Thiểm Hôn Thành Sủng: Nhà Giàu Nhất Lão Công Giả Nghèo Nghiện
Thiểm Hôn Thành Sủng: Nhà Giàu Nhất Lão Công Giả Nghèo Nghiện - Chương 60: Hình tượng sụp đổ (length: 7604)
Hắn không chịu nói với ta, còn trách ta là sao chổi, ta gả cho hắn hơn hai mươi năm, hắn thế mà..." Lâm Sơn Nguyệt cảm xúc sụp đổ, hai tay che mặt, không ngừng rơi lệ.
Phùng Minh Viễn cái tên súc sinh kia nói ra những lời này một chút cũng không khiến người ngoài ý, mọi người đều thấy rõ hắn là loại người gì, duy chỉ có Lâm Sơn Nguyệt bị hắn l·ừ·a gạt xoay quanh, hiện tại hắn mới để lộ ra một chút chân diện mục, Lâm Sơn Nguyệt liền bắt đầu không chịu được.
Hứa Nặc cho là mình đối với nước mắt của Lâm Sơn Nguyệt đã miễn nhiễm, nhưng bây giờ, nàng vẫn không khỏi nắm ch·ặ·t hai tay, đầy mắt đau lòng, "Mẹ, con cầu xin mẹ vì sau này của mình cân nhắc, Phùng Minh Viễn không phải là một người đáng để phó thác."
Lần này, Lâm Sơn Nguyệt bất ngờ không có phản bác.
Nàng cúi đầu, nước mắt to như hạt đậu đ·ậ·p tr·ê·n sàn nhà, tạo thành từng đóa bọt nước nhỏ.
Lâm Sơn Nguyệt nói ra nỗi do dự trong lòng, "Thế nhưng mà Tiểu Dịch nó làm sao bây giờ? Chỉ dựa vào một mình ta căn bản không có cách nào lo cho nó học xong đại học."
"Mẹ, sao mẹ lại hồ đồ như vậy, mẹ không phải không biết Phùng Minh Viễn nợ bao nhiêu tiền, coi như không l·y· ·h·ô·n, bây giờ hắn có thể lấy ra bao nhiêu tiền, lại có thể cho mẹ cùng Tiểu Dịch xài bao nhiêu tiền?"
"l·y· ·h·ô·n, bây giờ phải l·y· ·h·ô·n ngay." Hứa Nặc nghiêm nghị nói.
Mấy ngày nay bận rộn, Hứa Nặc gầy đi không ít, tr·ê·n mặt đầy vẻ tiều tụy, nhắc tới Phùng Minh Viễn, nàng nhíu mày lạnh lùng, không mang th·e·o một tia cảm xúc thừa thãi nào.
Bên ngoài tiếng ồn càng lúc càng lớn, Bùi Cảnh mở mắt ra, không lập tức p·h·át ra tiếng động, chỉ lẳng lặng nghe tiếng của Hứa Nặc, nhìn thấy nàng lại như trước kia, thái độ cường ngạnh, b·ứ·c bách Lâm Sơn Nguyệt hạ quyết định.
Hắn vừa đúng lúc p·h·át ra một trận ho khan kịch l·i·ệ·t, hai người lập tức im bặt.
Lâm Sơn Nguyệt vẫn không biết thân ph·ậ·n thật sự của Bùi Cảnh, chỉ cảm thấy phòng b·ệ·n·h riêng to đến dọa người, còn lớn hơn cả phòng trọ bọn họ thuê.
Đợi nàng thấy rõ bộ dáng của Bùi Cảnh, cả người kinh ngạc không thôi.
"Sao lại b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g thành ra thế này?"
Lâm Sơn Nguyệt đối với Bùi Cảnh vẫn rất hài lòng, chỉ riêng ngoại hình thôi đã là hiếm có, người lại tốt, lại còn thật lòng với Hứa Nặc.
Nàng thở dài, nói với Hứa Nặc, "Sáng nay mẹ mới đi chợ mua được con gà ta, lát nữa về nấu canh ngon mang đến, con chăm sóc nó cẩn thận, chờ mẹ xong việc mẹ đến thay con, con cũng nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe."
Lâm Sơn Nguyệt cuối cùng vẫn thương con gái mình, nhìn vẻ mặt xanh xao của Hứa Nặc lúc này, mũi cay cay, chực trào nước mắt, nàng vội vàng lau khóe mắt.
Nàng nói, "Mẹ về trước đây, trưa nay mẹ còn nh·ậ·n một việc."
"Mẹ." Hứa Nặc không nói quá rõ ràng trước mặt Bùi Cảnh, "Mẹ suy nghĩ thật kỹ lại đi."
Lâm Sơn Nguyệt ngập ngừng một lát rồi gật đầu.
Sau khi tiễn Lâm Sơn Nguyệt về, Hứa Nặc mở hộp giữ nhiệt ra, có ba tầng, hai tầng trên cùng là rau xào đơn giản, tầng dưới cùng là sườn kho, vẫn còn bốc khói.
Đã rất lâu rồi nàng mới được ăn đồ ăn do Lâm Sơn Nguyệt tự tay làm.
Bùi Cảnh mong chờ nhìn qua, từng đợt hương thơm thức ăn không ngừng dụ dỗ vị giác của hắn, hắn cố gắng dùng ánh mắt cảm hóa Hứa Nặc, để nàng ban cho hắn một chút.
Mấy ngày nay hắn toàn ăn cháo hoặc mì, may lắm thì được ăn quả táo.
Hứa Nặc làm ngơ, đậy hộp giữ nhiệt lại, t·i·ệ·n tay để sang một bên, "Đừng nhìn, nhìn nữa anh cũng không ăn được đâu."
Nàng bình thản rót nước, nhúng ướt khăn mặt, vắt khô, tỏa ra hơi nóng, cẩn t·h·ậ·n lau mặt cho Bùi Cảnh, lòng bàn tay chạm vào những sợi tóc rối trên trán hắn, Hứa Nặc nhịn không được nhếch miệng, "Phốc" một tiếng cười khẽ.
Nàng vờ bình tĩnh dời ánh mắt, như thể vừa rồi không phải nàng cười.
Bùi Cảnh nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, "Sao vậy?"
"Không có gì." Hứa Nặc vội đứng dậy, mang khăn mặt vào nhà vệ sinh, lúc đi, cô cố ý tránh ánh mắt của Bùi Cảnh.
Một ý nghĩ không hay nảy sinh, sắc mặt Bùi Cảnh trắng bệch, môi hơi r·u·n rẩy, "Có phải mặt ta b·ị· hỏng rồi không?"
Hứa Nặc vô thức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lặng lẽ nhìn sang một bên, tầm mắt và bước chân hoàn toàn ngược nhau, "Không có, không có đâu."
Cô cầm điện thoại lên, không biết xem gì, nhưng lại rất muốn cười, dứt khoát vứt điện thoại, hai tay che mặt, khẽ r·u·n rẩy.
Toàn thân Bùi Cảnh đều đau nhức, khi văng ra khỏi xe, thân thể tiếp xúc với mặt đất, nhiều chỗ trầy da, tuy không tổn thương đến xương, nhưng cũng đủ để hắn kh·ổ sở.
Hắn cố gắng ch·ố·n·g đỡ thân thể, sắc mặt ngưng trọng.
Hứa Nặc vội đứng dậy, "Bác sĩ nói rồi, bây giờ không được cử động lung tung."
"Đưa gương cho ta." Bùi Cảnh nói.
Hứa Nặc nhanh chóng liếc hắn, giọng điệu đầy áy náy, "Mặt anh vẫn ổn mà, không cần xem đâu, em chỉ là không nhịn được, nên mới..."
"Không nhịn được?" Âm điệu của hắn không kìm được mà cao lên, vốn dĩ sắc mặt tái nhợt lại càng trắng hơn mấy phần, "Ý cô là tôi bây giờ trông rất buồn cười đúng không? Mau đưa cho tôi..."
Nếu là trước kia, hắn không để ý đến tướng mạo tốt x·ấ·u, nhưng bây giờ hắn và Hứa Nặc vừa mới hòa thuận, hơn nữa còn có con hồ ly tinh đang nhòm ngó.
Dưới sự yêu cầu lần nữa của Bùi Cảnh, Hứa Nặc lật trong túi x·á·c·h một cái gương nhỏ đưa cho hắn.
Một mảng lớn vết khâu trên trán, quấn băng gạc, mà phần tóc quanh vết thương bị cạo sạch, trông thật kệch cỡm.
Trong mắt Bùi Cảnh có thứ gì đó sụp đổ, hắn nhìn bản thân trong gương, không ra người không ra quỷ, không nói nên lời.
Khóe miệng r·u·n rẩy, làm ảnh hưởng đến vết thương bên cạnh, truyền đến từng cơn đau nhói.
Hứa Nặc vội an ủi, "Dù anh rụng hết tóc, em vẫn thấy anh rất đẹp trai, thật đấy."
"Cô ra ngoài đi, để tôi yên tĩnh một chút." Bùi Cảnh nhắm mắt lại, hàng mi khẽ r·u·ng động, yếu ớt.
Hứa Nặc không hiểu ý hắn, ngoan ngoãn đáp lời, "Vậy có cần gì thì gọi em."
Cô không chút lưu tình quay lưng bỏ đi, để lại Bùi Cảnh một mình lặng lẽ nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g thất thần.
Hình tượng của hắn, hoàn toàn biến mất.
Trong phòng b·ệ·n·h nồng nặc mùi nước tẩy trắng, Bùi Cảnh hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm trạng, chấp nh·ậ·n nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân, không giống của Hứa Nặc, hắn ngẩng đầu cảnh giác nhìn sang, "Ai?"
"Là tôi." Đoàn Thanh Vũ đẩy cửa vào, đảo mắt nhìn quanh phòng b·ệ·n·h, không thấy bóng dáng Hứa Nặc.
"Tôi đến thăm cậu, t·i·ệ·n thể mang chút hoa quả, có chút lòng thành thôi."
Hắn đi đến bên cạnh Bùi Cảnh, từ trên xuống dưới đ·á·n·h giá một lượt, tặc lưỡi lấy làm lạ, "Hai chiếc xe kia đ·â·m nát bét, một cái gãy xương, một cái hôn mê sâu, cậu thật là số đỏ, một cọng xương cũng không gãy."
Vừa dứt lời, hắn ngồi xuống ghế sofa gọt quả táo cho Bùi Cảnh, vừa buông d·a·o gọt, mới để ý bên cạnh cũng bày táo.
Hắn cúi đầu nhìn quả táo mình gọt nham nhở như mặt trăng, bình thản mở lời, đưa đến bên miệng Bùi Cảnh.
"Không đói." Bùi Cảnh gh·é·t bỏ dời mặt đi.
Đoàn Thanh Vũ khẽ cười, nh·é·t vào t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g mình, "Thương thế của cậu thế nào?"
Phùng Minh Viễn cái tên súc sinh kia nói ra những lời này một chút cũng không khiến người ngoài ý, mọi người đều thấy rõ hắn là loại người gì, duy chỉ có Lâm Sơn Nguyệt bị hắn l·ừ·a gạt xoay quanh, hiện tại hắn mới để lộ ra một chút chân diện mục, Lâm Sơn Nguyệt liền bắt đầu không chịu được.
Hứa Nặc cho là mình đối với nước mắt của Lâm Sơn Nguyệt đã miễn nhiễm, nhưng bây giờ, nàng vẫn không khỏi nắm ch·ặ·t hai tay, đầy mắt đau lòng, "Mẹ, con cầu xin mẹ vì sau này của mình cân nhắc, Phùng Minh Viễn không phải là một người đáng để phó thác."
Lần này, Lâm Sơn Nguyệt bất ngờ không có phản bác.
Nàng cúi đầu, nước mắt to như hạt đậu đ·ậ·p tr·ê·n sàn nhà, tạo thành từng đóa bọt nước nhỏ.
Lâm Sơn Nguyệt nói ra nỗi do dự trong lòng, "Thế nhưng mà Tiểu Dịch nó làm sao bây giờ? Chỉ dựa vào một mình ta căn bản không có cách nào lo cho nó học xong đại học."
"Mẹ, sao mẹ lại hồ đồ như vậy, mẹ không phải không biết Phùng Minh Viễn nợ bao nhiêu tiền, coi như không l·y· ·h·ô·n, bây giờ hắn có thể lấy ra bao nhiêu tiền, lại có thể cho mẹ cùng Tiểu Dịch xài bao nhiêu tiền?"
"l·y· ·h·ô·n, bây giờ phải l·y· ·h·ô·n ngay." Hứa Nặc nghiêm nghị nói.
Mấy ngày nay bận rộn, Hứa Nặc gầy đi không ít, tr·ê·n mặt đầy vẻ tiều tụy, nhắc tới Phùng Minh Viễn, nàng nhíu mày lạnh lùng, không mang th·e·o một tia cảm xúc thừa thãi nào.
Bên ngoài tiếng ồn càng lúc càng lớn, Bùi Cảnh mở mắt ra, không lập tức p·h·át ra tiếng động, chỉ lẳng lặng nghe tiếng của Hứa Nặc, nhìn thấy nàng lại như trước kia, thái độ cường ngạnh, b·ứ·c bách Lâm Sơn Nguyệt hạ quyết định.
Hắn vừa đúng lúc p·h·át ra một trận ho khan kịch l·i·ệ·t, hai người lập tức im bặt.
Lâm Sơn Nguyệt vẫn không biết thân ph·ậ·n thật sự của Bùi Cảnh, chỉ cảm thấy phòng b·ệ·n·h riêng to đến dọa người, còn lớn hơn cả phòng trọ bọn họ thuê.
Đợi nàng thấy rõ bộ dáng của Bùi Cảnh, cả người kinh ngạc không thôi.
"Sao lại b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g thành ra thế này?"
Lâm Sơn Nguyệt đối với Bùi Cảnh vẫn rất hài lòng, chỉ riêng ngoại hình thôi đã là hiếm có, người lại tốt, lại còn thật lòng với Hứa Nặc.
Nàng thở dài, nói với Hứa Nặc, "Sáng nay mẹ mới đi chợ mua được con gà ta, lát nữa về nấu canh ngon mang đến, con chăm sóc nó cẩn thận, chờ mẹ xong việc mẹ đến thay con, con cũng nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe."
Lâm Sơn Nguyệt cuối cùng vẫn thương con gái mình, nhìn vẻ mặt xanh xao của Hứa Nặc lúc này, mũi cay cay, chực trào nước mắt, nàng vội vàng lau khóe mắt.
Nàng nói, "Mẹ về trước đây, trưa nay mẹ còn nh·ậ·n một việc."
"Mẹ." Hứa Nặc không nói quá rõ ràng trước mặt Bùi Cảnh, "Mẹ suy nghĩ thật kỹ lại đi."
Lâm Sơn Nguyệt ngập ngừng một lát rồi gật đầu.
Sau khi tiễn Lâm Sơn Nguyệt về, Hứa Nặc mở hộp giữ nhiệt ra, có ba tầng, hai tầng trên cùng là rau xào đơn giản, tầng dưới cùng là sườn kho, vẫn còn bốc khói.
Đã rất lâu rồi nàng mới được ăn đồ ăn do Lâm Sơn Nguyệt tự tay làm.
Bùi Cảnh mong chờ nhìn qua, từng đợt hương thơm thức ăn không ngừng dụ dỗ vị giác của hắn, hắn cố gắng dùng ánh mắt cảm hóa Hứa Nặc, để nàng ban cho hắn một chút.
Mấy ngày nay hắn toàn ăn cháo hoặc mì, may lắm thì được ăn quả táo.
Hứa Nặc làm ngơ, đậy hộp giữ nhiệt lại, t·i·ệ·n tay để sang một bên, "Đừng nhìn, nhìn nữa anh cũng không ăn được đâu."
Nàng bình thản rót nước, nhúng ướt khăn mặt, vắt khô, tỏa ra hơi nóng, cẩn t·h·ậ·n lau mặt cho Bùi Cảnh, lòng bàn tay chạm vào những sợi tóc rối trên trán hắn, Hứa Nặc nhịn không được nhếch miệng, "Phốc" một tiếng cười khẽ.
Nàng vờ bình tĩnh dời ánh mắt, như thể vừa rồi không phải nàng cười.
Bùi Cảnh nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, "Sao vậy?"
"Không có gì." Hứa Nặc vội đứng dậy, mang khăn mặt vào nhà vệ sinh, lúc đi, cô cố ý tránh ánh mắt của Bùi Cảnh.
Một ý nghĩ không hay nảy sinh, sắc mặt Bùi Cảnh trắng bệch, môi hơi r·u·n rẩy, "Có phải mặt ta b·ị· hỏng rồi không?"
Hứa Nặc vô thức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lặng lẽ nhìn sang một bên, tầm mắt và bước chân hoàn toàn ngược nhau, "Không có, không có đâu."
Cô cầm điện thoại lên, không biết xem gì, nhưng lại rất muốn cười, dứt khoát vứt điện thoại, hai tay che mặt, khẽ r·u·n rẩy.
Toàn thân Bùi Cảnh đều đau nhức, khi văng ra khỏi xe, thân thể tiếp xúc với mặt đất, nhiều chỗ trầy da, tuy không tổn thương đến xương, nhưng cũng đủ để hắn kh·ổ sở.
Hắn cố gắng ch·ố·n·g đỡ thân thể, sắc mặt ngưng trọng.
Hứa Nặc vội đứng dậy, "Bác sĩ nói rồi, bây giờ không được cử động lung tung."
"Đưa gương cho ta." Bùi Cảnh nói.
Hứa Nặc nhanh chóng liếc hắn, giọng điệu đầy áy náy, "Mặt anh vẫn ổn mà, không cần xem đâu, em chỉ là không nhịn được, nên mới..."
"Không nhịn được?" Âm điệu của hắn không kìm được mà cao lên, vốn dĩ sắc mặt tái nhợt lại càng trắng hơn mấy phần, "Ý cô là tôi bây giờ trông rất buồn cười đúng không? Mau đưa cho tôi..."
Nếu là trước kia, hắn không để ý đến tướng mạo tốt x·ấ·u, nhưng bây giờ hắn và Hứa Nặc vừa mới hòa thuận, hơn nữa còn có con hồ ly tinh đang nhòm ngó.
Dưới sự yêu cầu lần nữa của Bùi Cảnh, Hứa Nặc lật trong túi x·á·c·h một cái gương nhỏ đưa cho hắn.
Một mảng lớn vết khâu trên trán, quấn băng gạc, mà phần tóc quanh vết thương bị cạo sạch, trông thật kệch cỡm.
Trong mắt Bùi Cảnh có thứ gì đó sụp đổ, hắn nhìn bản thân trong gương, không ra người không ra quỷ, không nói nên lời.
Khóe miệng r·u·n rẩy, làm ảnh hưởng đến vết thương bên cạnh, truyền đến từng cơn đau nhói.
Hứa Nặc vội an ủi, "Dù anh rụng hết tóc, em vẫn thấy anh rất đẹp trai, thật đấy."
"Cô ra ngoài đi, để tôi yên tĩnh một chút." Bùi Cảnh nhắm mắt lại, hàng mi khẽ r·u·ng động, yếu ớt.
Hứa Nặc không hiểu ý hắn, ngoan ngoãn đáp lời, "Vậy có cần gì thì gọi em."
Cô không chút lưu tình quay lưng bỏ đi, để lại Bùi Cảnh một mình lặng lẽ nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g thất thần.
Hình tượng của hắn, hoàn toàn biến mất.
Trong phòng b·ệ·n·h nồng nặc mùi nước tẩy trắng, Bùi Cảnh hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm trạng, chấp nh·ậ·n nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân, không giống của Hứa Nặc, hắn ngẩng đầu cảnh giác nhìn sang, "Ai?"
"Là tôi." Đoàn Thanh Vũ đẩy cửa vào, đảo mắt nhìn quanh phòng b·ệ·n·h, không thấy bóng dáng Hứa Nặc.
"Tôi đến thăm cậu, t·i·ệ·n thể mang chút hoa quả, có chút lòng thành thôi."
Hắn đi đến bên cạnh Bùi Cảnh, từ trên xuống dưới đ·á·n·h giá một lượt, tặc lưỡi lấy làm lạ, "Hai chiếc xe kia đ·â·m nát bét, một cái gãy xương, một cái hôn mê sâu, cậu thật là số đỏ, một cọng xương cũng không gãy."
Vừa dứt lời, hắn ngồi xuống ghế sofa gọt quả táo cho Bùi Cảnh, vừa buông d·a·o gọt, mới để ý bên cạnh cũng bày táo.
Hắn cúi đầu nhìn quả táo mình gọt nham nhở như mặt trăng, bình thản mở lời, đưa đến bên miệng Bùi Cảnh.
"Không đói." Bùi Cảnh gh·é·t bỏ dời mặt đi.
Đoàn Thanh Vũ khẽ cười, nh·é·t vào t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g mình, "Thương thế của cậu thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận