[Thập Niên 70] Thần Y Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Được Quốc Gia Cưng Chiều

Chương 18

Khi cơ quan nhà nước phát tiền trợ cấp dạng tiền mặt, phần lớn thời gian sẽ đặc biệt lấy tiền mới từ ngân hàng. Coi như không phải tiền mới, cũng là ngay ngắn, phẳng phiu. Tuyệt đối không có khả năng là loại tiền giấy nhăn nheo thế này.
Đại đội trưởng rất rõ ràng quy tắc ngầm này, hắn nghiêm mặt: “Đồng chí Diệp Vi Dân, đồng chí Diệp Dũng là hi sinh vì nước, tiền trợ cấp là tiền bồi thường nhà nước cấp cho hắn, ngươi muốn chiếm đoạt tài sản quốc gia sao?”
Bị chụp cho cái mũ lớn như vậy, cổ Diệp Lão Đầu suýt nữa lệch đi, hắn đội không nổi a! Thế nhưng, khoản tiền kia thật sự là quá nhiều. Nhiều đến mức Diệp Lão Đầu phải bất chấp rủi ro, cũng phải giữ chặt nó trong tay mình.
“Tiền trợ cấp phát xuống sau, trong nhà cũng gặp phải không ít chỗ cần tiêu tiền, hôm nay còn làm hôn lễ cho Phương Phương, chuẩn bị đồ cưới các thứ, chi tiêu đủ thứ, liền hết sạch rồi.” Diệp Lão Đầu rất không biết xấu hổ nói: “Ta lại không tự mình cầm, đều là chi tiêu cho cái nhà này, Hướng Hồng và Thanh Nguyệt nha đầu đều là thành viên của cái nhà này, cũng được hưởng thụ mà.”
Đại đội trưởng nghẹn lời, lão đầu này là muốn tiền không muốn mạng nữa rồi sao? Thế nhưng, bọn hắn vừa rồi đã tìm trong nhà mấy lần, cũng không thấy bóng dáng tiền trợ cấp đâu. Diệp Lão Đầu nếu cứ cắn chết nói đã tiêu sạch, cho dù gọi cảnh sát đến, cũng khó mà làm rõ ràng.
Ngay lúc sự tình rơi vào bế tắc ——
“Gia gia, không phải người đem tiền trợ cấp để ở trên xà nhà phòng ngủ của người và nãi nãi sao?” Một giọng nói từ bên ngoài phòng bếp vang lên.
Diệp Lão Đầu trừng to mắt, không dám tin nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Diệp Phong vẻ mặt vô tội: “Con nhớ người còn nói với nãi nãi, số tiền kia một đồng cũng không được động đến mà.”
Mặc dù ngày phát tiền trợ cấp đó, Diệp Lão Đầu đã sớm đuổi Diệp Hướng Hồng và Diệp Thanh Nguyệt đi. Nhưng Diệp Phong lại vì bị cảm mạo, ở trong nhà không thể ra cửa. Hắn thấy trong nhà có người có vẻ là lãnh đạo tới, thôn trưởng còn đi bên cạnh tiếp đón, trông rất long trọng. Mà gia gia cùng Nhị thúc và những người khác, lại tỏ ra đặc biệt đề phòng hắn, điều này khiến Diệp Phong để ý.
Sau khi nghe trộm được rằng lãnh đạo đến để phát tiền trợ cấp, và thấy Diệp Lão Đầu giấu tiền trên xà nhà, Diệp Phong cũng không làm ầm lên, mà lặng lẽ về phòng. Việc này hắn không dám nói cho mẹ và tỷ tỷ. Sau khi Diệp Dũng chết, tình cảnh nhà bọn họ rất gian nan, số tiền kia khẳng định là tranh không được, sẽ chỉ rước lấy tai họa.
Bây giờ thì khác rồi. Diệp Phong có thể cảm giác được, tỷ tỷ đã trở nên không giống trước. Có lẽ lúc này đi tranh giành khoản tiền vốn nên thuộc về nhà hắn, là có thể thành công.
Diệp Thanh Nguyệt vừa nghe lời này của Diệp Phong, liền quay người đi ra ngoài.
“Ngươi dừng lại!” Diệp Lão Đầu liền muốn đưa tay cản Diệp Thanh Nguyệt.
Tiền Vân sao có thể để hắn được như ý? Là chủ nhiệm phụ nữ, bà ấy phải bảo vệ phụ nữ yếu thế, nên lập tức đến ngăn tay Diệp Lão Đầu lại.
Đại đội trưởng ở bên cạnh thấy cảnh này, mông như phải bỏng, “Vụt” một cái liền lao tới, chắn giữa Diệp Lão Đầu và Tiền Vân, giúp Tiền Vân cản Diệp Lão Đầu lại. Cũng không thể để vợ mình cản lão già này, lỡ như bị lão thừa cơ chiếm tiện nghi thì phải làm sao?
Đại đội trưởng vừa cản Diệp Lão Đầu, vừa cười khổ nhìn Tiền Vân, vợ mình cũng quá mạnh mẽ rồi!
Tiền Vân thấy hắn ngăn được Diệp Lão Đầu, liền đuổi theo Diệp Thanh Nguyệt, giúp nàng chống lưng, tránh có phiền phức khác.
“Vợ Chính Hoa! Ngăn con nha đầu chết tiệt kia lại!” Diệp Lão Đầu dù bị chặn lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ hi vọng, lớn tiếng kêu la.
Trong nhà trên, Trần Ngọc Lan còn đang nhìn bác sĩ Vương bôi cồn i-ốt cho con trai mình. Sau khi nghe thấy tiếng la hét tê tâm liệt phế của công công từ bên cạnh truyền đến, nàng có chút mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tiếp đó, nàng chỉ thấy Diệp Thanh Nguyệt tiến vào nhà trên, đi thẳng đến phòng ngủ của Diệp Lão Đầu. Trần Ngọc Lan theo phản xạ liền muốn ngăn nàng lại. Nhưng vừa bước ra một bước, động tác liền cứng lại.
Không vì gì khác, chủ nhiệm phụ nữ Tiền Vân đang đi ngay sau lưng Diệp Thanh Nguyệt, mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Trần Ngọc Lan không dám manh động nữa.
Diệp Thanh Nguyệt thuận lợi tiến vào phòng ngủ của Diệp Lão Đầu, nhìn lên chỗ xà nhà mà Diệp Phong chỉ, lập tức chuyển cái thang tới. Leo lên xem xét, quả nhiên, nơi đó có để một cái túi vải nhỏ. Diệp Thanh Nguyệt trực tiếp nhét cái túi vải nhỏ vào trong túi mình.
Xuống thang, Diệp Thanh Nguyệt kéo tay Tiền Vân, nức nở nói: “Tiền thẩm thẩm, cảm ơn người, nếu không phải có người và đại đội trưởng, số tiền cha ta bán mạng đổi lấy, đã bị bọn họ cướp đi hết rồi.”
Tiền Vân vỗ vỗ lưng nàng: “Đây là việc Phụ Liên chúng ta nên làm.”
Bên sân sau, tiếng kêu khóc của Diệp Lão Đầu cũng ngừng lại. Đợi Diệp Thanh Nguyệt và những người khác trở lại phòng bếp, Diệp Lão Đầu chỉ dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm nàng, nhưng cũng không đưa tay giật tiền. Diệp Thanh Nguyệt đoán là đại đội trưởng đã nói gì đó, Diệp Lão Đầu mới không dám tùy tiện làm bậy.
Sau khi lấy được tiền trợ cấp, Diệp Thanh Nguyệt dứt khoát ký tên lên văn thư phân gia, một bản làm ba. Diệp Thanh Nguyệt và Diệp Lão Đầu mỗi người một bản, đại đội trưởng cầm một bản, quay về sẽ lưu lại ở đội để làm bằng chứng.
Gấp văn thư lại cất vào trong áo, Diệp Thanh Nguyệt dẫn theo Diệp Hướng Hồng và Diệp Phong, về phòng của nhà mình thu dọn sơ qua hành lý. Dưới ánh mắt u ám của mấy người Diệp Lão Đầu, ba người một nhà mang theo bao lớn bao nhỏ, đi về phía cuối thôn.
Dân làng vây xem mặc dù đã giải tán cả, nhưng vẫn còn đứng từ xa chỉ trỏ.
“Con hồ ly tinh kia thật sự phân gia rồi à?”
“Không phân gia nữa, e là muốn bị đánh chết rồi!”
“Mang theo người mẹ tâm thần, cùng đứa em trai ốm yếu, tách ra cũng không sống nổi ngày nào tốt lành đâu.”
“Ít bữa nữa không sống nổi, con hồ ly tinh kia lại đi câu dẫn đàn ông về giúp đỡ thôi!”
“Một người đủ sao? Gánh nặng nhà nàng, một hai người đàn ông cũng gánh không nổi đâu?”
“Ha ha ha......”
Diệp Thanh Nguyệt nghe những lời nói lạnh nhạt mơ hồ truyền đến trong gió, cũng không thèm so đo. Nàng biết, dù hôm nay nàng giả vờ đáng thương, dồn Trần Ngọc Lan vào thế bí, giành được thắng lợi. Nhưng trải qua bao nhiêu năm bị bôi nhọ như vậy, thanh danh của nàng ở trong thôn đã rất tệ, trong thời gian ngắn không thể nào thay đổi được.
Diệp Thanh Nguyệt cũng không nóng vội. Thời gian còn dài mà. Những người này nợ nàng, bôi nhọ nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đòi lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận