[Thập Niên 70] Thần Y Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Được Quốc Gia Cưng Chiều

Chương 20

Làm xong những việc này, Diệp Thanh Nguyệt mới gọi Diệp Phong vào nhà. Trước đó không khí trong phòng quá ngột ngạt, nếu Diệp Phong đi vào, sẽ chỉ ho không ngừng, không có cách nào phụ giúp. Diệp Thanh Nguyệt liền bảo hắn ở ngoài phòng trông coi hành lý, đừng để bị người ta lấy trộm.
Hai chị em thay phiên nhau mang hành lý vào phòng ngủ. Diệp Hướng Hồng cũng lau sạch sẽ ván giường, trải chiếc chiếu rơm, lấy quần áo bọc lại đặt ở đầu giường làm gối.
Lúc Chung Bà Bà còn sống, điều kiện rất thiếu thốn, không có cái giường nào ra hồn, chỉ có thể kê mấy tảng đá dưới tấm ván gỗ, trải thêm ít rơm rạ, đắp tạm mảnh vải mà ngủ. Cũng may tấm ván giường này coi như lớn, một nhà ba người chen chúc nhau, vẫn có thể chịu đựng được một đêm.
Ba người mệt lả cả người, vừa đặt lưng lên ván giường đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Diệp Thanh Nguyệt cảm giác có người chọc vào eo mình. Nàng hé mắt ra, thấy Diệp Hướng Hồng kề sát lại, "Ban đêm ngươi đã ăn cơm chưa?"
“Ăn rồi......” Diệp Thanh Nguyệt nói dối, thật ra nàng chưa ăn tối, bây giờ cũng rất đói, nhưng thực sự quá buồn ngủ, liền thuận miệng cho qua.
Nàng vừa nói xong, Diệp Hướng Hồng dường như đã hỏi xong một chuyện quan trọng, thở phào nhẹ nhõm rồi ngủ thiếp đi ngay lập tức. Diệp Thanh Nguyệt cũng không để tâm, nhắm mắt ngủ tiếp.......
Cùng lúc đó, cả nhà Diệp Lão Đầu đều mất ngủ.
Đầu Diệp Vệ Tinh bị thương, sau khi được bác sĩ Vương băng bó đơn giản, hắn liền về thị trấn. Trước khi đi, Diệp Vệ Tinh đầy bụng tức giận, nói với Trần Ngọc Lan: “Mẹ, ta tuyệt đối sẽ không tha cho con tiện nhân Diệp Thanh Nguyệt kia, còn có Diệp Hướng Hồng nữa! Con bệnh tâm thần đó, ta nhất định phải cho nàng sưng đầu mẻ trán!” “Vệ Tinh, những lời này ngươi đừng nói trước mặt người khác, bên vợ ngươi cũng đừng nhắc tới, biết không?” Trần Ngọc Lan dặn dò con trai, “Mẹ biết ngươi chịu ấm ức, đợi khi tìm được cơ hội, mẹ nhất định sẽ giúp ngươi xử lý mấy đứa không có mắt đó!” Nói xong, trong mắt Trần Ngọc Lan lóe lên một tia độc ác. Diệp Vệ Tinh lúc này mới hài lòng rời đi.
Hắn đi không bao lâu, Diệp Chính Hoa người đầy mùi rượu trở về. Sau khi Diệp Dũng chết, bên nhà máy thiếu người, Diệp Chính Hoa liền xung phong nhận việc. Thực tế thì, lần nào Diệp Chính Hoa cũng không hoàn thành công việc, toàn bộ đều đẩy hết cho Diệp Hướng Hồng, rồi tan làm sớm để đi lêu lổng với đám hồ bằng cẩu hữu trong thị trấn. Hôm nay uống say mèm, đến giờ này mới về.
Diệp Chính Hoa về đến nhà, thấy nhà chính còn sáng đèn dầu, trừ gia đình Diệp Thanh Nguyệt ra thì những người khác đều có mặt.
“Đêm hôm khuya khoắt thế này sao còn chưa ngủ?” Diệp Chính Hoa cảm thấy bầu không khí không đúng, cơn say vơi đi ba phần, hỏi: “Cha, có chuyện gì vậy?” Diệp Lão Đầu vừa nghe những lời này, tức giận đến đập bàn: “Ngươi còn biết đường về à? Tiền mua quan tài của cha ngươi bị người ta cướp đi rồi!”
【 Chương 15: Tiểu thâu 】
Diệp Chính Hoa nghe Diệp Lão Đầu nói vậy, lập tức kinh hãi, rượu tỉnh hẳn: “Cha, ai dám cướp tiền của cha?” Trên khuôn mặt có vẻ thật thà của hắn, hiện lên mấy phần tàn nhẫn.
Diệp Lão Đầu nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Thanh Nguyệt.” Diệp Chính Hoa còn tưởng mình nghe lầm: “Ai?” “Diệp Thanh Nguyệt.” Diệp Lão Đầu căm hận nói: “Con nha đầu chết tiệt đó không biết có phải bị ai xúi giục không, đột nhiên trở nên ranh ma, vừa về đến đã đòi phân gia, đại đội trưởng và chủ nhiệm phụ nữ cũng hồ đồ, vậy mà lại đứng về phía nó, giúp nó chia đồ của ta, cướp tiền mua quan tài của ta......” Hắn càng nói càng tức, nghĩ đến 300 đồng tiền kia, khóe mắt đều rưng rưng. Diệp Chính Hoa kinh ngạc, hắn vậy mà không nghe lầm, thật sự là Diệp Thanh Nguyệt! Con bé giống hệt cha nó, tính tình hướng nội, loại mà đánh ba gậy không nặn ra nổi một tiếng ấy hả?
Trần Ngọc Lan thấy trượng phu mặt mày mờ mịt, liền kéo hắn ngồi xuống, kể sơ lại tiền căn hậu quả.
Diệp Chính Hoa nghe xong, giận tím mặt: “Nó đúng là to gan thật! Lại dám lấy 300 đồng đó?” Mặc dù đó là tiền trợ cấp có được do sự hy sinh anh dũng của Diệp Dũng, nhưng trong mắt người nhà họ Diệp, 300 đồng đó là của bọn họ, không có nửa xu quan hệ gì với nhà Diệp Thanh Nguyệt! Lúc trước nếu không phải Diệp Lão Đầu và Lý Bà Bà kết hôn, nuôi lớn cái của nợ Diệp Dũng kia, thì làm gì có ngày hôm nay? Cho nên số tiền này, phải thuộc về bọn họ!
“Bây giờ nói gì cũng vô dụng.” Diệp Lão Đầu lau đi nước mắt chua xót, “Đại đội trưởng và chủ nhiệm phụ nữ đều bênh vực nó.” Tình hình trước mắt thế này, bọn họ không có cách nào cướp tiền về được. Nếu không, lại bị đại đội trưởng chụp cho cái mũ “Tham ô tài sản quốc gia”. Lúc Diệp Thanh Nguyệt đi lấy tiền, đại đội trưởng còn sa sầm mặt nói, nếu như hắn đi cướp 300 đồng tiền đó, sẽ phải ngồi tù mấy chục năm, thậm chí ăn kẹo đồng!
“Con hồ ly tinh đó cũng không phải đứa an phận, 300 đồng vào tay nó, đoán chừng chưa đến một năm là tiêu sạch......” Diệp Lão Đầu càng nghĩ càng đau lòng.
“Cha, bề ngoài thì chúng ta không làm gì được, nhưng không có nghĩa là không thể làm lén lút được.” Diệp Chính Hoa đảo mắt, nảy ra ý.
“Ý của ngươi là?” Hai mắt Diệp Lão Đầu sáng lên. Hắn vẫn luôn rất thương Diệp Chính Hoa, không chỉ vì đây là con trai ruột của mình. Quan trọng nhất là, Diệp Chính Hoa từ nhỏ đã hiếu thuận, đầu óc lanh lợi biết xoay sở, mang về không ít lợi lộc cho gia đình.
“Chị dâu cả hôm nay tăng ca ở nhà máy, làm thêm rất nhiều việc, con hồ ly tinh kia vật lộn cả ngày, chắc cũng mệt lử rồi, còn cái cây non bệnh tật kia thì khỏi phải nói, ban ngày đã không có chút sức sống nào, làm sao thức khuya nổi.” Diệp Chính Hoa phân tích tình hình, tổng kết lại: “Bọn họ bây giờ chắc chắn ngủ say như chết rồi, chúng ta có thể nhân cơ hội này...... Lấy trộm tiền về!” “Nhỡ nhà nó mất tiền, nhất định sẽ tìm đến chúng ta thì sao?” Lý Bà Bà nhát gan, nghe những lời này thì rất sợ hãi, trộm gà bắt chó là phải đi tù đó!
Diệp Chính Hoa liếc lão nương nhà mình một cái, che giấu sự khinh thường trong lòng, nói: “Mẹ, mẹ cũng không nghĩ xem, người trong thôn đều biết bọn họ vừa mới phân gia, trong tay đang có tiền, đại đội trưởng làm sao có thể chắc chắn là chúng ta trộm được?” Chỉ cần làm việc cẩn thận, không để lại chứng cứ, bên đồn công an cũng đâu thể bắt người được?” Lý Bà Bà vẫn còn sợ hãi.
Diệp Lão Đầu lại phấn chấn hẳn lên: “Ý này hay đấy! Bây giờ đã là đêm khuya, các nhà khác trong thôn chắc cũng ngủ cả rồi.” Diệp Chính Hoa và Diệp Lão Đầu nhìn nhau cười: “Đúng là thời cơ tốt nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận