Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 330: Dò Hỏi

Chương 330: Dò HỏiChương 330: Dò Hỏi
Tất nhiên mấu chốt phải là anh ba Trần có gan lớn không, có can đảm chở những thứ kia đi vào thành mà không sợ bị bắt không.
Anh cả Trần và anh hai Trần lại không có suy nghĩ giống như anh ta.
Đến khi tất cả đồ vật đều để lại trong thành, anh ba Trần đạp xe đạp trở về, mọi người trong thôn xôn xao hỏi bán như thế nào rồi? Hỏi việc làm ăn của cửa hàng của em gái anh ta có tốt không?
"Không bán hết, hai con gà kia của thím ba tôi có không ít người đến hỏi nhưng người mua thì không có, tuy nhiên tôi nghĩ trong mấy ngày gần đây chắc là sẽ bán được", anh ba Trần nói như vậy.
"Trong thành không có gà, lần trước có ai xách theo con gà vào thành, rất nhanh đã có người mua rồi", có người nói.
"Như vậy cũng là do may mắn thôi, người thành phố cũng không phải ai cũng có tiền như vậy, cuộc sống của người ta cũng không sung sướng đâu" anh ba Trần nói.
"Anh không lừa chúng tôi chứ?"
"Lừa mọi người chuyện này làm gì, nếu tốt đúng như lời mọi người nói, tôi ngày nào cũng đi vào thành, làm sao cần trông trọt nữa." Anh ba Trần nói dối không cần kịch bản.
Việc làm ăn của em gái anh ta ở trong thành cũng không thể kém được, nhiều rau dưa củ cải như vậy bán đi cũng không ít tiền đâu, còn trứng gà và gà sống nữa.
Việc buôn bán này làm lâu dài được chắc chắn là phát tài rồi.
Nhưng mà anh ba Trần cũng không ngốc đến nỗi nói thật hết ra, như vậy không phải muốn tìm phiền phức sao.
Có vẻ như trước kia anh ta tính sai rồi, ba ngày mới đi một lần, một tháng khoảng mười lần, mỗi lần đi chưa được đến hai khối tiền lời, một tháng cũng không được nhiều như vậy.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, anh ta cũng muốn đi mỗi ngày, nhưng cũng không có nhiều rau dưa củ quả như vậy, đất phần trăm của mọi người đúng là không có bao nhiêu, không phải không muốn bán, nhưng nhà mình cũng cần để lại để ăn, cho nên tính đi tính lại cũng phải ba ngày mới có thể vào trong thành một chuyến.
Nhưng tính ra như vậy cũng được, hai lần đi về như vậy chỉ tốn nửa ngày mà thôi, đã kiếm được nhiều tiền lời như vậy.
Mẹ Trần bí mật nghe con trai nói tình hình thực tế, cũng không nói gì, chỉ dặn dò: "Anh cả anh hai con mà đến hỏi, con cũng nói y như vậy"
"Anh cả anh hai làm sao sẽ hỏi mấy chuyện này" Anh ba Trần nói.
Anh cả Trần anh hai Trần đúng là không hỏi, nhưng chị dâu cả Trân và chị dâu hai Trần lại muốn hỏi.
Ban đêm chị dâu hai Trần không nhịn được nói nhỏ với anh hai Trần: "Chú ba đi lại nhiều lần như vậy, bao nhiêu đồ vật cũng để lại trong thành hết, em nghĩ việc làm ăn của cô nhỏ chắc chắn rất tốt"
Anh hai trần ngáp một cái nói: "Không phải em cũng xách trứng gà đi bán sao”
"Chỗ đó mới được bao nhiêu tiền" chị dâu hai Trần nói.
"Vậy em muốn như thế nào?" anh hai Trần nói.
"Nhà gạch phòng gỗ này của mình cũng nên đổi đi?", chị dâu hai Trần nói ngay.
Anh hai Trần nghe xong liền hiểu: "Em muốn vay tiền em gái út hả?"
"Nếu cô út có thể cho chúng ta mượn một ít, em sẽ nhớ kỹ ân tình của em ấy", chị dâu hai Trần nói.
" Nhân tình của em thì em gái anh dùng vào việc gì được" anh hai Trần cười nói: "Trong nhà mình bây giờ đã có bao nhiêu tiền rồi?"
Chị dâu hai Trần nói ra một con số.
"Vậy thì năm nay có thể xây nhà, đến lúc đó nhờ Quốc Bân giúp mua một chút ngói, thiếu tiền đi nhà cha mẹ mượn trước, không hỏi em gái út, em ấy ở trong thành còn phải đi ở nhà thuê đấy" anh hai Trần nói.
"Mẹ sẽ cho mượn sao?" chị dâu hai Trần không khỏi nói.
"Mẹ đã bạc đãi em chút nào chưa, trong thôn này có nhà ai ra ở riêng lại có thể được cha mẹ chia cho nhiều đồ như vậy?" anh hai Trần không hiểu nổi nói.
Lại không phải đi vay để bài bạc, đây là vay để xây nhà ở, mẹ anh ta làm sao sẽ không cho vay chứ?
Chị dâu hai Trần nói ngay: "Đến lúc đó anh mở miệng mà hỏi mẹ"
"Được, anh đi" Anh hai Trần đồng ý: "Nhanh ngủ đi, cũng không còn sớm nữa"
Bạn cần đăng nhập để bình luận