Thời Gian Mang Thai Rơi Nước Mắt, Đại Lão Ôn Nhu Thấp Hống Làm Càn Sủng

Thời Gian Mang Thai Rơi Nước Mắt, Đại Lão Ôn Nhu Thấp Hống Làm Càn Sủng - Chương 19: Ta sẽ cố gắng thích ngươi (length: 8030)

Đêm xuống.
Nguyễn Uyên đang định lên lầu nghỉ ngơi.
Lúc này, nàng liền thấy Chu thúc ôm một bó hoa hồng lớn đi vào phòng khách.
"Chu thúc, đây là đưa cho Trương di sao? Tình cảm của hai người thật tốt."
Chu thúc cũng không tệ, còn biết tranh thủ thời gian thỉnh thoảng tạo ra chút lãng mạn nho nhỏ.
Nào ngờ Chu thúc đi thẳng đến trước mặt Nguyễn Uyên, không nhịn được cười nói: "Thiếu phu nhân, chúng ta lão phu lão thê không làm mấy trò này."
Nguyễn Uyên có chút mở to hai mắt: "Vậy đây là?"
Chu thúc đem bó hoa hồng đưa cho Nguyễn Uyên: "Đây là thiếu gia tặng cho ngài."
Ánh mắt Nguyễn Uyên rơi vào bó hoa xinh đẹp kia trong nháy mắt, tiếp nhận hoa hồng, ôm vào trong ngực.
Trong ngực, hoa hồng hừng hực khí thế, đỏ đến chói mắt, đẹp không gì sánh được, mỗi một đóa đều bung nở cực điểm, tựa như tâm ý của Phó Thời Cẩn đối với Nguyễn Uyên.
Bên trong đặt một tấm thiệp.
Trên tấm thiệp màu xanh trắng, một con bướm hồng bay lượn, nó dùng sức vỗ cánh, dường như muốn bay vào biển hoa đỏ rực kia.
Nguyễn Uyên nhẹ nhàng mở tấm thiệp, đôi mắt nhìn vào nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp phía trên.
(Uyên Uyên, thật có lỗi, hôm nay không thể ở bên cạnh em, nguyện lấy bó hoa này đại biểu cho tâm ý của ta.)
Nguyễn Uyên nhìn nét chữ phía trên, xem xét liền biết là do Phó Thời Cẩn viết.
Chủ tiệm hoa có diễn tả khó khăn đến mấy cũng không thể viết ra được nét chữ phải có mấy năm luyện tập này.
Hiển nhiên là Phó Thời Cẩn đã chuẩn bị sẵn từ sáng nay trước khi đi công tác.
Trương di sau khi thấy, lập tức tìm một chiếc bình hoa tương xứng nhất với vẻ đẹp của hoa hồng cho Nguyễn Uyên.
Cười tủm tỉm nói: "Lão phu nhân vẫn luôn sợ thiếu gia đối với tình cảm là khúc gỗ mục, không ngờ thiếu gia lại sành sỏi theo đuổi con gái như thế, ta nhìn mà cũng động lòng, đúng là gặp được người thích liền tự học."
Đương nhiên bà cũng nhìn ra được trước mắt chỉ là thiếu gia đơn phương mong muốn.
Thiếu phu nhân đối với hắn còn chưa có ý tứ kia đâu.
Gương mặt Nguyễn Uyên có chút ửng hồng, trong lòng dường như có một viên đá nhỏ rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, nổi lên từng tầng gợn sóng.
Trong phòng ngủ, một bức tượng lấy bình hoa có hoa văn phục cổ, được Nguyễn Uyên cắm đầy hoa hồng.
Nguyễn Uyên co gối ngồi trên giường lớn mềm mại, nghiêng đầu nhìn về phía hoa hồng, lẳng lặng thưởng thức, đột nhiên âm thanh thông báo vang lên kéo nàng về thực tại.
Trên màn hình điện thoại di động ở cạnh gối, ảnh chân dung của Phó Thời Cẩn sáng lên.
Nguyễn Uyên cầm điện thoại lên, mở khóa, ánh mắt rơi vào màn hình, tinh tế nghiên cứu dòng chữ phía trên.
"Uyên Uyên, lần đầu tiên chia xa sau khi trùng phùng với em, ta rất nhớ em."
Đối mặt với việc Phó Thời Cẩn đánh thẳng như thế, Nguyễn Uyên không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng không trả lời thì lại bất lịch sự, Nguyễn Uyên cắn môi, gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, điện thoại đều bị nắm thành khoai lang nướng.
"Đại thúc, anh quá thẳng thắn, em không quen."
Không có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương nào, chỉ hơi đến gần liền đỏ mặt, Nguyễn Uyên đầu óc choáng váng, cũng không biết mình đang nói gì.
Trong phòng tổng thống, Phó Thời Cẩn mặc áo choàng tắm màu trắng, lười biếng ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt lướt qua hai chữ 'Đại thúc' trên điện thoại, đưa tay không nhịn được day sống mũi.
Đại thúc?
Tiểu nữ nhân kia chán sống rồi hả.
Thế mà dám gọi mình là đại thúc.
Hắn đâu có già.
"Uyên Uyên, nếu em còn gọi bậy, trở về liền cho em biết ta lợi hại đến mức nào."
Nguyễn Uyên phúc chí tâm linh, trực giác cảm thấy cái 'lợi hại' kia của hắn khẳng định không thoát khỏi quan hệ với giường chiếu.
Nàng nhanh chóng cứu vãn, đầu ngón tay trắng nõn nhanh chóng lướt trên màn hình.
"Kia là em nói sai, vừa căng thẳng em liền hay nói bậy..."
Sau đó nàng lại gửi một hình ảnh.
Là biểu cảm làm nũng, bán manh của mặt trăng nhỏ mà nàng chụp vào buổi sáng.
"Tha thứ cho em có được không..."
Tin nhắn của Nguyễn Uyên gửi đi, Phó Thời Cẩn lần này lại không lập tức trả lời.
Coi như Nguyễn Uyên mang chút tâm tình thấp thỏm, lo lắng Phó Thời Cẩn có phải bị gọi là đại thúc mà tức giận hay không.
Tin nhắn của Phó Thời Cẩn đúng hạn mà tới.
"Uyên Uyên, đừng kháng cự việc ta đến gần, ta chỉ là đang theo đuổi cô gái ta thích."
Nguyễn Uyên không hiểu sao, khi nhìn thấy những dòng chữ này, đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác ấm áp, là cảm xúc mà nàng không thể diễn tả thành lời.
"Cảm ơn, Thời Cẩn, hoa hồng em rất thích..."
Dừng một chút lại gửi thêm một tin nhắn.
"Em sẽ cố gắng thích anh."
Lần này tin nhắn của Phó Thời Cẩn rất mau trở lại.
"Không cần em phải cố gắng, Uyên Uyên em chỉ cần đứng yên tại chỗ, không cần làm gì cả, ta sẽ cố gắng để em thích ta."
---
Sau đó mấy ngày đều trôi qua êm đềm, Nguyễn Uyên mỗi ngày sinh hoạt theo hai điểm tạo thành một đường thẳng, ngoài thời gian đến trường, chính là ở nhà nghỉ ngơi.
Tần Nhu từ sau sự kiện hai ngày trước, vẫn chưa đến trường đi học, nàng không đến, Nguyễn Uyên mừng rỡ tự tại.
Trong nháy mắt đã đến thứ bảy, Phó Thời Cẩn bảo ngày mai làm xong việc, thứ hai liền có thể trở về.
Nguyễn Uyên sau khi ăn trưa ở nhà xong, ngủ một giấc trưa, sau đó liền đi phòng vẽ tranh.
Phó Thời Cẩn biết Nguyễn Uyên thích vẽ tranh, thế là cũng cho người thu dọn một gian phòng vẽ, gian phòng rộng rãi sáng sủa, sau giờ ngọ, ánh mặt trời vàng óng rải đầy trước cửa sổ sát đất.
Nguyễn Uyên ngồi trước giá vẽ bằng gỗ thật, đầu ngón tay cầm một cây bút phác họa, chỉ vài động tác liền phác họa ra một đường cong hoàn mỹ.
Nàng từ nhỏ chưa từng học hội họa, lại có thể tự nhiên vẽ ra các loại cảnh vật, cũng không biết là di truyền từ ai.
Trong lúc đó Trương di mang đến cho nàng một bát cháo tổ yến, còn cố ý nói rõ là thiếu gia phân phó.
Nguyễn Uyên vừa mới uống một ngụm, điện thoại liền nhận được một tin nhắn.
Vốn tưởng là Phó Thời Cẩn, nhưng không ngờ lại là mẹ của nàng.
Tần Tú Mai lần này học khôn, sợ Nguyễn Uyên cúp điện thoại, trực tiếp gửi tin nhắn cho nàng.
"Nguyễn Uyên, ngày mai mày về nhà cho tao, không thì tao đem di vật của bà già mày vứt đi."
Nguyễn Uyên nhìn dòng chữ phía trên, trong nháy mắt tức giận đến mức toàn thân phát run.
Nàng biết Tần Tú Mai làm được.
Tần Tú Mai gửi xong tin nhắn, cầm điện thoại đợi Nguyễn Uyên tới cửa, quả nhiên không lâu sau, Nguyễn Uyên gọi điện đến.
"Mẹ, mẹ mà dám đụng đến di vật của bà nội, con sẽ không để yên cho mẹ."
"Ngày mai tao không gặp được mày, tao lập tức vứt, tao nói được làm được."
Tần Tú Mai nói xong, không đợi Nguyễn Uyên nói chuyện, liền cúp điện thoại.
-----
Hôm sau.
Chiếc Maybach màu đen xuyên qua đường phố thành thị, một đường lái về phía ngoại ô, hướng về con đường nhỏ thưa thớt người ở.
Sau hai giờ, xe dừng lại trước một căn nhà trệt thấp bé.
Giản Nhiên cởi dây an toàn nói: "Thiếu phu nhân, cô đừng sợ, tôi có công phu, tôi sẽ bảo vệ tốt cho cô."
Nguyễn Uyên thiện lương nhưng nàng không ngốc, tuyệt đối sẽ không một mình đến gặp mặt, cho nên nàng đã gọi Giản Nhiên đi cùng.
Trong viện, Nguyễn Hải đã sớm chờ sẵn, hắn nhìn thấy Nguyễn Uyên từ một chiếc xe sang trọng bước ra, vội vàng chạy về phòng khách.
"Mẹ, con nha đầu chết tiệt kia trở về, còn là ngồi một chiếc xe lớn, nhìn xem không ít tiền, Nguyễn Uyên sẽ không phải thật sự cặp với người có tiền đi."
Đối tượng hẹn hò đang ngồi trong phòng, Tần Tú Mai bóp cánh tay Nguyễn Hải một cái: "Mày nói nhỏ thôi."
Lúc này, một người phụ nữ trung niên từ trong phòng đi ra, trên mặt mang vẻ không vui, hiển nhiên đã nghe được họ nói thầm.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nói cô gái này trong sạch, chưa từng yêu đương sao? Nghe có vẻ như sinh hoạt cá nhân có chút loạn a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận