Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Kết Hôn Với Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 174 - Mua Heo Con




Đặc biệt là mấy người làm việc chung với nhà họ Phó. Thời này thiếu ăn thiếu mặc, họ lại thích khoe khoang, trong nhà nấu đồ ăn ngon cỡ nào, những người khác không chịu nổi, hôm nay coi như có thể ăn được một lần rồi.
Vừa ăn được đã kinh ngạc, đậu phụ kho tương rất ngon, trong mềm mại thẩm thấu vị thơm mặn, một miếng đậu phụ kho tương một miếng bánh, ăn tới thích ý!
Có người tìm tới anh ba Phó nói: “Hóa ra tôi đã trách nhầm cậu rồi, ngày nào cũng nghe cậu chém gió, tôi nghĩ ngon còn có thể ngon tới đâu. Hôm nay ăn được, quả nhiên rất ngon.”
Giá đậu phụ không đắt, hơn nữa phố đậu phụ rất gần thôn họ, cách dăm ba hôm trong thôn cũng đi mua. Nhưng lại không làm ra được hương vị này.
Anh ba Phó thấy có người tâng bốc càng thêm đắc ý, nói: “Thế này đã là gì.” Còn chưa từng ăn thịt do cô nấu, nếu không càng ngon.
Mọi người ăn rất hung mãnh, cực kỳ hài lòng về bữa ăn này, ăn xong làm càng hăng hái.
Vừa thông nước vừa xây thêm một cái nhà nhỏ có thể ở được.
Mệt hẳn một ngày, cuối cùng cũng xây xong chuồng heo.
Buổi tối Lục Hương bọn họ tới xem, đều rất hài lòng. Xi măng bên trên vẫn chưa khô, phơi xong có thể bắt heo con rồi.
Buổi tối cô về nhà, ngay cả cơm cũng không ăn đã đi ngủ. Lúc Phó Cầm Huy về nghe nói Lục Hương ngủ rồi, còn luộc trứng gà, đợi khi cô tỉnh dậy ăn.
Lục Hương ngủ một mạch tới hơn nửa đêm, đợi khi thức dậy, Phó Cầm Huy đã nằm ở bên cạnh. Mình được anh ôm chặt trong lòng.
Lục Hương chỉ tỉnh dậy một chút xíu, đại khái cũng mệt, chẳng mấy chốc lại thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau mới dậy.
Chung quy là hôm qua vô cùng uể oải, hôm nay dậy, lại trở nên dạt dào tinh lực.
Lục Hương dậy cũng khiến Phó Cầm Huy tỉnh giấc.
Phó Cầm Huy nói: “Hôm qua em không ăn gì, để cho em một cái trứng luộc đó.”
Lục Hương đói bụng thật, bẻ trứng luộc ra chia cho Phó Cầm Huy một nửa.
Trong ánh mắt của anh càng thêm nhu hòa, nói: “Anh không ăn.”
Lục Hương nói: “Mẹ em đã xây xong chuồng heo rồi. Hôm nay em định tới chỗ Lưu Bàng chọn vài con heo con.”
Dù sao thì Lưu Bàng là bạn học cấp ba của Phó Cầm Huy, lần này đi cũng là mượn thế của anh.
Nếu không công tử trại heo người ta mới không thèm quan tâm người tới mua heo.
Phó Cầm Huy nói: “Đợi anh chở hàng vịt xong sẽ đi cùng em.”
“Anh không đi làm?”
“Hôm nay nghỉ.”
Dạo này Lục Hương thật sự rất bận, ngay cả chuyện này cũng quên mất.
Hai người thức dậy, Lục Hương chất đồ hàng gì đó lên xe. Thời gian buổi sáng luôn rất ngắn ngủi.
Chẳng mấy chốc, người phải ra đồng đều xuất phát. Lục Hương chất đồ trong sân lại, quét dọn đơn giản một lần.
Sau đó nghĩ, rửa tay nhào bột, gói há cảo cho Lưu Bàng. Trong nhà không có thịt, chỉ có nửa bát da heo còn lại lúc nung dầu mấy hôm trước, băm một ít rau cải, gói há cảo nhân da heo rau cải.
Tổng cộng gói được hai mươi cái, sau khi bỏ vào nồi nấu chín lập tức vớt ra, đựng vào trong hộp cơm, đợi lát nữa cầm tới cho Lưu Bàng.
Nhìn dáng người của Lưu Bàng liền biết là một người thích ăn. Thịt các loại ở nông thôn hiếm có, hơn nữa trong nhà người ta mở trại heo, có thể cũng không thèm.
Lục Hương gói ít há cảo, định mang tới cho anh ấy.
Qua một lúc, quả nhiên thấy Phó Cầm Huy về, Lục Hương đưa nước giếng đã sớm múc xong cho anh.
Nước giếng mang theo vị ngọt lờ lợ, thanh mát giải khát, đặc biệt là vừa mới múc ra, càng mát, càng ngon.
Phó Cầm Huy nói: “Tài liệu em nhờ anh viết hôm đó cũng viết xong rồi.”
Lục Hương nhìn một cái, bên trên lý luận chặt chẽ, dùng từ chuẩn xác, đúng là tác phẩm thượng thừa. Suy cho cùng là vợ chồng tình thâm, Lục Hương mới nói mấy câu, Phó Cầm Huy đã hiểu ý của cô, viết không thiếu một chữ, cầm đi phát biểu dư sức.
Lục Hương nói: “Bên trên nhìn một cái liền biết em tìm người viết thay.” Cô nào viết ra được bài văn hay như vậy chứ.
Phó Cầm Huy bị ánh mắt ngập tràn sùng bái của Lục Hương nhìn, nơi sâu kín trong lòng cũng dấy lên một tia vui vẻ không ai biết.
Phó Cầm Huy xưa nay nổi tiếng vì học giỏi, lần đầu tiên khiến anh thỏa mãn như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận