Thập Niên 90 Bại Gia Cô Vợ Nhỏ

Thập Niên 90 Bại Gia Cô Vợ Nhỏ - Chương 66: Nàng một mực rất lợi hại (1) (length: 7644)

"Ngươi mua chỗ đó, tất cả sao?!"
Lê Tinh nói một câu, trực tiếp làm tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Lục Huấn từ khi Lê Tinh ngồi xuống bên cạnh, liền chăm chú nhìn Lê Tinh nói chuyện, nghe vậy, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối của hắn khẽ gõ, hắn còn như vậy, huống chi là những người khác, Quách thư ký ngồi xa ở trên ghế sofa, mắt kính gọng vàng mở to, Ngô Hữu Tài run tay làm đổ trà lên bàn, Ngô Hữu Lỵ càng đứng bật dậy, trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Nàng nhịn không được đứng xa một chút để nhìn Lê Tinh.
Hôm nay Lê Tinh mặc bộ quần áo duy nhất mà Lục Huấn đã chọn cho nàng trong vali, cân nhắc đến việc nàng ra ngoài sẽ lạnh, lần này Lục Huấn mang cho nàng ba món đồ, áo len lông thỏ cao cổ màu trắng, váy lót áo khoác vải nỉ ca rô đen trắng, bên ngoài là áo khoác ca rô cùng kiểu, màu trắng đen cổ điển, mặc trên người nàng trang nhã, phóng khoáng.
Tóc nàng nhiều, tự mình làm rất phiền, buổi sáng nàng cầm điện thoại của Lục Huấn gọi điện thoại khắp nơi, Lục Huấn chải đầu cho nàng, hắn biết cách làm nổi bật ưu điểm của nàng, tóc xoăn lông dê dài đến thắt lưng được hắn tết lại búi lên, tóc xoăn xoã tung, sau khi búi xong vừa có tinh thần lại không cứng nhắc.
Lê Tinh rất xem trọng ngày hôm nay, hiếm khi trang điểm, nàng sửa lông mày, dùng que diêm chuốt lông mi, thoa phấn ngọc trai Tu Dung Trân Châu, dặm chút phấn trứng ngỗng, lại thoa son môi đỏ chót cho có tinh thần.
Vốn dĩ ngày thường khuôn mặt nồng diễm tinh xảo không trang điểm cũng đã đẹp, sau khi trang điểm, làn da càng thêm trắng nõn như sứ, môi đỏ mọng.
Lê Tinh là người múa, bất kể lúc nào, dáng người nàng đều rất cân đối, cổ thon dài, lưng thẳng tắp, chỉ ngồi yên ở đó cũng đẹp như một bức tranh, rực rỡ tú lệ, tận thiện tận mỹ.
Ngô Hữu Lỵ hôm qua nhìn Lê Tinh chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp, thanh lệ tiên khí như tiên nữ.
Hôm nay lại nhìn Lê Tinh, nàng đột nhiên cảm thấy Lê Tinh không giống, tựa như một đóa mẫu đơn diễm lệ, quốc sắc thiên hương, kinh diễm tuyệt trần, thậm chí làm người ta cảm thấy không thể với tới.
Đây là hai loại người hoàn toàn khác biệt với người làm ăn như bọn họ.
Trên người nàng chỉ có thể nhìn thấy khôn khéo, dù xinh đẹp cũng là vẻ xinh đẹp có tính toán, Lê Tinh là vẻ xinh đẹp phú quý, có khí chất đại tiểu thư, cũng có phong cách và tầm nhìn của nàng.
Ngô Hữu Lỵ nét mặt có chút phức tạp, nàng nhịn không được nói: "Lục huynh đệ giàu như vậy sao?"
Ngô Hữu Lỵ ít nhiều có chút chua xót, nàng từ mười bảy mười tám tuổi đã bôn ba bên ngoài kinh doanh, mười năm trôi qua, nàng cũng coi như có chút tài sản, có mấy cửa hàng, hai nhà máy một năm có thể kiếm hơn trăm vạn, nhưng bảo nàng một hơi mua nhiều tòa nhà như vậy, nàng tự nhận không kham nổi.
Lê Tinh khẽ cười, liếc Lục Huấn ở bên cạnh rồi thản nhiên nói với Ngô Hữu Lỵ: "Không phải tiền của ta."
"Không, không phải tiền của ngươi?"
Lục Huấn không nghi ngờ ném ra một tiếng sấm nữa, ngay cả Ngô Hữu Tài cũng có chút ngồi không yên, chén trà có nắp làm bỏng tay hắn, hắn dứt khoát đặt nó xuống bàn.
Hắn nhìn Lục Huấn rồi lại nhìn Lê Tinh.
Hắn hiểu Lê Tinh hơn Ngô Hữu Lỵ một chút, biết Lê Tinh là con gái của xưởng trưởng xưởng dệt.
Nhưng xưởng trưởng quốc doanh nếu như hắn liêm khiết không tham ô, có nhiều tiền cũng có hạn, huống chi hiện tại xưởng dệt đã không ổn, nếu không hôm nay bọn họ đã không chạy đến chỗ hắn.
"Nhà đệ muội cũng có người làm ăn sao?"
Ngô Hữu Tài biết Lục Huấn có sao nói vậy, hắn nói không phải tiền của hắn thì không phải lời nói dối, nếu vậy, chỉ có thể là thân phận của Lê Tinh không chỉ đơn giản là con gái xưởng trưởng xưởng dệt, hắn không khỏi mạo muội dò hỏi.
Ngô Hữu Lỵ nghe được cũng lập tức nhìn Lê Tinh.
"Ngô ca có nghe nói qua 'Nữ hoàng bách hóa' Cảng Thành, chủ tịch Thịnh Bách, Hà Trân Hà phu nhân không?"
"Nữ hoàng bách hóa Cảng Thành?"
Ngô Hữu Lỵ ngẩn người: "Xưng hô này, nàng rất lợi hại sao?"
Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lỵ mới phất lên vài năm, bọn họ không hiểu rõ, không quen thuộc Cảng Thành mà bọn họ chỉ thấy trên TV.
Bọn họ cũng không phải người Ninh Thành, chưa từng nghe qua câu chuyện Hà gia ở Ninh Thành, nên tự nhiên cũng không biết Hà Trân.
Lê Tinh không ngạc nhiên, trong tay không có báo chí, nàng chỉ có thể hỏi tiếp: "Vậy Ngô ca có nghe nói qua Phạm Trường Hải không? Hắn là một trong những thương nhân Hồng Kông đầu tiên đầu tư vào nội địa, lúc trước được báo tỉnh đưa tin."
Ngô Hữu Tài lần này nghe qua: "Chính là Phạm Trường Hải cùng Lục huynh đệ làm tòa nhà chưa hoàn thành kia sao?"
"Chính là hắn." Lê Tinh gật đầu.
"Ta nghe qua hắn, nhưng không phải từ báo tỉnh."
Ngô Hữu Tài cười nói, "Ta lúc trước nghe Lục huynh đệ nói làm dự án tòa nhà chưa hoàn thành, hỏi hắn mới biết Phạm tiên sinh này, trùng hợp, đoạn thời gian trước ta may mắn tham gia một bữa tiệc, cũng nghe người ta nói người này, hình như hắn có rất nhiều nhà và đất ở Cảng Thành."
"Vâng, Phạm ca hắn làm bất động sản, trong tay chính là nhiều đất, nhiều nhà."
Lê Tinh cười đáp, lập tức nói: "Phạm ca và Trân tỷ là vợ chồng, bọn họ lúc trước cùng nhau về Cảng Thành."
"Ta cơ duyên xảo hợp quen biết Trân tỷ, nàng nhận ta làm muội muội."
"Đoạn thời gian trước, ta nghe nói tòa nhà Cung Tiêu đối diện công ty muốn bán, vừa vặn trong tay ta có một khoản tiền, liền nghĩ mua lại cho Huấn ca mở cửa hàng điện máy, kết quả Huấn ca không muốn, hắn nói hắn mở cửa hàng điện máy ở Ninh Thành là để làm trụ sở chính của Hồng Thái Dương, nhất định phải là kiến trúc đặc biệt có thể làm cho người Ninh Thành nhớ kỹ, hắn có khuynh hướng tự xây."
Lê Tinh nói đến đây cố ý dừng lại, biểu cảm có chút buồn bực, Ngô Hữu Lỵ nghe vậy nhịn không được nói: "Ngươi tặng Lục huynh đệ nhà hắn không cần sao?"
Sau đó cảm thấy không đúng, nàng nhìn Lê Tinh: "Nhưng mà muội tử ngươi mua nhà lầu không bàn bạc với Lục huynh đệ sao?"
Lê Tinh dừng một chút: "Nhà lầu đó không đắt lắm, so với xe hắn mua cho ta thì rẻ hơn, ta nghĩ muốn cho hắn niềm vui bất ngờ."
". . . Kinh hỉ như vậy sao không cho ta."
Ngô Hữu Lỵ liếc Ngô Hữu Tài nói thầm, nàng ngồi lại ghế, lại hiếu kỳ hỏi: "Sau đó thì sao? Lục huynh đệ không cần nhà lầu đó, sao ngươi lại mua hết rồi?"
"Hắn không muốn nhà đó, ta cũng không thể để nhà trống, ta liền nghĩ nên làm gì."
"Lỵ tỷ biết ta luôn làm việc ở trên tòa nhà bách hóa, quen thuộc nhất chính là bách hóa, một tòa nhà như vậy ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn là làm bách hóa phù hợp, nhưng đối diện chính là Lục Bách, hai bên nhất định sẽ cạnh tranh, muốn cạnh tranh, tòa nhà bách hóa mới mở nên có ưu thế cạnh tranh?"
"Ta làm tài vụ mấy năm, biết một chút về nguồn cung của mấy tòa nhà bách hóa, Lục Bách đã có giá mua sắm sản phẩm tương đối thấp, rất khó tìm được chỗ thấp hơn."
"Ta không có ý kiến hay, nghĩ đến Trân tỷ lúc trước một tay đưa Thịnh Bách sắp đóng cửa làm cho toàn cảng đều biết, ta đi tìm nàng thỉnh giáo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận