Thời Gian Mang Thai Rơi Nước Mắt, Đại Lão Ôn Nhu Thấp Hống Làm Càn Sủng

Thời Gian Mang Thai Rơi Nước Mắt, Đại Lão Ôn Nhu Thấp Hống Làm Càn Sủng - Chương 18: Thiếu gia có bệnh bao tử (length: 7934)

Nguyễn Uyên có chút bực bội, phồng má lên.
Đột nhiên, điện thoại trong tay "đinh" một tiếng.
Nàng vội vàng nhìn vào màn hình, không ngờ Wechat của Phó Thời Cẩn lại gửi tin nhắn đến trước.
Nguyễn Uyên vội vàng mở Wechat.
Ảnh đại diện của Phó Thời Cẩn thế mà lại biến thành một chú thỏ hoạt hình.
Chú thỏ nhỏ trên đầu đeo một chiếc nơ bướm màu hồng phấn, đang ôm một củ cà rốt to hơn mình để gặm.
"Phó tiên sinh thật trẻ con." Nguyễn Uyên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sau đó nhìn kỹ dòng tin nhắn.
"Uyên Uyên, chúc em có một giấc mộng đẹp, ngủ ngon."
Phảng phất chốt mở được bật ra, Nguyễn Uyên cũng thuận lợi trả lời tin nhắn.
"Cảm ơn anh, Phó Thời Cẩn, cách bài trí gian phòng em rất thích, ngủ ngon."
--- Ngày hè hửng đông sớm, khi ánh ban mai vừa mới bao phủ không trung thành phố đang thức tỉnh, Phó Thời Cẩn đã mặc chỉnh tề, chuẩn bị xuất phát.
Gian phòng của hắn và Nguyễn Uyên chỉ cách nhau một bức tường.
Người đàn ông mặc bộ tây trang màu xanh hải quân, dừng bước, thân hình cao lớn đứng ở bên ngoài gian phòng Nguyễn Uyên.
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay trái.
Kim đồng hồ chỉ đúng năm giờ sáng.
Trong phòng rất yên tĩnh, hiển nhiên tiểu ái nhân còn đang say giấc, tuy rất muốn nhìn dáng vẻ của nàng, nhưng không đành lòng quấy rầy Nguyễn Uyên, Phó Thời Cẩn cũng chỉ đứng một lát rồi đi.
Trương di nhìn thấy Phó Thời Cẩn từ trên lầu đi xuống, nói:
"Thiếu gia, ngài bây giờ liền muốn xuất phát sao?"
Phó Thời Cẩn gật đầu, dặn dò Trương di: "Trương di, Uyên Uyên mang thai dễ mệt mỏi, không được làm ồn tỉnh con bé, bà hâm nóng bữa sáng, đợi con bé tỉnh lại thì mang cho con bé ăn."
Trương di là nhìn thiếu gia lớn lên, ngoại trừ lão phu nhân và tiểu thư, chưa từng thấy hắn đối với người nào để ý như vậy.
Xem ra thiếu gia thật sự thích vị thiếu phu nhân này.
Bà thầm nghĩ trong lòng, nếu như phu nhân bây giờ còn sống, nhìn thấy thiếu gia có kết cục như vậy, hẳn là rất vui mừng.
"Thiếu gia, ngài yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt thiếu phu nhân."
"Vất vả rồi."
Phó Thời Cẩn nói xong liền đi.
Nguyễn Uyên khi tỉnh lại, mặt trời ngoài cửa sổ đã lộ ra toàn bộ, một tia sáng từ khe hở rèm cửa chiếu vào.
Có lẽ bởi vì mang thai, gần đây giấc ngủ của nàng trở nên nhiều hơn, lại nằm một lúc, mới đi rửa mặt.
Trên bồn rửa mặt bày đầy mỹ phẩm dưỡng da, toàn bộ đều là tiếng Anh, những nhãn hiệu này nàng một cái cũng không biết, chỉ chọn một bình thường nhất, thoa một chút kem dưỡng da rồi ra ngoài.
Dù cho không có bất kỳ tạo hình nào, Nguyễn Uyên vẫn tự mang một loại vẻ đẹp tự nhiên, mày thanh tú như núi xa.
Trương di nhìn nàng đi xuống, cười nói: "Thiếu phu nhân, mời ngồi, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
Nguyễn Uyên lễ phép cười nói: "Vâng, cảm ơn Trương di."
Nàng vừa mới ngồi vào trước bàn ăn, Trương di liền nhanh nhẹn mang bữa sáng lên bàn.
"Thiếu gia sáng nay trước khi ra cửa, cố ý dặn dò tôi phải hâm nóng bữa sáng, để thiếu phu nhân xuống tới liền có thể ăn ngay, còn dặn dò tôi nhiều lần, làm như tôi mắc chứng hay quên vậy."
Trương di là người sảng khoái, nói chuyện cũng sảng khoái, Nguyễn Uyên hôm qua lúc mới đến đã biết.
Nàng không nhịn được bị Trương di chọc cười.
Nguyễn Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Trương di, Thời Cẩn là ăn sáng xong rồi mới ra ngoài sao?"
Trương di thầm nghĩ thiếu gia nhất định sẽ nói là đã ăn, cho nên bà thay hắn quyết định.
"Thiếu gia đã ăn bữa sáng rồi, thiếu phu nhân ngài yên tâm đi."
Nguyễn Uyên gật gật đầu, bắt đầu ăn cơm.
Trương di biết thiếu phu nhân là người chậm rãi, tính cách của bà như bổ sung cho tính cách đó.
"Thiếu gia trước kia ở bộ đội đặc chủng, thường xuyên ở dã ngoại chấp hành nhiệm vụ, ăn cơm không có giờ giấc, về sau liền mắc bệnh đau dạ dày, mặc dù hai năm nay đã điều trị gần khỏi, nhưng thiếu gia là người cuồng công việc, một khi làm việc liền quên ăn cơm, vì thế lão phu nhân không ít lần nhắc nhở hắn, bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng có người quản được hắn."
Trương di hướng về phía Nguyễn Uyên cười tủm tỉm nói: "Có thể thấy thiếu gia coi trọng nhất thiếu phu nhân, hắn cam tâm tình nguyện nghe lời ngài."
Nguyễn Uyên sau khi nghe xong, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phó Thời Cẩn thân phận tôn quý như vậy, đại thiếu gia, thế mà lại từ bỏ cuộc sống ưu việt để đi làm lính đặc chủng nguy hiểm trùng điệp, còn nữa, nhìn hắn khỏe mạnh như vậy lại có bệnh đau dạ dày.
May mắn hắn đã ăn sáng rồi mới xuất phát, bằng không bụng rỗng đi máy bay có thể sẽ khó chịu dạ dày.
Nguyễn Uyên suy nghĩ lại bắt đầu lan man.
Bởi vì Phó Thời Cẩn thích yên tĩnh, thế nên trong trang viên bình thường đều là Trương di nấu cơm, sau đó mỗi ngày có người hầu đến quét dọn, làm chút công việc khác.
Chờ Nguyễn Uyên ăn cơm xong, Trương di dọn dẹp bàn ăn nói: "Thiếu phu nhân, giữa trưa ăn sủi cảo có được không?"
Nguyễn Uyên gật gật đầu: "Có thể, Trương di."
Nàng luôn luôn không kén ăn.
Trương di động tác rất nhanh, một lát đã chuẩn bị xong bột và nhân bánh sủi cảo.
Nguyễn Uyên rất am hiểu làm sủi cảo, Nguyễn Lỗi thích ăn sủi cảo, thế nên nhà nàng thường làm sủi cảo, việc nhào bột làm vỏ bánh tự nhiên giao cho nàng.
"Trương di, tôi giúp bà một tay."
"Thiếu phu nhân, không cần, cô nghỉ ngơi đi, tôi một lát là gói xong."
Nguyễn Uyên cười cười nói: "Trương di, tôi chỉ mang thai, hơn nữa bác sĩ cũng bảo tôi vận động vừa phải."
Trương di cũng không phải là người hay câu nệ, thế nên đồng ý, bà đem nguyên liệu nấu ăn đến bàn ăn, để Nguyễn Uyên ngồi gói, bà cán bột.
Nguyễn Uyên gói từng cái nhân bánh đầy đặn, hai tay bóp lại, một cái sủi cảo giống như thỏi nguyên bảo nhỏ liền ra đời.
Trương di khen: "Thiếu phu nhân, tay cô thật khéo, có thể mở tiệm sủi cảo rồi."
"Tôi muốn mở, nhất định mời Trương di tới giúp tôi."
"Không thành vấn đề."
Hai người rất nhanh đã gói xong sủi cảo, Trương di mang vào bếp nấu.
Nguyễn Uyên ở trong phòng khách, cầm điện thoại trong tay, nàng xem đã hơn mười một giờ, không biết Phó Thời Cẩn lúc này đang làm gì.
Nàng sợ Phó Thời Cẩn đang làm việc, mình tùy tiện gửi tin nhắn sẽ quấy rầy hắn.
Nhưng Trương di nói hắn dạ dày không tốt, không ăn cơm đúng giờ, vạn nhất tái phát bệnh đau dạ dày thì phải làm sao.
Do dự mãi, cuối cùng vẫn gửi cho Phó Thời Cẩn một tin nhắn.
"Thời Cẩn, em giữa trưa ăn sủi cảo, anh cũng phải ăn cơm đúng giờ."
Sau năm phút, tin nhắn của Phó Thời Cẩn trả lời tới.
"Uyên Uyên, yên tâm đi, anh đã ăn xong rồi."
Tiếp đó là một tấm ảnh.
Trong văn phòng sáng sủa rộng rãi, ánh nắng tràn ngập căn phòng.
Trước mặt Phó Thời Cẩn, trên bàn làm việc, bày biện một phần cơm trưa công sở phong phú.
Nguyễn Uyên nhìn đồ ăn có món mặn có món chay, dinh dưỡng phối hợp hợp lý, khóe miệng không tự chủ được cong lên một nụ cười, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra.
"Thời Cẩn, vậy anh ăn đi, em không quấy rầy anh nữa."
"Uyên Uyên ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi cho tốt, rồi hãy đọc sách, không được để mình mệt mỏi."
"Vâng, em biết rồi."
Mà ở một bên khác, Phó Thời Cẩn đặt điện thoại di động xuống, nhìn mấy người thuộc hạ đang đứng trước mặt.
"Tốt, trước thảo luận đến đây thôi, các cậu đi ăn cơm đi, buổi chiều lại nói tiếp."
Mọi người không dám thở mạnh ở trong lòng thở ra một hơi, bầu không khí khẩn trương ban đầu, lại bởi vì một tin nhắn của Nguyễn Uyên mà bị phá vỡ.
Thật sự là cảm ơn trời đất.
Cao Tần đi ra văn phòng, cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán, vì rút ngắn thời gian mua cơm, hệ thống làm lạnh ưu tú của tòa nhà cao ốc dưới tình huống hắn liều mạng chạy như điên trở nên vô dụng.
Một học sinh khối văn.
Lại bị ép thành vận động viên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận