Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 2015: Độc đoán vạn cổ (đại kết cục)

Chương 2015: Độc đoán vạn cổ (đại kết cục)Chương 2015: Độc đoán vạn cổ (đại kết cục)

Dịch & Biên: thieuphong
Cầu Ngọc Phiếu từ các vị độc giả.
Sau trận chiến long trời lở đất, Thạch Hạo quét sạch bờ Giới Hải bên này, dẹp tan hắc ám đại động loạn, giải quyết mối đại họa.
Đã đến lúc hắn nên rời đi, trở về Tiên Vực.
Trước kia quay về, hắn quét sạch vùng cổ địa chung cực, lại tiến vào khu vực hắc ám, lùng sục khắp bờ bên này Giới Hải, xem liệu còn sót lại thứ gì cổ quái không.
Sau đó, hắn mở ra tất cả Tiếp Dẫn Cổ Điện còn lại, hơn nữa, hắn còn phá vỡ hư không, nhìn thấy hàng dãy hắc ám lao lung.
Tuy rằng rất nhiều lông giam đã trống rộng, nhưng vẫn còn một số nguyên thân bị giam giữ.
Thậm chí, trong một cái Tiếp Dẫn Cổ Điện, cũng có một số nhân vật kinh diễm như đại trưởng lão, nhục thân vẫn còn nguyên vẹn.
Bị giam cầm vô số tuế nguyệt, rất nhiều sinh linh đều hóa điên, cũng có kẻ trở nên si ngốc, đây là do tuế nguyệt bào mòn, cũng có một số sinh linh thôn phệ lan nhau, rất là đáng sợ.
Thạch Hạo giải thoát cho tất cả tu sĩ, hắn thi triển vô thượng Đế pháp, thần quang chiếu rọi, nhưng người bị trâm luân dần dần tỉnh lại, những hồn phách đã thôn phệ lẫn nhau được tách ra.
“Di2
Hắn nhìn thấy một vài người quen thuộc, trong Tiếp Dẫn Cổ Điện có một nữ tử áo xám, dung nhan tuyệt mỹ, phong tư động lòng người, trong mắt mang theo vẻ tang thương, đây là một sinh linh đã sống qua vô số tuế nguyệt.
Nàng cũng đang nhìn Thạch Hạo, trong mặt hiện lên Trùng Đồng.
"Thật sự là ngươi, đã san bằng hắc ám, chém mở lao lung, quét sạch tai họa bên này Giới Hải." Nàng khẽ thở dài, có vô tận cảm khái.
Thạch Hạo cũng trăm vạn cảm xúc, nghĩ đến những chuyện quá khứ, nghĩ đến người và vật năm xưa, hắn sao có thể không quen biết nữ tử trước mặt? Nàng chính là Trùng Đồng nữ.
Năm xưa, chính nàng đã cứu Thạch Nghị, giúp Thạch Nghị phục sinh, bởi cả hai đều là Trùng Đồng giả. Hơn thế nữa, nàng cũng từng gặp gỡ Thạch Hạo, còn từng nói rằng về sau sẽ mượn Hoàng Điệp của hắn. Nhưng sau đó, nàng bỗng dưng biến mất, không còn tung tích.
"Biết bao anh kiệt, chìm trong hắc ám." Thạch Hạo trầm giọng nói.
"Thế sự vô thường, ai ngờ rằng, ngươi đã vượt qua cảnh giới Tiên Vương." Trùng đồng nữ tử than thở.
Thạch Hạo ngước nhìn hư không, rồi vung tay chém ra một khe nứt, tiến vào đón Mạnh Thiên Chính, Liễu Thân và Hỏa Linh Nhi trở về.
"Thạch Hạo!" Hỏa Linh Nhi vừa cười vừa khóc, nước mắt lăn dài trên má. Lần này, nàng lại phải chờ đợi hơn mười vạn năm, nàng thật sự vô cùng lo lắng. Thạch Hạo giúp nàng lau đi những giọt nước mắt, thấp giọng nói: "Đừng khóc nữa, huynh sẽ đưa nàng về nhài!"
"Tốt, về nhà!" Hỏa Linh Nhi càng thêm nhịn không được, cất tiếng khóc lớn. Bị giam cầm nhiều năm như vậy, lòng nàng chất chứa vô vàn tưởng niệm. Nàng nhớ cố thổ, nhớ những người xưa, thế nhưng, nàng cũng hiểu rằng thế gian khẳng định đã thương hải tang điền, có những người mãi mãi không thể gặp lại. Cảnh còn người mất, đó là điều không thể tránh khỏi.
Nàng tuy không đến mức phải đặc biệt sợ hãi, bởi vì còn có Thạch Hạo, còn có hắn bên mình, có thể bầu bạn cùng nhau.
"Chúng ta trở về thôi." Nàng nức nở, lòng đau đớn xen lẫn bi thương. Nàng biết, phụ mẫu và nhiều người khác có lẽ đã không còn, nỗi bi ai ập đến khiến nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Lúc này, Mạnh Thiên Chính võ võ vai Thạch Hạo, liên tục nói vài chữ "tốt". Gặp lại đệ tử mà ông ưng ý nhất, lòng ông vô cùng thoải mái, dù trải qua kiếp nạn hắc ám, nhưng giờ đây lão cũng rất mãn nguyện.
Thạch Hạo cũng thật cao hứng, dù đã là Tiên Đế, nhưng vẫn không thể nào quên tình cảm năm xưa, đối với Đại trưởng lão vô cùng kính trọng, nghiêm túc hành lễ theo đúng lễ nghi của đệ tử.
Chỉ là, khi gặp lại Liễu Thân, hắn tram mặc, trong lòng chua xót, đây chỉ là một đoạn gốc cây đen đúa, không có sinh cơ, làm sao cứu sống được đây?
"Liễu Thần, ta nhất định sẽ khiến người tái hiện thế gian!" Thạch Hạo thề.
Liễu Thần ảnh hưởng đến cả cuộc đời hắn, nếu không có Liễu Thần, sẽ không có Hoang Thiên Đế ngày nay, hắn đối với Liễu Thần có một thứ tình cảm đặc biệt.
Ngày này, nơi Giới Hải náo động, hiện nay chỉ còn lại vài vị Tiên Vương còn sống, như Đồ Phu, Táng Chủ,... đương nhiên, bọn họ mạnh hơn so với Tiên Vương bình thường rất nhiều.
Nhưng dù sao, cũng chưa bước vào lĩnh vực Chuẩn Tiên Đế, vẫn chỉ là Vương. "Ngươi... là Hoang, ngươi còn sống trở vê!"
Cho dù là Đô Phu, nam nhân có danh xưng lãnh khốc và bưu hãn nhất, lúc này cũng mở to mắt, nhìn chằm chằm Thạch Hạo, vô cùng khiếp sợ và kinh hãi. Bởi vì, Đồ Phu từng cảm nhận qua, bên kia Giới Hải có một việc đại khủng bố phát sinh. Cho dù đang ở cách xa vô tận, nhưng Đồ Phu vẫn đang run rẩy, cảm ứng được một luồng ba động vượt qua cả Chuẩn Tiên Đế.
Đồ Phu và Táng Chủ cũng đều nhất trí với suy đoán của mình, chính là có một vị Tiên Đế xuất thế, Hoang đơn độc vượt qua Giới Hải, quá nửa là lành ít dữ nhiều rồi.
"Ta vẫn bình an." Thạch Hạo gật đầu với họ. Sau đó, hắn vung tay áo, một đám sinh linh xuất hiện. Thạch Hạo nhờ Đồ Phu và Táng Chủ giúp đỡ, đưa họ trở về quê hương của mình.
Đây đều là những sinh linh được giải cứu ra từ trong Hắc Ám Lao Lung.
Về phần đại quân hắc ám, khi xưa đã bị Thạch Hạo tiêu diệt gân như không còn.
Một ngày nay, khắp nơi đều sôi trào.
Tiên vực bị đánh vỡ thành rất nhiều khối, mỗi mảnh trôi dạt vê một phương trời xa xôi, ẩn sâu trong những khu vực hỗn độn khác nhau. Chân Tiên bình thường khó lòng mà tìm kiếm được những địa phương này, chỉ có bậc Tiên Vương mới có khả năng.
Đồ Phu, Táng Chủ hành động, chấn động Tiên vực các nơi.
Dù cho các mảnh vỡ của Tiên vực chia cắt nhau, nhưng vào cùng một ngày này, tiếng reo hò vang dội khắp nơi. Vô số người cất cao tiếng hô vang danh hiệu Hoang Thiên Đế.
"Hoang Thiên Đế đã bình định đại loạn hắc ám ở bờ bên kia Giới Hải, thiên a, chuyện này có thật sao?” "Hoang Thiên Đết"
Rất nhiều người reo hò, trong mắt không ít người, đây là đại công tích vạn cổ bất hủ. Chư giới đều hô vang tên của hắn, biểu thị kính ý.
Thạch Hạo trở vê, quả thực dẫn phát ra đại địa chấn.
Cử thế đồng hoan, tu sĩ khắp nơi đều đang ăn mừng.
Hắc ám họa loạn đã bị bình định, diệt cỏ tận gốc, khiến người ta sao có thể không vui mừng, sao có thể không kích động và hưng phấn.
Nhiều kỉ nguyên đến nay, hắc ám đại họa có uy hiếp quá lớn, khiến chư Vương đều thúc thủ vô sách, chết có chết, vong có vong, không còn lại mấy ai. Ngay cả Tiên vực cũng tàn phá, bị tách ra thành hơn ngàn khối, sinh linh tử thương vô số, hiện tại nghe được tin tức như vậy, ai cũng kích động vô cùng. Điều này có ý nghĩa rằng ngày sau sẽ còn có hắc ám đại loạn diệt tộc nữa. Khi cả thế gian sôi trào, Thạch Hạo lại trở vê di chỉ của Thiên Đình. Trong mộ địa này, tế bái anh linh. Hắn mang theo vẻ sầu não, còn có nỗi buồn không tên, xen lẫn sự tiếc nuối không thôi.
“Ta sẽ tìm biện pháp, các ngươi hãy tạm thời an nghĩ” Hắn đặt gốc cây cháy đen của Liễu Thần ở đây. Mỗi ngày, hắn đều lặng lẽ một mình xếp bằng ngồi dưới gốc cây, rất trâm mặc, nhìn về phía thạch bia cách đó không xa, hắn rất là bi thương.
Đó là nhi tử máu mủ của hắn, đang an táng ở nơi đó.
Ngoại trừ Tiểu Thạch Đầu ra, còn có quá nhiều nấm mồ khác. Ví như, mộ của Chủ Cấm Khu, Điểu Gia, Tinh Bích Đại Gia, còn có mấy người Mục Thanh, Tần Hạo, Trường Cung Diễn, Thạch Nghị.
Thân nhân, bằng hữu, đều an táng ở chỗ này, có vài người chết rất thê thảm, đáng tiếc vào lúc đó, hắn vô lực hồi thiên, không ngăn cản được.
"Tiểu Thạch Dau là... hài tử của huynh?" Hỏa Linh Nhi đi tới, giọng run rẩy hỏi. "Đúng vậy." Thạch Hạo gật đầu.
Hỏa Linh Nhi có chút trâm mặc, càng có chút thương cảm, có chút chua xót, thế nhưng, cũng không oán, ngăn cách nhiều năm như vậy, luôn có rất nhiều chuyện mà bọn họ ngoài tâm tay với, không thể nào ngăn cản.
Nếu là không rời đi, có lẽ, Tiểu Thạch Đầu chính là hài nhi của nàng. "Tiểu Thạch Đầu huyết tế bản thân, vì huynh mà chết." Thạch Hạo yên bình nói.
Hỏa Linh Nhi che miệng lại, lệ tuôn rơi lã chã. Khi biết được Tiểu Thạch Đầu vấn lạc như thế nào, nàng không kiêm được mà bi thương nức nở.
"Hài tử thật đáng thương, thật đáng tiếc cho Tiểu Thạch Đầu." Nói đến đây, nàng vô cùng lo lắng cho Thạch Hạo, nỗi đau mất nhi tử, hắn phải bi thương đến nhường nào?
Đặc biệt là, Tiểu Thạch Đầu đã huyết tế bản thân, vì phụ thân mà lựa chọn con đường sinh mệnh như vậy.
"Thạch Hạo, nếu như huynh bi thương, liền khóc lên đi, không nên kìm nén như vậy ." Hỏa Linh Nhi khuyên nhủ.
"Huynh khóc không ra." Thạch Hạo lắc đầu, nhìn bia mộ của Tiểu Thạch Đầu, tay vuốt ve từng chữ, lặp đi lặp lại, không muốn rời tay.
Tuy Hỏa Linh Nhi đã biết Thạch Hạo đã công tham tạo hóa, nhưng trong lòng vẫn không hề thay đổi, vẫn xem hắn như thiếu niên năm nào, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của hắn, lòng nàng không khỏi đau xót.
Đã thành Đế, nhưng khóc không ra được, trong lòng chất chứa bao sâu bi. Nàng hiểu, nàng đồng tình, trên thực tế giữa hai người, có phải cũng là một loại bi thương?
Đã từng mong ước bên nhau, thế nhưng lại phải chia cách suốt bao nhiêu năm.
"Đây là mộ của đệ đệ huynh." Thạch Hạo cuối cùng cũng rời khỏi mộ phần Tiểu Thạch Đầu, đứng trước bia đá của Tần Hạo, hồi lâu không rời đi.
"Tần Hạo cũng đã tự huyết thế bản thân, còn có Thạch Nghị, kẻ thù mà huynh lập chí phải đánh bại từ thuở thiếu niên, cuối cùng Thạch Nghị đã dùng máu và mạng để trả giá, như một đại trượng phu dứt khoát với huynh, huynh... thật sự không thể chịu đựng nổi.
Thạch Hạo thương cảm, Thạch Tộc nhất mạch đều đã tàn lụi.
"Đây là mộ phần của Đệ Nhị Thiên Hạ, Điểu Gia, hai lão đầu tử năm xưa không thể xuất hiện nữa rồi."
Thạch Hạo vừa đi vừa giới thiệu vừa vô cùng buồn bã, lòng chua xót.
"Còn có Chủ Cấm Khu, vừa là sư phụ cũng vừa là bằng hữu, huynh sao có thể quên?" Thạch Hạo đứng trước một ngôi mộ lớn khác, vô cùng thương nhớ. "Nơi đây chôn cất tám trăm lão binh, những tử đệ binh này đã từng kề vai sát cánh cùng huynh chinh chiến trong thời đại mạt pháp. Họ đã trải qua bao thăng trầm cuộc đời, cuối cùng lại xuất thế, lấy sinh mạng bảo vệ hài nhi của huynh, tham gia vào trận đại chiến cuối cùng.
Thạch Hạo trầm giọng nói, âm thanh nghẹn ngào.
Gần đó, hàng chục lão binh may mắn sống sót sau trận chiến, nghe vậy đều rơi lệ, nhớ đến những lão huynh đệ đã khuất.
"Thành Đế rồi, thế nhưng huynh cũng đã mất đi quá nhiều, khó trách muội không thấy nụ cười của huynh nữa, không còn là thiếu niên tinh nghịch mà muội gặp năm xưa." Hỏa Linh Nhi nói.
Nàng biết, lòng Thạch Hạo hẳn đang rất là khó chịu, bởi vì hắn đã mất đi quá nhiều.
Bên cạnh hắn, chỉ còn lại lác đác vài người.
"Tiểu Hạo!" A Man đi tới, nàng một mực thủ hộ tới đây, mãi cho đến khi Thạch Hạo quay về, nàng rất là lo lắng.
Không lâu sau, Thiên Giác Nghĩ cũng trở về, Xích Long cũng xuất hiện. Trong số những cố nhân năm xưa, chỉ còn hai người họ còn sống sót. "Ta vừa đi đến Táng Địa, tế bái Tào Vũ Sinh." Thiên Giác Nghĩ nói.
"Tào mập lại được chôn cất trong Táng thổ." Thạch Hạo gật gật đầu, trong lòng có chút trống rỗng trĩu nặng, quá khứ không thể nào quay lại được nữa, không còn những ngày tháng cùng Tào mập và Thái Âm Thỏ Ngọc tranh đoạt rượu uống.
"Thạch Hạo, cho dù ngươi hiện tại đã là Tiên Đế, muốn khóc thì cứ khóc đi." Thiên Giác Nghĩ nói.
Những ngày qua, bọn họ đều nhìn thấy rõ. Sau khi Thạch Hạo trở vê, chỉ một mực im lặng ngồi đó. Nếu như có người đến tìm, hắn cơ hồ cũng không nói gì. "Ta thật sự khóc không ra." Thạch Hạo lắc lắc đầu.
"Hài tử!" Đại trưởng lão đi đến, vỗ võ vai hắn.
Tuế nguyệt vô tình, nó đã chém rụng di rất nhiều rất nhiều.
Thạch Hạo quay về, hắn không lập tức giải phong ấn cho Thạch thôn. Bởi vì, trên bầu trời phía bên kia Giới Hải, vẫn còn có một cái hố đen đáng sợ, mà hắn chưa thực sự hiểu rõ. HAn không muốn để cho những người bên cạnh biết được sự khủng bố của nơi đó, tránh cho bọn họ lo lắng.
Hỏa Linh Nhi cũng chìm vào ngủ say, bởi vì nàng dung hợp với Hỏa Linh Nhi hắc ám, trở thành một thể. Nàng cũng có chút cảm khái, thương hải tang điền, nhân thế đổi dời, Tiểu Thạch năm xưa cũng đã có hài tử rồi.
Cho nên, nàng nhất thời không muốn tỉnh lại, đi hoài niệm những chuyện cũ đã từng trong mộng. Nàng cảm thấy, phảng phất lại quay ve mùa hoa Hỏa Tang nở, trong mộng, lệ vẫn ngân ngấn nơi khóe mắt.
Thạch Hạo nhìn thấy cảnh tượng ấy, lòng rung động, xót xa vô cùng.
Nhiều năm sau, Thạch Hạo phiêu bạt khắp tứ phương, trở về Cửu Thiên Thập Địa, một mình đi trên những con đường ngày xưa, tìm kiếm những cảm xúc đã qua, những tiếng cười vang vọng.
Có những người đã không còn, hắn chỉ có thể hồi ức trên con đường này.
Cuối cùng, hắn vận dụng đại pháp vô thượng, du hành trong dòng sông tuế nguyệt, quay về quá khứ, quay về thời niên thiếu.
Hắn đến gần hơn, quay vê năm ấy, quay về Thạch thôn yên bình. Từ xa, hắn nhìn thấy một cây Liễu cháy đen, chỉ còn lại một mầm non, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, bảo vệ thôn làng giữa Đại Hoang.
Hắn nhìn thấy bản thân thuở bé, nhìn thấy Đại Tráng, Nhị Mãnh, nhìn thấy tộc trưởng gia gia, nhìn thấy những thúc bá, thẩm thẩm đã khuất trong thôn.
Hắn nhìn thấy bản thân ngây thơ chạy nhảy tung tăng, tiếng cười của tiểu gia hỏa vang vọng không ngừng.
Chẳng hiểu sao, giờ đây hắn lại khóc, một vị Đế giả lại rơi nước mắt ở đây. (Truyện được dịch và đăng tải độc quyền trên trang web Bạch Ngọc Sách.) Hắn thuở bé, khi buồn lòng, chỉ cần khóc một trận trong thôn rồi lại nở nụ cười. Còn bây giờ, hắn mỉm cười nhìn về phía trước, nhưng lại muốn khóc mà lại khóc không ra.
Ta là Hoang Thiên Đế, sao lại rơi lệ?
Thạch Hạo lau đi giọt nước mắt trên má, nhìn những người trong Thạch thôn, chỉ có một vài người được phong ấn, những thúc bá khi đó đều đã không còn nữa.
Hắn xoay người, rời đi, nơi đây vừa khiến hắn vui vẻ, vừa khiến hắn muốn rơi lệ, đành phải rời đi. Rất nhiều chuyện, không thể quay lại như xưa, cẩn thận ngẫm lại, lúc đó có lẽ là lúc hắn vui vẻ nhất, luôn vô tư vô lo, nghịch ngợm gây sự suốt ngày.
Thạch Hạo dọc theo dòng sông tuế nguyệt mà đi, hắn gặp lại Thanh Phong, lại đi đến Bổ Thiên Các.
Lúc đó, hắn niên thiếu ngỗ nghịch, từng lớn tiếng la hét, búa trong tay, thiên hạ ta có, đánh Tiêu Thiên bầm dập, "tài hoa xuất chúng" .
Sau đó, hắn nhìn thấy Bổ Thiên Các sụp đổ, một màn các vị trưởng lão bi tráng chiến tử.
Thạch Hạo rời đi, dọc theo dòng sông tuế nguyệt. Hắn đi đến Bách Đoạn sơn mạch, cũng chính là nơi đó hắn quen biết Cửu Đầu Sư Tử, nhưng giờ đây vị huynh đệ kết bái ấy đang ở đâu? Đã chôn vùi hơn hai trăm vạn năm rồi.
Cũng chính nơi đó, hắn lần đầu tiên gặp Hỏa Linh Nhi, Vân Hi bọn họ.
Từ xa xa nhìn bản thân năm xưa, Thạch Hạo bất động.
Sau đó, hắn nhìn thấy bảy thần hạ giới, bản thân năm xưa, chiến đấu trăm trận mà chất. .. Thạch Hạo dọc theo dòng sông tuế nguyệt, rời khỏi Hoang Vực, tiến vào Ba Ngàn Châu, khi một lần nữa nhìn thấy Tào Vũ Sinh, Thái Âm Ngọc Thỏ, còn có chính mình khi mười mấy tuổi, hắn cười. Họ cùng nhau trải qua sinh tử chém giết, sau chiến tranh, hắn đang cùng Tào Béo, Thỏ Ngọc tranh nhau ăn thịt, uống rượu.
Tiếng cười năm nào, đã từng cùng nhau đồng sinh cộng tử, cảm động biết bao.
Chẳng bao lâu sau, hắn đến Tội Châu, lại gặp cánh rừng Hỏa Tang năm xưa. Hắn nhìn thấy Hỏa Linh Nhi, nhuộm màu hoàng hôn, chậm rãi trở về sau một ngày hái hoa Hỏa Tang.
Thạch Hạo đứng trong dòng sông tuế nguyệt, suy nghĩ, nếu năm ấy hắn không đi xa, ở lại đây, sẽ có kết quả như thế nào.
Thạch Hạo đứng giữa dòng chảy thời gian, miên man suy tưởng. Nếu năm ấy, hắn không viễn du phương xa, mà chọn ở lại nơi đây, liệu kết cục sẽ ra sao? Lúc bấy giờ, hắn niên thiếu khí phách, hắn luôn ôm ấp giấc mơ Côn Bằng giương cánh, vút bay chín vạn dặm, tự mình đánh ra một vùng trời riêng của bản thân. Khi ấy, hắn đã dứt khoát ra đi, căn bản không có chú ý tới, Hỏa Linh Nhi một mình đơn độc bên ánh tà dương, đứng lặng bên cánh rừng Hỏa Tang, một mình cô độc đến mức nào, bâng khuâng, buồn vô cớ, ánh mắt đong đầy sự lưu luyến không nỡ rời.
Thuở ấy, bóng hình hắn đã khuất xa, mang theo ý chí ngút trời, hiên ngang tiến bước về phía xa.
Hiện tại, hắn đứng tại tuế nguyệt trường hà bên trong, có chút phiên muộn, còn có chút chua xót. Vì nỗi buôn của Hỏa Linh Nhi, vì nàng mà áy náy.
Nếu như năm xưa An Lan không cướp đi Tội Châu, có lẽ bọn họ vẫn có cơ hội bên nhau, không phải chịu cảnh chia ly. Nhưng tiếc thay, chung quy vẫn có một đoạn tuế nguyệt không thể nghịch chuyển, chuyện đã xảy ra thì vẫn đã xảy ra rồi.
Thạch Hạo như một u linh, một mình cô độc lướt đi trong dòng sông tuế nguyệt, ngắm nhìn những gương mặt hoạt bát thân thương.
Bước theo dấu chân thời gian, hắn đi đến Táng địa, nhìn thấy Tam Tạng, Thần Minh, nhưng giờ đây họ đã cùng chôn vùi dưới Táng thổ, giống như Tào Vũ Sinh năm xưa.
Hắn lại đi thăm Trích Tiên, Thạch Nghị, Vệ gia Tứ Hoàng ở Đế Quan, Thác Cổ Ngự Long, đám người Tề Hoành, rồi lên Cửu Thiên gặp Đại Tu Đà, Trích Nguyệt công chúa.
Nhưng đáng tiếc, hắn chỉ như là một u linh, lặng lẽ dõi theo từ xa, không thể làm gì hơn. Hắn chỉ có thể chìm đắm trong ký ức về những năm tháng đã qua, về những cảm xúc đã từng, vê những trải nghiệm đã cùng.
Giờ đây, tất cả họ đều đã yên nghỉ trong những nấm mồ lạnh giá, có người thậm chí còn không lưu lại chút hài cốt nào.
Trong dòng sông tuế nguyệt, Thạch Hạo cười rồi lại khóc, khóc rồi lại cười. Hắn là Hoang Thiên Đế, lúc này chẳng ai nhìn thấy giọt lệ lăn dài trên gò má, lòng hắn phơi bày chẳng chút che giấu.
Ở trong hiện thực, hắn thật sự khóc không ra được.
Mà ở nơ inày, cùng với tuế nguyệt, bước đi trong dòng sông tuế nguyệt, hắn phảng phất như đang đồng hành với những người kia, có hân hoan, có bi thương.
Thế nhưng, đó chung quy là những chuyện cũ đã từng, như nước chảy đi, một đi không trở lại.
Thạch Hạo buồn bã, lau đi những giọt nước mắt, bước ra khỏi dòng sông tuế nguyệt, quay trở về thực tại.
Ở nơi đây, hắn nhìn thấy những ngôi mộ lớn, giơ tay vuốt ve những tấm bia mộ, trong lòng rất thương cảm, nhưng thật sự khóc không ra được.
"Thành Đế rồi, ta lại khóc không ra được... "
Sau khi trở về, Thạch Hạo bế quan, không gặp bất kỳ ngoại nhân nào. Hắn bắt đầu luyện khí, lấy hết mấy món Chuẩn Tiên Khí ra. Trên thực tế, binh khí của Vũ Đế, Diệt Thế lão nhân bọn họ, đều được luyện thành từ những vật liệu không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ đã sống qua vô số tuế nguyệt, không biết đã trải qua vô số kỷ nguyên. Khi thống trị chư thiên, bọn họ cũng không biết đã dung luyện bao nhiêu chí bảo vào trong binh khí của bản thân.
Có thể nói, bọn họ chỉ là chưa thành Đế. Nếu như trở thành Tiên Đế chân chính, có thể trực tiếp khắc xuống phù văn đại đạo, thôi động binh khí của bản thân tấn giai, chỉ riêng về tài liệu mà nói là đã đủ rồi.
Lần này, Thạch Hạo tế luyện binh khí Tiên Đế của bản thân!
Ngoại trừ Thí Đế chiến mâu, hắn dung hợp những binh khí Chuẩn Tiên Đế khác vào trong pháp khí của bản thân, không ngừng tôi luyện, cảnh tượng ấy quả thực khó có thể tưởng tượng!
Cả thế gian, mọi nguyên liệu tuyệt thế đều như được nung luyện trong một lò. Thành phần của Thí Đế chiến mâu, đều có trong ba binh khí Chuẩn Tiên Đế khác, nên Thạch Hạo không hủy nó, mà giữ lại một binh khí Chuẩn Tiên Đế, để lại cho Tiên Vực.
Bất quá, hắn phải xóa đi các loại ấn ký còn sót lại trên binh khí Chuẩn Tiên Đế, tránh việc nó phản chủ trong tương lai.
Tiếp đó, Thạch Hạo dung luyện Đại La Kiếm Thai vào trong binh khí của bản thân.
Lúc này, Pháp Tắc Trì và Tiên Kiếm của hắn bỗng biến trở nên vô cùng khủng bố, sau khi tiến hóa thành binh khí Tiên Đế còn vượt qua cả Đại La Kiếm Thai . Ngoài ra còn có một cái quan tài, chính là vật rơi ra từ trong Đại La Kiếm Thai. Hắn từng nghĩ đến việc dung luyện nó, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.
Bởi vì, chiếc quan tài ấy đã được hắn dùng để chặn lại nơi kỳ dị ở bờ bên kia Giới Hải, phong ấn lỗ hổng đó. Hơn nữa, binh khí của hắn hiện nay đã bao gồm tất cả các loại vật liệu chí bảo trên thế gian rồi. Cùng lúc đó, hắn cũng cảm thấy cái quan tài này rất đặc biệt, vô cùng kiên cố, có thể dùng làm phòng ngự pháp khí.
"Liệu nó có liên quan đến Tam Thế Đồng Quan hay không?”
Thạch Hạo từng cẩn thận suy nghĩ.
Tam Thế Đồng Quan, bên trong quan tài lớn còn có một cái quan tài nhỏ, nếu xét về kích thước thì quan tài rơi ra từ Kiếm Thai hoàn toàn có thể được cất giữ trong quan tài nhỏ kia.
"Tam Thế Đồng Quan, ba cái quan tài, liệu có phải như vậy?" Thạch Hạo nhíu mày.
Thạch Hạo lên đường, mang theo Tiên Đế binh của mình, cùng với chiếc quan tài thứ ba, một mình lặng lẽ lên đường, trở lại bờ bên kia Giới Hải, tiến tới cổ địa chung cực.
Trên bầu trời cổ địa chung cực, một luồng sáng yêu dị tỏa ra từ lỗ hổng bị phong bế.
Thạch Hạo lấy cái quan tài ra, cẩn thận nghiên cứu thời gian rất lâu. Chất liệu của quan tài vô cùng cứng rắn, có thể sánh ngang với cấp bậc Tiên Đế, quả là một pháp khí phòng ngự không tồi!
Đồng thời, hắn khẳng định, bản thân có thể dễ dàng phá hủy Tam Thế Đồng Quan, hai quan tài kia không thể kiên cố bằng.
"Nếu quả thực là một thể, đây là quan tài thứ ba, cũng là quan tài nằm sâu bên trong nhất, bất phàm nhất, kiên cố nhất." Thạch Hạo tự nhủ.
Trên bầu trời có một cái lỗ hổng, bên trong có chất lỏng lấp lánh, trong đó bị dính phải hắc huyết, ngoài ra còn có kim sắc huyết dịch, ngân sắc huyết dịch... vô cùng quỷ dị. Nơi đây trật tự đan xen, có phân đáng sợ.
Thi hài Tiên Đế gặp nạn, chỉ do một loại hắc huyết rơi xuống gây nên?
Thạch Hạo cầm Đế Binh trong tay, chuẩn bị xông vào.
Hắn rất quan tâm đến nơi đây, bởi vì nơi đây có đề cập đến Luân Hồi, hắn muốn hồi sinh Liễu Thân và những người khác.
Trên thượng thương, vĩnh hằng trường tồn, luân hồi khó lấp đầy, vô thượng chỉ địa.
Chỉ một câu nói này đã dự báo nơi đây tuyệt đối phi thường. Có lẽ, đây là một lĩnh vực ở tâng thứ cao hơn.
Thạch Hạo tay cầm Đế Binh, thân hình hắn xông vào, cho dù chiến đấu long trời lở đất, cũng phải có thu hoạch!
Pháp tắc đan xen, ập đến, hắn khẳng định, một vị Tiên Vương bình thường chưa chắc đã có thể chịu đựng được, nơi đây vô cùng đáng sợ.
Thạch Hạo xông vào, ầm một tiếng, hắn đi dọc theo thông đạo, một đường lao đi, phát hiện bản thân đang đứng trên một hòn đảo nhỏ, chỉ rộng một trượng.
Trên đảo có một cái lỗ hổng, thông đến vùng cổ địa chung cực.
"Đây là nơi nào?”
Thạch Hạo nhìn quanh bốn phía, không khỏi kinh hãi, bốn bề vắng lặng. Dòng máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, lan tràn khắp nơi, cuồn cuộn như dòng sông, mênh mông như hồ nước, bát ngát như biển cả.
Nổi lên giữa mặt đất đỏ thẫm là những nấm mồ to lớn, sừng sững, không bị bao phủ triệt để.
Dưới bầu trời hoàng hôn nhuốm màu máu, dòng sông máu chảy xiết, tràn qua mộ địa, cảnh tượng này sao quá đỗi quen thuộc? Chẳng phải đây là một trong những cảnh tượng hiện ra trong Đại La Kiếm Thai hay sao?
Cụ thể hơn, là một trong những cảnh tượng hiện ra trong chiếc quan tài nhỏ trong Đại La Kiếm Thai.
Vẻ mặt Thạch Hạo ngưng trọng, hắn không ngờ lại thật sự gặp phải cảnh tượng này.
Cuối cùng, Thạch Hạo đặt quan tài đồng vào trong dòng máu đỏ thẫm. Hắn ngồi lên trên, cổ quan từ từ lơ lửng, không chìm xuống, chở hắn lao nhanh về nơi sâu thắm của thế giới này.
Hắn cứ thế biến mất.
Một vạn năm, hai vạn năm, ba vạn năm...
Hoang Thiên Đế một hơi biến mất tám vạn năm. Khi hắn xuất hiện lại lân nữa, Tiên vực chấn động. Đám người Đồ Phu, Táng Chủ đều không kìm nén được, đều đăng môn bái phỏng, thỉnh giáo hắn.
"Ta đã đi tới một địa phương, nơi đó quá mênh mông, cực kì nguy hiểm, các ngươi không đi được. Ta chỉ mới đi hết một góc trong đó. Nguồn gốc hắc ám năm xưa chính là chảy ra từ nơi đó." Thạch Hạo nói xong những lời này, liền không còn nhiều lời nữa.
Thế nhưng, chấn động lòng người nhất chính là, lần trở vê này của Hoang Thiên Đế đã mang vê một vài thứ, hắn không ngờ đã cứu sống một số người chỉ còn lại tàn cốt.
Ví dụ như Mục Thanh, Thái Âm Thỏ Ngọc, Ma Nữ, Hoàng Điệp, Đả Thần Thạch,...
Ngay cả cọc cây khô héo của Liễu Thần cũng mang theo chút xanh mướt. "Ta muốn cứu sống Tiểu Thạch Đầu, ta muốn cứu sống Liễu Thần, ta muốn cứu sống Thạch Nghị, Tần Hạo bọn họ, cho dù có người đã hóa thành tro bụi, thi cốt không còn, ta cũng muốn phá vỡ lồng giam đó, để các ngươi tái hiện lại trên đời!"
Đây là lời thê của Hoang Thiên Đế.
Hắn lại lên đường rồi, nhưng trước khi đi, hắn đã gỡ bỏ phong ấn của Thạch thôn, đánh thức tất cả mọi người, hắn lấy tinh túy của Đế huyết, kéo dài tính mạng của bọn họ.
Ngày hôm đó, Thiên Đình rất náo nhiệt, Thạch thôn cũng rất náo nhiệt, rất nhiều người đã xuất hiện.
Ngay cả đầu Ngũ Sắc Tước kia, cũng tái hiện một cách nghịch thiên, bay đến nơi này. Nó không ngờ lại có thể sống sót qua đại kiếp năm xưa.
Không thể thiếu tiếng cười vang vọng, xen lẫn với bi hoan ly hợp. Đã gặp lại nhau, sao có thể không đau thương vì biệt ly?
Nhưng Thạch Hạo vẫn quyết định lên đường!
Lần này, Thạch Hạo mang theo Liễu Thần, còn Hỏa Linh Nhi cũng nhất quyết đi theo, thê sống chết không xa rời.
"Muộn đã bỏ lỡ một đại thế, cho dù nơi đó nguy hiểm, hãy dẫn muội theo, muội muốn nhìn xem, cùng đồng hành với huynh!"
Nàng kiên quyết theo sát.
Cuối cùng, Hoang Thiên Đế lại biến mất, trong suốt tuế nguyệt dài đăng đãng chưa hề quay vê.
Nhưng, một số sinh linh của Thiên Đình đã phục sinh ở hậu thết
Không ai biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mãi cho đến một ngày, thi hài cửu long kéo theo đồng quan một cách khó hiểu, lữ hành cô độc trong Cửu Thiên Thập Địa. Sau khi bị phát hiện, mọi người mới ý thức được gì đó.
Bởi vì, có người nghe được âm thanh đại đạo phù văn trong đồng quan.
"Tam Thế Đồng Quan, ba cái quan tài đều có liên quan với nhau sao?”
"Hoang Thiên Đế vẫn còn sống, đã truyền tải một số tin tức cho chúng tai”
Đồ Phu đến, sau khi y cẩn thận cảm ứng liền nhíu mày nói: "Đang thử tu bổ thiên địa, không đúng, còn có cái khác, dính dáng đến cái gì nữa?”
Đồ Phu giải mã kinh văn, cuối cùng thở dài thườn thượt nói:
"Càng tham ngộ, đồ vật dính dáng tới càng sâu. Chỉ khi một ngày nào đó, xuất hiện một người chân chính sánh vai với Hoang Thiên Đế, thì mới có thể hiểu được."
"Hoặc là, Hoang hy vọng có một ngày, có người có thể đuổi theo dấu chân của hắn!" Táng Chủ phán đoán.
"A. l ` Năm tháng dằng dặc, không biết bao nhiêu vạn năm sau, một tiếng rống to, mọi người lần nữa nghe được âm thanh của Hoang Thiên Đế.
Đám người Đồ Phu, Táng Chủ, Thiên Giác Nghĩ, lập tức phóng tới Giới Hải, nhìn về phía đó.
"Hoang, huynh đệ của ta!" Thiên Giác Nghĩ gào lên.
"Hoang Thiên Đế!" Bên cạnh Đồ Phu, cũng có không ít người hô lớn, bởi vì còn có thêm một số đệ tử khác cũng đến đây.
Một ngày này, bọn họ nhìn thấy Hoang.
"Ta không việc gì, ta ở một giới khác chờ các ngươi!"
Hoang Thiên Đế, tóc dài rối tung, ngay cả sợi tóc màu đen kịt cũng phát ra hào quang hừng hực, như là đúc bằng vàng ròng. Hắn đang huy động tiên kiếm, mạnh mẽ chém xuống, bổ ra vạn cổ trường không.
Kể từ đó, Giới Hải không còn nữa, bị hắn ngăn cách!
Hỗn độn thay thế, nhấn chìm nơi đó. Nơi đó có vô thượng pháp tắc, phong ấn bên kia.
Hoang, lao lên trời cao!
Mảnh cố thổ này rời xa sự thảm liệt, xa lánh đại chiến tàn khốc, đây là điều cuối cùng Hoang có thể làm được.
"Nói là đợi chúng ta, vì sao còn phải phong ấn nơi này? Các ngươi cảm nhận được không? Một kiếm đó dính dáng lên quy luật thời gian, biến thiên. Ta cảm giác như vạn cổ tuế nguyệt đã bị cắt đứt!" Thiên Giác Nghĩ run giọng nói.
"Sư phụ!" Xích Long rống lớn. Hắn biết, sư phụ của mình làm như vậy, chính là vì bảo vệ tất cả mọi người, ban cho bọn họ một cái thế giới tương đối bình hòa, so với đại chiến thảm liệt trên thượng thương mà nói, nơi này có thể coi như là một thế giới hoàn mỹ.
"Hắn đang đợi chúng ta, đợi chúng ta đuổi theo bước chân của hắn." Đồ Phu nói.
"Hắn là Hoang Thiên Đế, tự nhiên sẽ bình an vô sự. Một ngày nào đó, sẽ có ngươi nhìn thấy hắn lần nữa, nhưng khả năng đó không phải là chúng ta, mà phải là người đuổi kịp bước chân của hắn mới được." Táng Thủ thẫn thờ nói. Nhiều năm sau, Thiên Đình vẫn có ngươi phục sinh, khiến thế nhân ai cũng rung động. Bọn ho biết, đó là thủ đoạn của Hoang Thiên Đế.
"Là Hoang Thiên Đất"
"Hắn mặc dù ngăn cách vạn cổ, nhưng vẫn còn hậu thủ... “
"Tung thiên nhất chiến, ai có thể giết qua đó, cầu ngươi hãy dẫn ta theo, ta muốn gặp lại huynh đệ của ta lần nữa!" Thiên Giác Nghĩ rống lên.
Một kiếm bổ đôi vạn cổ, cắt đứt thượng thương, ngăn cách vạn cổ tuế nguyệt. Đó là lực lượng của thời gian, là sự thay đổi của không gian, đó là biến đổi của tuế nguyệt, vượt qua vạn cổ tuế nguyệt, tràn ngập vĩ lực chí cao vô thượng. Mà ở nơi sâu trên thượng thương, bên cạnh Hoang có lượng lớn người tôn sùng đi theo, đều là chí cường giả. Nơi này tuy có đại chiến khủng bố, nhưng hắn vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tỏa ra hào quang chói lọi, đó là truyền thuyết thuộc về cái thế Hoang Thiên Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận