Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Kết Hôn Với Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 244 - Đắc Ý




Bác gái cũng bị chuyện trước mắt làm cho ngây ngốc, sắc mặt đỏ lên, không biết phản ứng thế nào, tim cũng đập bình bịch. Năm nghìn tệ! Bà ta không cần quay đầu cũng biết người cả thôn đều đang nhìn bà ta.
Bác gái Lục nói: “Đứa…đứa trẻ tốt.”
Lưu Đại Quốc mở cốp sau xe ô tô ra, bên trong có lạp xưởng, thịt khô và rau quả tươi, còn có mấy con gà đã làm thịt sạch sẽ.
Quà này thực sự quá thiết thực.
Bác gái Lục cười toe toét, trước đây bởi vì chuyện xấu của con gái nhà mình, bà ta cũng mất mặt, trầm lắng một khoảng thời gian.
Bây giờ nhìn thấy Lục Chiêu Đệ dẫn về người đàn ông thượng đạo như vậy, bà ta cũng nở mày nở mặt theo.
“Quay về thì quay về, mua nhiều đồ như vậy làm gì?”
“Mẹ, chúng con là con cái, tâm nguyện lớn nhất chính là hiếu thuận với mẹ!” Lục Chiêu Đệ cười nói.
Nụ cười trên mặt bác gái Lục chưa từng giảm đi.
Bà nội Lục vừa nghe nói cháu gái về, bà ta là người kích động nhất.
Lục Chiêu Đệ đã trộm tiền của bà ta, khiến bà ta ngày nhớ đêm mong.
Trong nỗi nhớ này, ít nhiều mang theo tức tưởi, đang lo không tìm được người, nghe nói cô ta quay về, lập tức chạy tới.
Đang muốn đòi tiền, liền nhìn thấy con nhỏ chết tiệt Lục Chiêu Đệ này dẫn cháu rể về. Cháu rể còn lái xe ô tô, lời muốn nói lập tức nghẹn trong cuống họng.
Bà nội Lục mất một lúc mới nói: “Cuối cùng cháu cũng chịu về rồi!”
Lục Chiêu Đệ đuối lý với bà nội Lục, sợ bà nội nói ra lời mất mặt, lập tức lấy ra một bao lì xì đã chuẩn bị sẵn: “Lúc đầu cũng nhờ bà cho con mượn số tiền này, con mới có thể có cơ hội gặp được anh ấy, tiền này con trả cho bà, còn nhiều hơn một trăm tệ!”
Bà nội Lục vừa thấy tiền đã mất quay về, lập tức vui mừng, mặc nhận lời cô ta nói.
Lục Chiêu Đệ thấy hôm nay người hơn nửa thôn đều ra nhìn mình, gương mặt vô cùng đắc ý.
Trong đám người, tay của Lục Hương bị người nắm lấy, quay đầu nhìn, quả nhiên là Phó Cầm Huy.
Lục Hương thấy người xung quanh đều đang nhìn Lục Chiêu Đệ, cô lặng lẽ gối đầu lên bả vai anh, lười nhác.
Trong khóe mắt Phó Cầm Huy tràn ngập dịu dàng, ôm người vào trong lòng, để cô thoải mái dựa dẫm.
Hành động thân mật của hai vợ chồng lại đâm chọc vào mắt Lục Chiêu Đệ. Cô ta vừa về tới đã nhìn thấy Lục Hương trong đám người!
Tiếng nói chuyện của Lục Chiêu Đệ lớn hơn bình thường chính là muốn để Lục Hương nhìn thấy bây giờ cô ta đã khác xưa.
Nhưng Lục Hương và Phó Cầm Huy ân ái như vậy lại khiến hô hấp của cô ta có hơi trúc trắc, nguyên nhân không gì khác, chính là chồng của cô ta thực sự quá xấu.
Lưu Đại Quốc mặt dẹt, mũi to, lùn, da đen. Nhìn thấy Lục Hương ở bên Phó Cầm Huy, nam thanh nữ tú, trong lòng nhức nhối.
Phó Cầm Huy là sinh viên đại học, trên người luôn có một loại khí tức lành lạnh, cự tuyệt người ta cách xa.
Nếu nói về tướng mạo, ngay cả Lý Dục Tài trước kia cũng không thể sánh với Phó Cầm Huy.
Càng đừng nói là Lưu Đại Quốc.
Rõ ràng cô ta mang tiền về vả mặt người trong thôn, nhưng đột nhiên cảm thấy mình thua rồi.
Lục Chiêu Đệ không cam tâm, lập tức nói: “Chúng tôi về thôn lần này là muốn mua căn nhà của nhà họ Thẩm, vừa hay không có chỗ ở, muốn sống ở đó!”
Dứt lời, biểu cảm của người xung quanh càng thêm cổ quái.
Trước đây Lục Chiêu Đệ không hiểu gia cụ đồ cổ gì, nhưng cha của Lưu Đại Quốc là người chuyên môn sưu tầm, mấy nghìn tệ mua một cái bàn rách, còn coi như bảo bối. Lục Chiêu Đệ mới xác nhận quan hệ với Lưu Đại Quốc nên muốn lấy lòng người.
Năm đó, khi nhà lớn của nhà họ Thẩm bị niêm phong, nào vàng nào bạc, gốm sứ, thủy tinh, kéo đi hơn mười xe lớn. Nhưng thứ như gia cụ, không ai thèm, căn bản không động tới.
Từ sau khi Lục Chiêu Đệ biết đồ gỗ cũng đáng tiền, lập tức động não. Không phải căn nhà lớn của nhà họ Thẩm đó có sẵn sao, cho dù tháo khung cửa cũng đủ cho những người thành phố đó chấn kinh.
Ai biết Lục Chiêu Đệ nghĩ rất đẹp đẽ, lại bị người khác cho biết một tin xấu.
“Nhà đã sớm bị Lục Hương mua rồi, các người tới muộn một bước!”
Nụ cười của Lục Chiêu Đệ lập tức tắt lụi. Trên mặt gần như méo mó, vì sao Lục Hương luôn chống đối cô ta.
Cố nén cảm xúc không vui, đi tới trước mặt Lục Hương: “Cô bỏ bao nhiêu tiền mua, tôi ra giá gấp đôi!” Bây giờ cô ta không thiếu tiền, Lưu Đại Quốc làm ở xưởng thực phẩm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận