Thế Giới Thứ Chín

Chương 342

- Ha ha, ta cũng là người quen của Thành chủ này.
Bên cạnh có người châm chọc một câu.
Người lạ từ đâu tới đây rồi tùy tiện bảo mình là huynh đệ của thành chủ à, thật nực cười!
Ngữ khí Mễ Chấp sự chuyển sang lạnh lẽo:
- Người có hiết hậu quả của việc mạo danh người quen Thành chủ là gì không? Sáu năm trước từng có một tên Kim Tiên cũng đến và nói như ngươi, kết cục gã bị Nhan Thành chủ tự tay chém chết. Năm năm trước có người gọi là cái gì Huyễn Trường Trúc bảo mình nhận biết Thành chủ Tinh Không Tiên Thành, thậm chí còn dám trực tiếp gọi danh tự ngài ấy nữa, y đã bị đinh ghim chết ngoài phụ thành kia kìa, đúng là tự làm tự chịu…
Càng về sau, âm thành Mễ Chấp sự càng dữ tợn hơn, người quen Thành chủ ấy hả, ha ha, một Chân Tiên và một Vực Cảnh trung kỳ mà dám nói thế, đúng là không biết ngượng mồm.
Người quen Địch Thành chủ thì sao? Ban đầu khi ở Tam Hành Tiên Thành, chính ông cũng từng gặp qua ngài ấy, cũng nhận biết ngài ấy đấy thôi, kết quả còn không phải vẫn nhờ Tần Phù Kiếm mới đứng được chỗ này ư?
- Ngươi dám giết Huyễn Vực chủ….
Trác Văn Xu sợ hãi thốt lên.
Nàng đã hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ rồi, muốn người trước mặt thông báo cho Địch Cửu biết là chuyện không thể nào, hiện tại mà không nghe theo lời ông ta thì chỉ sợ chết cũng chẳng có chỗ chôn thân.
Trong lòng Tiển Tắc cũng vô cùng kinh hoảng, Thiên Kim Vực Chủ đã bị tên Chấp sự này giết chết, thế thì hai người bọn họ còn có thể sống sót mà rời khỏi đây sao?
Bỗng dưng Trác Văn Xu nghiêng người xông ra ngoài, nàng triệu hồi trường kiếm rồi đánh mạnh về phía hộ trận của phụ thành.
- Ngươi muốn chết à?
Trông thấy Trác Văn Xu dám oanh kích hộ trận, Mễ Chấp sự lập tức đánh nàng ta một quyền, vì tu vi quá mức cách biệt nên chỉ vỏn vẹn có một quyền mà nàng đã bị đánh bay ra ngoài, miệng phun đầy máu.
Nếu không phải Mễ Chấp sự không xuất hết toàn lực, chỉ sợ Trác Văn Xu đã vẫn lạc luôn rồi.
….
Nhìn thanh trận kỳ màu đỏ trong tay, Địch Cửu vô cùng hài lòng. Trình độ trận đạo của hắn đã bước vào Đại sư Tiên Trận cấp 6 vào 3 năm trước, vì muốn thăng cấp lên Tiên Trận Vương nên trong khoảng thời gian qua hắn vẫn liên tục nghiên cứu trận đạo. Trên lý luận, hắn phải sớm bố trí được tiên trận cấp 7 rồi, thế nhưng trận kỳ của Địch Cửu vẫn một mực theo không kịp.
Cho đến tận hôm nay, hắn mới luyện chế ra được tiên trận kỳ cấp 7 đầu tiên.
Luyện chế trận kỳ và luyện chế pháp bảo hoàn toàn khác nhau, việc Địch Cửu luyện chế được tiên trận kỳ cấp 7 này không có nghĩa hắn đủ khả năng làm ra Tiên khí Thượng phẩm. Bất quá, điều kiện để luyện chế Tiên khí Thượng phẩm đã đủ rồi, chỉ cần cho hắn thời gian, Địch Cửu hoàn toàn tự tin bản thân sẽ thành công.
Đối với hắn mà nói, việc trở thành Luyện khí Tông sư là nắm chắc trong lòng bàn tay. Đao trận của hắn muốn thăng cấp thì nhất định phải có Tiên khí Thượng phẩm, những Tiên khí ấy mà mua về để dùng là hoàn toàn không thực tế, chờ đến khi hắn thăng cấp toàn bộ hộ trận Tinh Không Tiên Thành xong, Địch Cửu sẽ bắt đầu tìm kiếm vật liệu luyện chế cho chính mình.
Còn chưa đi tới Thiên Hà Trúc, hắn đã cảm nhận hộ trận do mình bố trí chấn động một cái.
Lại có người công kích phụ thành nữa ư? Trong lòng Địch Cửu giận dữ không thôi, thân hình hắn lóe lên, cấp tốc bay thẳng ra khỏi phủ Thành chủ.
Thế nhưng còn chưa tới bên ngoài phụ thành, hắn đã trông thấy Mễ Chấp sự đang đánh bay Trác Văn Xu, sau đó lão ta liền dùng một thủ ấn nguyên khí chộp tới nàng ấy.
“Bành!”
Thủ ấn nguyên khí của Mễ Chấp sự cứ như đụng phải tường thành mà không ai nhìn thấy được, trực tiếp bị cản lại.
- Ai dám cản ta?
Mễ Chấp sự rống lớn.
- Là ta đây.
Che chở Trác Văn Xu sau lưng rồi lấy cho nàng dùng một viên đan dược xong, Địch Cửu mới nhàn nhạt lên tiếng.
- Địch sư huynh, thật cám ơn huynh.
Trác Văn Xu nhẹ nhàng thở phào một hơi. Xem ra nàng và Tiển Tắc đoán không sai, Địch Cửu đúng là Thành chủ của Tinh Không Tiên Thành.
- Trác sư muội, có chuyện gì thế?
Địch Cửu vừa dứt lời liền phát hiện ra Tiển Tắc đang đứng bên kia.
- Tiển đại ca, chúng ta cùng nhau tới Tiên giới nhiều năm như thế, cuối cùng cũng gặp lại nhau rồi.
- Địch huynh đệ, không nghĩ Tinh Không Tiên Thành thật sự là của ngươi.
Tiển Tắc cực kỳ kích động.
“Vù vù!”
Mấy đạo thân ảnh bỗng chốc xuất hiện ngay bên người Địch Cửu.
Nhan Tiêu Sa, Cù Đồng, Liễu Du Hân, Tần Phù Kiếm... đều tập hợp đầy đủ. Việc có người công kích phụ thành lần hai không phải là việc nhỏ.
- Thành chủ…
Bọn họ trông thấy Địch Cửu thì vô cùng ngạc nhiên. Địch Cửu vẫn một mực bế quan bên trong phủ Thành chủ suốt mấy năm nay, đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm họ mới gặp lại hắn.
- Mễ Thừa Hạc gặp qua Thành chủ, gặp qua các vị Phó Thành chủ, các vị Chấp sự…
Mễ Thừa Hạc vốn định sẽ mang Trác Văn Xu đi, thế nhưng hiện tại ông ta thấy Địch Cửu tự mình tới và tỏ vẻ có quen biết Trác Văn Xu thì không khỏi âm thầm nhíu mày.
Không đợi Địch Cửu chủ động hỏi chuyện, Mễ Thừa Hạc đã tranh thủ nói trước:
- Hồi Thành chủ, thuộc hạ cứ tưởng hai người này mạo danh bằng hữu của người nên mới tính hỏi thăm xem như nào.
Nghe xong, Địch Cửu lạnh giọng bảo:
- Nếu nghi ngờ họ giả mạo, việc đầu tiên ngươi cần làm hẳn là nên bẩm báo lên trên mới đúng. Ai để ngươi làm Chấp sự phụ thành thế?
Mễ Chấp sự thấy tình huống không ổn bèn cúi gập người xuống.
- Đây là sai lầm của thuộc hạ, thuộc hạ nhất định sửa chữa.
Mặc dù trong lòng có chút bất an nhưng ông ta cũng chẳng quá kinh hoảng. Việc Địch Thành chủ không thích giết chóc ai cũng biết, nhiều lắm là quát mắng một phen mà thôi. Dù giáng chức Chấp sự của ông đi nữa thì chỉ cần Tần Phù Kiếm còn quản lý phụ thành, qua một đoạn thời gian, bản thân sẽ được thăng cấp lại.
Nhan Tiêu Sa đứng cạnh lên tiếng:
- Từ khi Tần Phó Thành chủ quản lý phụ thành thì Mễ Chấp sự được đề bạt vào chức vụ này.
- Địch Thành chủ, không phải trước đó ngài nói tu sĩ phải thu thập vật liệu mới có điểm cống hiến sao? Vậy tại sao chỉ cần giúp đỡ Mễ Chấp sự thì liền có điểm cống hiến chứ?
Một tu sĩ trước đó luôn bị Mễ Chấp sự khi dễ lên tiếng, nếu không phải không còn chỗ đi, y đã sớm rời khỏi nơi đây.
Hiện giờ may mắn có mặt Địch Thành chủ, mà tên Mễ Chấp sự lại phạm sai lầm trước mắt ngài ấy, y làm sao lại buông tha cơ hội tố giác lão ta.
Lạnh lùng nhìn người trước mặt, Địch Cửu nhàn nhạt hỏi:
- Ta là Thành chủ Tinh Không thành, người làm việc cho ta còn chưa có điểm cống hiến, làm cho Chấp sự phụ thành như ngươi thì lại được ư?
Vừa nói chuyện, thần niệm của Địch Cửu vừa rơi vào bên trong đại điện phụ thành. Khi dò xét động phủ rộng lớn của Mễ Chấp sự, hắn liền phát hiện ra trong đó có hai nữ tu bị tra tấn đến không còn nhân dạng nữa.
Sát ý lạnh lùng thoáng chốc bao bọc toàn thân hắn, phụ thành của Địch Cửu này không ngờ lại có loại quản lý bại hoại như thế, mặc dù chỉ là phụ thành nhưng đây cũng quá mức châm chọc rồi.
Hắn thành lập Tinh Không Tiên Thành là muốn thiết lập một hoàn cảnh sống tốt đẹp trong Hoàng Hôn Tiên Vực, nơi không có ức hiếp, không có kẻ ỷ thế bức người. Hiện tại xem ra hắn đã quá ảo tưởng.
Địch Cửu xòe bàn tay ra, động phủ Mễ Chấp sự liền bị hắn xé mở.
- Mễ Chấp sự, lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ.
Thanh âm hắn lúc này không còn sát ý nữa, bởi vì Mễ Chấp sự trong mắt hắn chẳng khác nào người đã chết rồi.
- Ô Trà, Tăng Ngọc San…. Không phải các nàng được Mễ Chấp sự chọn trúng làm Chấp sự trong phủ ư?
Ngay sau đó tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì xảy ra, khó trách khi ấy Mễ Chấp sự cứ khăng khăng muốn hai nữ tu ấy đến hỗ trợ ông ta.
- Địch sư huynh, Vực chủ Huyễn Trường Trúc cũng là bị tên Chấp sự đó giết đấy.
Đứng một bên, Trác Văn Xu nhanh chóng tố cáo.
Địch Cửu nghe vậy thì nổi bão không thôi. Cũng may Trác Văn Xu thông minh, biết công kích vào hộ trận phụ thành, bằng không chắc cả nàng và Tiển Tắc đều có kết quả không tốt.
Trong cơn giận dữ, Địch Cửu liền giương tay nhét Mễ Chấp sự vào hư không, sau đó thảy mấy chục cây trận kỳ nhốt ông ta lại rồi ném một đạo hỏa diễm vào.
Tiếng kêu la thảm thiết của ông ta nhanh chóng truyền ra ngoài, khốn trận giúp Mễ Thừa Hạc không chết ngay mà cứ kéo dài mãi làm da đầu những tu sĩ xung quanh phát ra từng đợt tê rần vì sợ hãi.
Giờ phút này, hết thảy cư dân ở phụ thành mới hiểu rõ, Thành chủ không thích giết chóc chứ không phải không hiểu chém giết là gì. Loại thủ đoạn như vậy so với một đao chém chết người không biết còn ngoan lệ hơn gấp bao nhiêu lần…
Tần Phù Kiếm cực kỳ hoảng sợ, y vội vàng quỳ sụp xuống trước mặt Địch Cửu.
- Thành chủ, là thuộc hạ đã phụ lòng tin của ngài.
Ngữ khí của Địch Cửu vô cùng lạnh lẽo.
- Ngươi nói không sai, loại người bại hoại như Mễ Thừa Hạc này mà ngươi chẳng nhìn ra được thì ta tuyệt đối không tin. Nói đi, vì sao ngươi để ông ta quản lý quyền cư ngụ tại phụ thành, còn cho lão một động phủ lớn đến thế?
Lúc trước Tần Phù Kiếm đi cùng Địch Cửu từ Tam Hành Tiên Thành tới đây, thời điểm tiên thành được thành lập y cũng ra sức trợ giúp rất nhiều. Ở trong Tinh Không, địa vị của thủ hạ Địch Cửu không hề thấp, bằng không y cũng không được làm Chấp sự phụ thành.
Tần Phù Kiếm vội vàng đáp:
- Thưa, Mễ Thừa Hạc là người tới từ Tam Hành Tiên Thành. Lúc trước thuộc hạ và lão có chút giao tình nên khi lão tới cầu tình, thuộc hạ nhất thời hồ đồ mà tin tưởng. Thuộc hạ... xin cam đoan... từ nay về sau sẽ không bao giờ vi phạm loại chuyện này nữa, nhất định... nhất định sẽ quản lý thật tốt phụ thành Tinh Không.
Nhìn đối phương hoảng loạn giải thích, Địch Cửu không nhanh không chậm lên tiếng:
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, từ giờ trở đi, Tần Phù Kiếm ngươi không còn là tu sĩ của Tinh Không Tiên Thành nữa, cũng không có bất kỳ tư cách gì trú ngự bên trong phụ thành. Nể tình ngươi từng ở chung với ta tại Tam Hành Tiên Thành, ta không giết ngươi. Bây giờ thì cút đi mau.
- A…
Y không khỏi dại ra, Tần Phù Kiếm y thật sự đã bị đuổi ra khỏi Tinh Không sao?
Đầu óc Tần Phù Kiếm lúc này rối loạn không thôi, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một câu, y đã bị đuổi khỏi Tinh Không rồi.
Đứng ở phía đối diện, Địch Cửu chẳng thèm để ý tới đối phương nữa, ánh mắt hắn chuyển về phía Liễu Du Hân.
- Liễu Chấp sự, phụ thành tạm thời giao cho ngươi. Lúc trước ngươi cũng từng bị người khác khi dễ, hẳn biết mình nên làm gì, ta không mong chuyện như hôm nay còn tiếp diễn một lần nữa.
Liễu Hân Du vội phủ phục xuống đáp:
- Thưa Thành chủ, thuộc hạ xin cam đoan sẽ quản lý phụ thành thật tốt, sẽ khiến nó thanh tịnh giống như với chủ thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận