Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 994: Hòn Vọng Phu Gia Gia 4

Hai người gần một năm không gặp, nên nhớ nhau cực kỳ, mặc dù kháng cự lại sự đâm chọc của bộ râu cằm của anh, nhưng cô cũng chỉ oán trách hai câu, rồi cuối cùng cũng từ từ thả lỏng cơ thể và ôm lấy cổ anh.

Suy nghĩ dần trở nên mơ hồ, gió bấc ngoài kia đang rít gào mà đập vào khung cửa sổ, phát ra những tiếng bành bành, mang đến cảm giác ồn ào.

Trong chăn có một cái lò sưởi bằng người, cả thế giới dường như đang ủ mình trong mùa xuân ấm áp.

Thậm chí Cố Di Gia còn toát ra mồ hôi.

Cô hơi xấu hổ mà đưa tay đánh một cái lên lồng ngực nhễ nhại mồ hôi: "Anh... lỡ như bị nghe thấy thì sao..."

Nghĩ đến việc trong nhà còn có nhiều người như vậy, hơn nữa còn có mấy trẻ vị thành niên, ngộ nhỡ bị bọn họ nghe thấy động tĩnh, vậy thì không phải là đang dạy hư bọn nhỏ sao?

Trước giờ khi ở trong phòng, đoàn trưởng Phong luôn thoải mái hơn, anh nắm chặt tay cô rồi hôn một cái, giọng nói thêm chút thỏa mãn mà khàn khàn.

"Chúng ta là vợ chồng, bất kể có làm cái gì thì bọn họ chắc hẳn cũng đều hiểu."

Đêm nay là đêm yên bình nhất mà Cố Di Gia ngủ kể từ khi mùa đông bắt đầu.

Phong Lẫm cúi đầu định hôn cô, nghe như vậy thì vẻ mặt cứng lại: "Em thường xuyên ngủ với Thần Thần à?"

"Không sao." Giọng điệu của người đàn ông nào đó rất khiêm tốn: "Cũng không mệt lắm, anh vẫn còn có sức để làm với em."

Sáng tỉnh dậy, thấy anh vẫn đang nằm đó, cô vui vẻ dụi vào ngực anh và than thở nói: "Quả nhiên, nhiệt độ trên người anh Lẫm tràn trề hơn Thần Thần rất nhiều, ấm áp thật đấy."

Cố Di Gia không phản bác được, cho nên đây chính là lý do vừa rồi anh kịch liệt như vậy sao?

Sắc mặt đoàn trưởng Phong lập tức tối lại.

Cố Di Gia: "..."

"Cũng không thường xuyên lắm, chủ yếu là do dạo này thời tiết lạnh quá, nên buổi tối em sẽ sang ngủ với Thần Thần." Cố Di Gia cười nói: "Thần Thần không hổ là người nhà họ Phong anh, nhiệt lượng cơ thể cực nhiều."

Cô mệt đến mức lẩm bẩm: "Anh ngồi tàu hỏa mấy ngày, chẳng lẽ không mệt mỏi sao?" Sao vẫn còn có nhiều sức lực để giày vò như vậy?

"Với lại, bên ngoài gió lớn như vậy, bọn họ cũng không nghe được."

Bên cạnh có một cái lò sưởi bằng người tự nhiên, khác hẳn với việc ngủ một mình, quả thực ấm áp hơn.

Khi Cố Di Gia và Phong Lẫm rời giường thì đã muộn lắm rồi, mọi người đều đã dậy và ăn sáng xong.

Cố Di Gia: "... Đi ngủ!" Sau đó cô lại nói: "Không được, anh lấy quần áo của em lại đây, em không muốn ngủ như vậy." Đề phòng hơn nửa đêm anh lại... vẫn cứ nên mặc quần áo tử tế vào đã.

Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhưng do thời tiết lạnh nên không ai muốn ra ngoài chơi, tất cả đều ở nhà vây quanh chậu than vừa sưởi ấm, vừa trò chuyện.

Ngủ một mình thực sự quá lạnh, vì vậy Phong Bắc Thần đã đề nghị cô qua ngủ cùng, Cố Di Gia đương nhiên rất vui vẻ ôm gối qua.

Cho nên trong những ngày anh vắng nhà, rốt cuộc vợ anh đã ngủ với cháu gái anh bao lâu rồi?

"Bọn cháu đều ăn hết rồi." Phong Bắc Thần hồn nhiên đáp, quay đầu lại thấy gương mặt đen kịt của chú út, gương mặt đó rét lạnh như mặt băng ngoài kia, điều này khiến cô ấy hơi khó hiểu.

Thấy hai người thức dậy, Phong Bắc Thần rất ngoan ngoãn đi bưng bữa sáng nóng hổi trong nồi ra: "Chú út, thím út, mọi người để dành bữa sáng cho chú thím đây, vẫn còn nóng lắm."

"Không." Đoàn trưởng Phong trả lời một cách cứng nhắc.

Nguyên Bảo là một đứa trẻ hoạt bát nên cứ chơi đùa và đuổi theo hai chú chó ở trong nhà.

Cố Di Gia thở dài trong lòng, rồi ném hết ra sau, dù sao đoàn trưởng Phong cũng không phải đang tức giận với cô nên không sao hết.

Hiếm khi cha về nên Bảo Sơn không làm tổ trong phòng để học hành như mọi ngày mà ngồi sát cạnh cha.

Bây giờ là sáng sớm, sao chú út lại tức giận thế?

Chẳng lẽ đêm qua ôm vợ ngủ không sướng sao? Nếu không sướng thì có thể đưa vợ chú cho cô ấy cũng được mà, chú út không ở đây, cô ấy ngủ cùng thím út vẫn rất vui vẻ.

Cố Di Gia thì lại biết rõ nguyên nhân, hơi buồn cười, cô cầm một cái bánh bao đưa cho anh rồi mỉm cười hỏi: "Anh vẫn còn giận à?"

Cũng may nhà cửa rộng rãi, nếu không một cậu nhóc hoạt bát như thằng bé cứ bị nhốt trong nhà như vậy, có lẽ sẽ khóc lóc đòi ra ngoài chơi.

Cố Di Gia không tin anh, nếu thật sự không tức giận, vậy sắc mặt lạnh lẽo và miễn cưỡng này là sao?

À, đó không phải là tức giận mà là nổi máu ghen tuông mới đúng, người đàn ông này có tính chiếm hữu một cách khó hiểu, anh luôn cảm thấy có những cô gái sẽ chiếm lấy vợ mình, đúng là hết nói nổi.

Trái tim đàn ông như kim dưới đáy biển, thật sự khó nắm bắt.

Cố Di Gia cười híp mắt nói: "Cảm ơn Thần Thần nhé, mấy đứa ăn chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận