coi trọng vị thiên tài này.
Ôn Như Ý mang theo nụ cười vân đạm phong khinh trên mặt, ôn nhu đến cực điểm.
Thiên tài thì sao chứ? So với thiên phú của mình càng thêm xuất sắc thì có ích gì?
Giống như Cố gia, loại nhất lưu thế gia này, tại hôn nhân của tử đệ gia tộc, coi trọng không chỉ có giá trị bản thân tu sĩ, mà còn có giá trị bổ sung sau lưng.
Huống chi, Lục Thanh Dã, vị thiên tài này, hiện giờ chỉ sợ phiền phức của bản thân còn chưa giải quyết sạch sẽ.
Một đoàn người đi vào Vong Tiên lâu.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận