Thiểm Hôn Thành Sủng: Nhà Giàu Nhất Lão Công Giả Nghèo Nghiện
Thiểm Hôn Thành Sủng: Nhà Giàu Nhất Lão Công Giả Nghèo Nghiện - Chương 27: Hoa hồng đỏ cùng lễ vật (length: 7448)
Hứa Nặc không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt, để cho nàng cùng Giang Uyển Du ngồi ở cùng trêи một chiếc xe, còn không bằng ch·ế·t đi coi như xong, huống chi Lý Tiểu Hàng đều không mở miệng, nàng cũng không có dày như vậy da mặt.
Lý Tiểu Hàng nhíu mày, thấp giọng nói, "Ngươi đừng thương nàng, hai vợ chồng bọn họ có biện p·h·áp trở về, ta đưa ngươi về nhà trước."
Nhìn xem bóng lưng bọn họ đi xa, Hứa Nặc vỗ vỗ xe điện nhỏ, "Lên xe thôi."
Bùi Cảnh khóe miệng mỉm cười, ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nhẹ nhàng ôm eo nàng, gió đêm mang hương thơm trêи người nàng thổi về phía sau, hóa thành một đôi tay vô hình, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn.
Về đến nhà, Hứa Nặc đem túi x·á·ch ném cho Bùi Cảnh, nhanh chân vào phòng tắm ngâm mình trong bồn tắm.
Bùi Cảnh cất túi x·á·ch, tiện tay ném điện thoại sang một bên, lại nhận được tin nhắn của Giang Uyển Du: "Các ngươi về nhà rồi à? Xin lỗi vì đã làm phiền muộn như vậy, ta chỉ hơi lo lắng cho ngươi."
Kèm theo một biểu tượng cảm xúc đáng yêu.
Bùi Cảnh nhíu mày, trả lời một chữ: "Ừ."
Đối phương như nhận được sự khích lệ, liên tiếp g·ử·i mấy tin tới, "Ta hy vọng ngươi đừng nói chuyện hôm nay cho Hứa Nặc, nàng sẽ hiểu lầm ta."
"Thật ra ta rất ngưỡng mộ ngươi, nhưng ta là một người phụ nữ có nguyên tắc."
"Lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã cảm thấy chúng ta là cùng một loại người, nếu sau này ngươi có chuyện phiền lòng, có thể liên hệ với ta."
Bùi Cảnh cụp mắt, bình tĩnh xem hết tin nhắn nàng g·ử·i, lại ném điện thoại di động sang một bên.
Chờ mãi không thấy tin nhắn của Bùi Cảnh, Giang Uyển Du có chút không cam tâm, nửa tiếng sau, lại g·ử·i cho Bùi Cảnh một biểu tượng cảm xúc.
Hứa Nặc lau mái tóc ướt đẫm, vô ý liếc qua điện thoại của Bùi Cảnh.
Bình thường rất ít khi nghe thấy điện thoại di động của Bùi Cảnh kêu.
Một ảnh chân dung quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Hứa Nặc nhặt điện thoại lên, hai mắt tóe lửa, gần như xô đổ cửa phòng tắm, hướng Bùi Cảnh hét, "Bùi Cảnh! Giải thích cho ta chuyện này là sao!"
Bùi Cảnh trần truồng, trêи đầu còn bọt xà phòng, bình tĩnh nhìn nàng, "Nàng g·ử·i tin cho ta, ta chỉ trả lời một chữ."
"Ngay cả việc thêm bạn cũng không thể, đạo lý đơn giản như vậy còn cần ta dạy ngươi sao!"
Bùi Cảnh bất đắc dĩ, "Em nói phải, nhưng có thể để anh tắm xong rồi giải thích với em được không."
"Cho anh ba phút!"
Hứa Nặc tức giận đóng cửa lại, nhận ra vừa nãy mình đã thấy gì, mặt đỏ bừng, chạy về phòng ngủ.
Bùi Cảnh quấn khăn tắm quanh đầu, ngồi ở mép g·i·ư·ờ·n·g xem điện thoại.
Từ khi hắn vào phòng tắm, Giang Uyển Du lại g·ử·i thêm mấy tin, đều là muốn lấy lòng hắn, nhưng Bùi Cảnh từ đầu đến cuối chỉ đáp lại một chữ.
Trong vài phút ngắn ngủi, Hứa Nặc đã t·r·ải qua một trận phong ba bão táp, lúc này mặt Hứa Nặc lạnh tanh, trong mắt chỉ có thất vọng, Bùi Cảnh còn không biết mình đã bỏ lỡ thời gian Hoàng Kim.
"Tại sao anh lại thêm nàng?"
Bùi Cảnh giải thích, "Nàng thêm anh."
"Có gì khác biệt sao? Anh là lão c·ô·ng của ta, nàng là cừu nhân của ta, hai người liên hệ với nhau, vậy đặt ta vào đâu?" Hứa Nặc đầy bụng tủi thân, đỏ mắt trừng hắn.
Bùi Cảnh khẽ giật mình, không ngờ nàng lại k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g như vậy, tiến lên nhẹ nhàng ôm nàng, giọng điệu dịu dàng hơn, "Được rồi, được rồi, anh sai, anh chỉ muốn xem nàng giở trò gì, anh không để ý đến cảm xúc của em."
Lúc này đầu óc Hứa Nặc rối bời, nàng không nghe lọt một chữ nào, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Bùi Cảnh thở dài, giải thích, "Nếu em không t·h·í·c·h, anh xóa nàng ngay bây giờ."
"Không cần." Hứa Nặc bực bội trùm chăn kín đầu, giọng nói rầu rĩ, "Thật x·i·n· ·l·ỗ·i, em quên chúng ta chỉ là đám cưới giả, thật ra em không có quyền quản anh, nhưng trong thời gian chúng ta kết hôn giả, xin anh tuân thủ quy tắc của chúng ta."
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Cảnh từ từ u ám.
Hứa Nặc buồn bực trong chăn, chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa.
Bùi Cảnh đã đi.
Hứa Nặc c·ắ·n môi, tự nhủ với bản thân, bọn họ chỉ là đám cưới giả.
Ngày hôm sau, Hứa Nặc ngồi tại chỗ, ngáp hết lần này đến lần khác, trong vòng nửa tiếng, nàng đã uống hai cốc cà p·h·ê.
Chị Lý nhướng mày nhìn nàng, "Hôm qua về có cãi nhau với lão c·ô·ng nhà cô không?"
Hứa Nặc không t·r·ả lời, xem như ngầm thừa nh·ậ·n.
"Vì Giang Uyển Du?" Chị Lý hạ giọng, kinh ngạc nói.
Hứa Nặc x·ấ·u hổ cười cười, không muốn tiếp tục chủ đề này, thấy vậy, chị Lý cũng không truy hỏi, an ủi vài câu rồi tiếp tục bận rộn với c·ô·ng tác.
Hôm nay Giang Uyển Du tâm trạng không tệ, nửa đêm hôm qua, Bùi Cảnh lại trả lời nàng một chữ, dù chỉ có hai chữ ngắn ngủi, cũng xem như bước đầu tiên.
Chỉ cần nàng cố gắng hơn chút nữa, nàng tin Bùi Cảnh sẽ động lòng.
Cùng lúc đó, ở Bùi thị.
Bùi Cảnh đau đầu không thôi, hôm qua hắn cố ý ngủ ở phòng kh·á·ch, Hứa Nặc thậm chí còn không ra một lần nào.
Tối qua trời mưa, nhiệt độ xuống thấp, hắn không có chăn, lạnh đến khó chịu.
Nghĩ đến lời của Hứa Nặc, sắc mặt Bùi Cảnh càng âm trầm.
Trợ lý Lâm đẩy mắt kính trêи sống mũi, "Có cần chuẩn bị quà nhỏ dỗ dành t·h·i·ế·u phu nhân không?"
"Không cần, dù sao cũng chỉ là đám cưới giả, có gì mà phải dỗ." Bùi Cảnh lạnh lùng nói.
Thấy vậy, trợ lý Lâm lại nói, "Tôi thấy t·h·i·ế·u phu nhân ghen đấy, mới nói như vậy."
Vẻ mặt Bùi Cảnh hơi thay đổi, "Ghen?"
"Lúc t·h·i·ế·u phu nhân tức giận giống hệt bạn gái tôi, luôn thích cố ý nói những lời làm tổn thương người khác, nhưng thật ra là nhắc nhở bản thân đừng lún quá sâu." Trợ lý Lâm cẩn t·h·ậ·n quan s·á·t sắc mặt Bùi Cảnh.
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Cảnh tươi tắn hơn nhiều.
"Thì ra là ghen." Bùi Cảnh khẽ cười, nụ cười mang th·e·o sức tấn c·ô·ng m·ã·n·h l·i·ệ·t khiến đường nét khuôn mặt trở nên ôn hòa.
Hắn nhướng mày, "Tiền thưởng năm nay tăng gấp đôi."
Trợ lý Lâm cười hắc hắc, "Đa tạ tổng tài."
"Vậy cậu thấy bây giờ tôi nên làm gì?"
"Mỗi khi bạn gái tôi giận dỗi, tôi đều mua một món quà nhỏ cho cô ấy, rồi dỗ dành, nói vài câu ngọt ngào, cô ấy sẽ không giận nữa."
Bùi Cảnh gật đầu, im lặng suy nghĩ.
Hắn cảm thấy trợ lý Lâm nói đúng.
Nhưng nên tặng gì thì tốt?
"Không thể quá keo kiệt, cũng không thể quá đắt đỏ, không phù hợp với hình tượng của tôi, cậu nghĩ giúp tôi đi." Bùi Cảnh phân phó.
"Cái này..." Trợ lý Lâm thăm dò nói, "Hoa hồng với đồ trang sức nhỏ thì sao? Bạn gái tôi mỗi khi nhận được hoa hồng đều chụp ảnh đăng lên mạng xã hội."
Bùi Cảnh gật đầu đồng ý.
Cầm một bó hoa hồng lớn và hộp quà, đứng ở dưới tòa nhà công ty S. E, g·ử·i tin nhắn cho Hứa Nặc.
Hứa Nặc vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, suýt chút nữa ngất xỉu.
Bùi Cảnh đang cầm bó hoa hồng đỏ rực, còn vẫy tay với nàng.
Nàng nhanh chóng chạy xuống lầu, nắm tay Bùi Cảnh kéo hắn vào một góc, "Sao anh lại đến đây?"
"Tặng cho em." Bùi Cảnh đưa hoa hồng tới, ho nhẹ một tiếng, "Chuyện hôm qua anh x·i·n· ·l·ỗ·i em, hy vọng em nhận quà này và t·h·a· ·t·h·ứ cho anh."
Nghe vậy, Hứa Nặc nhướng mày, nh·é·t hoa hồng và quà trở lại tay hắn.
"Anh tặng hoa hồng và quà là để x·i·n· ·l·ỗ·i em?"
Lý Tiểu Hàng nhíu mày, thấp giọng nói, "Ngươi đừng thương nàng, hai vợ chồng bọn họ có biện p·h·áp trở về, ta đưa ngươi về nhà trước."
Nhìn xem bóng lưng bọn họ đi xa, Hứa Nặc vỗ vỗ xe điện nhỏ, "Lên xe thôi."
Bùi Cảnh khóe miệng mỉm cười, ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nhẹ nhàng ôm eo nàng, gió đêm mang hương thơm trêи người nàng thổi về phía sau, hóa thành một đôi tay vô hình, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn.
Về đến nhà, Hứa Nặc đem túi x·á·ch ném cho Bùi Cảnh, nhanh chân vào phòng tắm ngâm mình trong bồn tắm.
Bùi Cảnh cất túi x·á·ch, tiện tay ném điện thoại sang một bên, lại nhận được tin nhắn của Giang Uyển Du: "Các ngươi về nhà rồi à? Xin lỗi vì đã làm phiền muộn như vậy, ta chỉ hơi lo lắng cho ngươi."
Kèm theo một biểu tượng cảm xúc đáng yêu.
Bùi Cảnh nhíu mày, trả lời một chữ: "Ừ."
Đối phương như nhận được sự khích lệ, liên tiếp g·ử·i mấy tin tới, "Ta hy vọng ngươi đừng nói chuyện hôm nay cho Hứa Nặc, nàng sẽ hiểu lầm ta."
"Thật ra ta rất ngưỡng mộ ngươi, nhưng ta là một người phụ nữ có nguyên tắc."
"Lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã cảm thấy chúng ta là cùng một loại người, nếu sau này ngươi có chuyện phiền lòng, có thể liên hệ với ta."
Bùi Cảnh cụp mắt, bình tĩnh xem hết tin nhắn nàng g·ử·i, lại ném điện thoại di động sang một bên.
Chờ mãi không thấy tin nhắn của Bùi Cảnh, Giang Uyển Du có chút không cam tâm, nửa tiếng sau, lại g·ử·i cho Bùi Cảnh một biểu tượng cảm xúc.
Hứa Nặc lau mái tóc ướt đẫm, vô ý liếc qua điện thoại của Bùi Cảnh.
Bình thường rất ít khi nghe thấy điện thoại di động của Bùi Cảnh kêu.
Một ảnh chân dung quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Hứa Nặc nhặt điện thoại lên, hai mắt tóe lửa, gần như xô đổ cửa phòng tắm, hướng Bùi Cảnh hét, "Bùi Cảnh! Giải thích cho ta chuyện này là sao!"
Bùi Cảnh trần truồng, trêи đầu còn bọt xà phòng, bình tĩnh nhìn nàng, "Nàng g·ử·i tin cho ta, ta chỉ trả lời một chữ."
"Ngay cả việc thêm bạn cũng không thể, đạo lý đơn giản như vậy còn cần ta dạy ngươi sao!"
Bùi Cảnh bất đắc dĩ, "Em nói phải, nhưng có thể để anh tắm xong rồi giải thích với em được không."
"Cho anh ba phút!"
Hứa Nặc tức giận đóng cửa lại, nhận ra vừa nãy mình đã thấy gì, mặt đỏ bừng, chạy về phòng ngủ.
Bùi Cảnh quấn khăn tắm quanh đầu, ngồi ở mép g·i·ư·ờ·n·g xem điện thoại.
Từ khi hắn vào phòng tắm, Giang Uyển Du lại g·ử·i thêm mấy tin, đều là muốn lấy lòng hắn, nhưng Bùi Cảnh từ đầu đến cuối chỉ đáp lại một chữ.
Trong vài phút ngắn ngủi, Hứa Nặc đã t·r·ải qua một trận phong ba bão táp, lúc này mặt Hứa Nặc lạnh tanh, trong mắt chỉ có thất vọng, Bùi Cảnh còn không biết mình đã bỏ lỡ thời gian Hoàng Kim.
"Tại sao anh lại thêm nàng?"
Bùi Cảnh giải thích, "Nàng thêm anh."
"Có gì khác biệt sao? Anh là lão c·ô·ng của ta, nàng là cừu nhân của ta, hai người liên hệ với nhau, vậy đặt ta vào đâu?" Hứa Nặc đầy bụng tủi thân, đỏ mắt trừng hắn.
Bùi Cảnh khẽ giật mình, không ngờ nàng lại k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g như vậy, tiến lên nhẹ nhàng ôm nàng, giọng điệu dịu dàng hơn, "Được rồi, được rồi, anh sai, anh chỉ muốn xem nàng giở trò gì, anh không để ý đến cảm xúc của em."
Lúc này đầu óc Hứa Nặc rối bời, nàng không nghe lọt một chữ nào, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Bùi Cảnh thở dài, giải thích, "Nếu em không t·h·í·c·h, anh xóa nàng ngay bây giờ."
"Không cần." Hứa Nặc bực bội trùm chăn kín đầu, giọng nói rầu rĩ, "Thật x·i·n· ·l·ỗ·i, em quên chúng ta chỉ là đám cưới giả, thật ra em không có quyền quản anh, nhưng trong thời gian chúng ta kết hôn giả, xin anh tuân thủ quy tắc của chúng ta."
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Cảnh từ từ u ám.
Hứa Nặc buồn bực trong chăn, chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa.
Bùi Cảnh đã đi.
Hứa Nặc c·ắ·n môi, tự nhủ với bản thân, bọn họ chỉ là đám cưới giả.
Ngày hôm sau, Hứa Nặc ngồi tại chỗ, ngáp hết lần này đến lần khác, trong vòng nửa tiếng, nàng đã uống hai cốc cà p·h·ê.
Chị Lý nhướng mày nhìn nàng, "Hôm qua về có cãi nhau với lão c·ô·ng nhà cô không?"
Hứa Nặc không t·r·ả lời, xem như ngầm thừa nh·ậ·n.
"Vì Giang Uyển Du?" Chị Lý hạ giọng, kinh ngạc nói.
Hứa Nặc x·ấ·u hổ cười cười, không muốn tiếp tục chủ đề này, thấy vậy, chị Lý cũng không truy hỏi, an ủi vài câu rồi tiếp tục bận rộn với c·ô·ng tác.
Hôm nay Giang Uyển Du tâm trạng không tệ, nửa đêm hôm qua, Bùi Cảnh lại trả lời nàng một chữ, dù chỉ có hai chữ ngắn ngủi, cũng xem như bước đầu tiên.
Chỉ cần nàng cố gắng hơn chút nữa, nàng tin Bùi Cảnh sẽ động lòng.
Cùng lúc đó, ở Bùi thị.
Bùi Cảnh đau đầu không thôi, hôm qua hắn cố ý ngủ ở phòng kh·á·ch, Hứa Nặc thậm chí còn không ra một lần nào.
Tối qua trời mưa, nhiệt độ xuống thấp, hắn không có chăn, lạnh đến khó chịu.
Nghĩ đến lời của Hứa Nặc, sắc mặt Bùi Cảnh càng âm trầm.
Trợ lý Lâm đẩy mắt kính trêи sống mũi, "Có cần chuẩn bị quà nhỏ dỗ dành t·h·i·ế·u phu nhân không?"
"Không cần, dù sao cũng chỉ là đám cưới giả, có gì mà phải dỗ." Bùi Cảnh lạnh lùng nói.
Thấy vậy, trợ lý Lâm lại nói, "Tôi thấy t·h·i·ế·u phu nhân ghen đấy, mới nói như vậy."
Vẻ mặt Bùi Cảnh hơi thay đổi, "Ghen?"
"Lúc t·h·i·ế·u phu nhân tức giận giống hệt bạn gái tôi, luôn thích cố ý nói những lời làm tổn thương người khác, nhưng thật ra là nhắc nhở bản thân đừng lún quá sâu." Trợ lý Lâm cẩn t·h·ậ·n quan s·á·t sắc mặt Bùi Cảnh.
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Cảnh tươi tắn hơn nhiều.
"Thì ra là ghen." Bùi Cảnh khẽ cười, nụ cười mang th·e·o sức tấn c·ô·ng m·ã·n·h l·i·ệ·t khiến đường nét khuôn mặt trở nên ôn hòa.
Hắn nhướng mày, "Tiền thưởng năm nay tăng gấp đôi."
Trợ lý Lâm cười hắc hắc, "Đa tạ tổng tài."
"Vậy cậu thấy bây giờ tôi nên làm gì?"
"Mỗi khi bạn gái tôi giận dỗi, tôi đều mua một món quà nhỏ cho cô ấy, rồi dỗ dành, nói vài câu ngọt ngào, cô ấy sẽ không giận nữa."
Bùi Cảnh gật đầu, im lặng suy nghĩ.
Hắn cảm thấy trợ lý Lâm nói đúng.
Nhưng nên tặng gì thì tốt?
"Không thể quá keo kiệt, cũng không thể quá đắt đỏ, không phù hợp với hình tượng của tôi, cậu nghĩ giúp tôi đi." Bùi Cảnh phân phó.
"Cái này..." Trợ lý Lâm thăm dò nói, "Hoa hồng với đồ trang sức nhỏ thì sao? Bạn gái tôi mỗi khi nhận được hoa hồng đều chụp ảnh đăng lên mạng xã hội."
Bùi Cảnh gật đầu đồng ý.
Cầm một bó hoa hồng lớn và hộp quà, đứng ở dưới tòa nhà công ty S. E, g·ử·i tin nhắn cho Hứa Nặc.
Hứa Nặc vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, suýt chút nữa ngất xỉu.
Bùi Cảnh đang cầm bó hoa hồng đỏ rực, còn vẫy tay với nàng.
Nàng nhanh chóng chạy xuống lầu, nắm tay Bùi Cảnh kéo hắn vào một góc, "Sao anh lại đến đây?"
"Tặng cho em." Bùi Cảnh đưa hoa hồng tới, ho nhẹ một tiếng, "Chuyện hôm qua anh x·i·n· ·l·ỗ·i em, hy vọng em nhận quà này và t·h·a· ·t·h·ứ cho anh."
Nghe vậy, Hứa Nặc nhướng mày, nh·é·t hoa hồng và quà trở lại tay hắn.
"Anh tặng hoa hồng và quà là để x·i·n· ·l·ỗ·i em?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận