Thành Nhỏ Xinh Đẹp Giai Nhân
Thành Nhỏ Xinh Đẹp Giai Nhân - Chương 5: Thuần khiết tình cảm lưu luyến (length: 8133)
Sau mùng sáu, Ngải Thanh liền bắt đầu đi làm, Thư Đình cùng Ngải Kiến Nghiệp vẫn đang bận rộn đi khắp nơi gặp gỡ họ hàng bạn bè.
Còn chưa kịp thoát khỏi không khí ngày Tết, đã phải đi làm, Ngải Thanh tỏ vẻ không muốn đi, cái việc đi làm chết tiệt này chẳng lẽ không có mình là không được sao?
Trong lòng không muốn đi, Ngải Thanh vẫn là không hề chậm trễ chút nào. Ai bảo nàng là dân làm công, chỉ cần không chết thì cứ làm đến chết.
Ngày hôm đó mặc dù đi làm, nhưng rõ ràng tâm trí đều không đặt vào công việc. Lãnh đạo không có ở đây, mọi người lén lút bàn tán chuyện phiếm, chuyện này ai mà cự tuyệt cho được chứ.
Bốn giờ rưỡi chiều, cả phòng ai nấy đều có cảm giác như phạm nhân được thả ra, vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng sắp đến giờ tan làm.
Còn chưa ra khỏi văn phòng, điện thoại của Khương Hàm đã gọi đến, hắn từ nhà bà ngoại trở về muốn hẹn Ngải Thanh đi ăn cơm tối, Ngải Thanh cự tuyệt, gần Tết nhất rồi, không tiện lắm, mối quan hệ giữa bọn họ cứ từ từ chậm rãi phát triển như hiện tại là rất tốt rồi, lập tức ra mắt phụ huynh, Ngải Thanh có chút không quen.
"Ta còn hai ngày nữa sẽ xuất phát đi công tác xa, có thể gặp lại em một lần trước khi đi không?" Thấy Ngải Thanh không đồng ý, Khương Hàm đổi sang chuyện khác.
"Em vừa tan làm, chuẩn bị lái xe về nhà," Ngải Thanh nói thật.
Vậy anh đến dưới nhà em chờ. Không đợi Ngải Thanh trả lời, đã cúp điện thoại, cứ như sợ Ngải Thanh không đồng ý vậy.
Ngải Thanh về đến dưới nhà, Khương Hàm đã đến rồi, thấy xe của Ngải Thanh đi vào khu dân cư, vội vàng từ trong xe lấy ra quà đã chuẩn bị cho người nhà Ngải Thanh.
Rượu vang đỏ thượng hạng, còn có hai bình rượu Ngũ Lương, và hai bộ mỹ phẩm dưỡng da. Nhìn dáng vẻ này, không giống như là mới nghĩ ra chuyện đến nhà Ngải Thanh ra mắt, tên này chắc là đã có ý đồ từ lâu rồi.
Thư Đình mở cửa thấy Khương Hàm cùng Ngải Thanh cùng nhau bước vào, trên mặt cười đến không giấu được. Sau khi đưa xong quà cáp, Khương Hàm nhanh chân vào bếp giúp Ngải Kiến Nghiệp, không biết bọn họ nói chuyện gì, chỉ thấy Khương Hàm bộ dạng không đáng tiền, cười tủm tỉm.
Thư Đình không nhịn được hết lời khen ngợi Khương Hàm.
Ngải Thanh sinh không thể luyến, cha mẹ cô đang làm cái gì vậy?
Rốt cuộc ai mới là con ruột vậy hả?
Thấy cha mẹ Ngải Thanh không hề ghét mình, thậm chí còn có chút yêu thích, Khương Hàm yên tâm.
Hắn cảm thấy mình có hy vọng rồi.
Sau khi đồ ăn đã sẵn sàng, mọi người cùng nhau ngồi vào bàn vừa ăn vừa trò chuyện. Ngải Thanh phát hiện Khương Hàm rất giỏi ăn nói, không những làm cho bố mẹ cô thoải mái cười lớn, mà còn chia sẻ rất nhiều chuyện thú vị với họ.
Sau khi ăn xong, Khương Hàm chủ động đề nghị giúp rửa chén, còn Ngải Kiến Nghiệp thì kéo hắn vào phòng khách chơi cờ. Thư Đình nhìn thấy cảnh này, nở một nụ cười hài lòng.
Đã hơn chín giờ, Khương Hàm xin phép ra về, Ngải Thanh tiễn người đến dưới nhà, ngay lúc Ngải Thanh định quay người vào thì Khương Hàm nhanh chóng nắm tay Ngải Thanh, nhét vào tay cô một hộp quà được gói ghém tinh xảo.
"Ngải Thanh, đây là chút lòng thành của anh, anh cũng không rành tặng quà cho con gái, hy vọng em sẽ thích. Đừng từ chối anh được không?" Hắn bày tỏ một phen tình cảm chân thành tha thiết.
Khương Hàm nắm lấy tay Ngải Thanh một cái, Ngải Thanh cảm thấy tim mình như hẫng đi một nhịp, đầu óc trống rỗng. Còn chưa kịp phản ứng lại, đã gật đầu đồng ý rồi.
Ngải Thanh vừa quay đầu vào, Khương Hàm đã lên xe chuẩn bị rời đi.
Trên lầu, vợ chồng Thư Đình và Ngải Kiến Nghiệp, nhìn Khương Hàm đã đi, mà cô con gái ngốc nghếch của họ vẫn còn đứng ngây ra đó, không khỏi lắc đầu bất lực.
Nếu Ngải Thanh biết bố mẹ mình đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ tìm cái đậu phụ đập đầu cho rồi.
Trước kia lúc còn đi học, rất nhiều bạn nam viết thư tình cho cô, bị mẹ cô phát hiện, tối đó cô đã bị mẹ giáo huấn cho một trận long trời lở đất.
Về sau khi nhìn thấy những bạn nam viết thư tình cho cô, người ta đều tránh né như nhìn thấy vật gì kinh khủng.
Chuyện đó chắc chắn không thể thiếu công lao của mẹ cô, Thư Đình.
Sau đó ba năm cấp ba không còn ai dám viết thư tình cho cô nữa.
Rất nhiều bạn học của cô bắt đầu hẹn hò, có lúc Ngải Thanh cũng rất hâm mộ, trong lòng thầm tưởng tượng ra một bạch mã vương tử của mình, ví dụ như giống Minh Đạo, Lập Uy Liêm, Lâm Chí Dĩnh vậy.
Nhưng hiện thực là, bạch mã thì có, vương tử thì chẳng thấy đâu.
Vào đại học, nhà trường hoàn toàn cởi mở đối với chuyện yêu đương.
Đi ở bất cứ góc nào trong sân trường cũng đều ngửi thấy mùi hương hormone của tuổi trẻ.
Mùa xuân, động vật đều phát tình, bắt đầu tìm kiếm bạn tình. Chim công còn liên tục xòe chiếc đuôi tuyệt đẹp của nó để thu hút bạn khác giới.
Ngải Thanh vào một buổi chiều đầy nắng, đã gặp được "chim công" của đời mình.
Ngải Thanh đang trò chuyện cùng bạn, thì cái "con công" kia đã xòe đuôi xuất hiện ngay bên cạnh Ngải Thanh, đối diện với lời tỏ tình đường đột, Ngải Thanh chỉ cảm thấy ngơ ngác không biết làm sao.
Dù sao cái bóng ma trước kia vẫn còn nằm sâu trong đáy lòng, không hề biến mất.
Dưới sự thúc giục của bạn bè, vậy mà quỷ thần xui khiến lại đồng ý.
Trong cuộc sống về sau, người khác thì hẹn hò yêu đương, nàng cảm thấy mình có bạn trai nhưng vẫn giống như đang độc thân, nói là bạn trai của cô, nhưng thật ra cô cũng không hiểu rõ về anh ta nhiều lắm.
Ngải Thanh không biết người ta hẹn hò thường làm gì, còn cô thì ăn cơm xem phim, xem phim ăn cơm, hoặc là đi dạo công viên.
Về sau Ngải Thanh nghĩ, chắc lũ kiến ở công viên đã bị họ giẫm chết hết, nên họ hay đi quán Thái, xem những bộ phim cứ lặp đi lặp lại mãi mà chẳng có gì đáng xem cả.
Lúc chia tay, bạn trai cô nói chuyện y như lúc tỏ tình với cô, Ngải Thanh lại là trở tay không kịp, giống như không có lý do gì để chia tay, nhưng cũng rất giống như không còn lý do gì để tiếp tục nữa.
Anh ta muốn chia tay, cô liền đồng ý, ngược lại lúc nào thì bắt đầu, anh ta định đoạt, lúc nào kết thúc, anh ta nói, cô liền không níu kéo.
Nhìn thấy bạn cùng phòng lúc chia tay, khóc gọi là long trời lở đất kinh quỷ thần. Ngải Thanh cũng không thấy khó khăn gì nhiều, ngược lại có một chút nhẹ nhõm.
Hai người họ ban đầu chắc chỉ coi trọng bề ngoài của nhau, về sau mới phát hiện tam quan không hợp, không chung một kênh.
Ngoại hình đẹp thì có đầy, còn linh hồn thú vị thì ngàn dặm khó tìm.
Muốn đi cùng nhau lâu dài, linh hồn tương đồng phải quan trọng hơn vẻ ngoài chứ nhỉ.
Người khác yêu đương thì không ríu rít, thì cũng ôm ôm ấp ấp, Ngải Thanh cùng bạn trai hơn một năm, ngoài nắm tay ra thì chưa hề hôn môi, lúc Ngải Thanh kể cho bạn nghe những chuyện này, bạn cô giật cả cằm.
Hai người bọn mày đây mà yêu đương á, chẳng khác gì đạo sĩ cùng ni cô ở chung một chỗ giảng kinh thuyết pháp. Đúng là không thể nào thuần khiết hơn được nữa.
Bạn bè cô nói, yêu một người, là muốn gặp người đó, muốn ôm người đó, muốn hôn người đó, quan trọng nhất là muốn ngủ cùng người đó. Nghe vậy, Ngải Thanh tỏ vẻ nàng có thể không nghe được không.
Đến năm ba đại học, bạn bè cô đã sớm vẫy đuôi gà trống lớn ra ngoài thuê phòng ở.
Hai người anh anh em em, mặn nồng không rời.
Ngải Thanh cảm thấy sao mà kỳ quái vậy, nàng nhìn cái "chim công" của mình tại sao không hề có cảm giác gì, thuần túy chỉ coi anh ta là người, cũng không có xem anh ta là đàn ông.
Ở cạnh anh ta, cô chẳng có cảm giác gì hết. Mặt không đỏ tim không run gì cả.
Bạn cùng phòng trêu chọc hai người họ, còn thuần khiết hơn cả chị em gái nữa.
Mỗi lần nhìn phim truyền hình, những cặp đôi yêu đương nồng nhiệt. Hễ một tí là ôm là hôn hít nhau, mấy cái cảnh kích tình kia xem mà ai nấy đều đỏ mặt tim đập thình thịch, vậy mà đối diện với cái "chim công" của cô, cô lại chẳng có một chút ý nghĩ gì cả.
Về sau, Ngải Thanh rảnh rỗi sinh nông nổi, ngồi tính một chút, hai người bọn họ hẹn hò tổng cộng ăn 86 bữa cơm, xem 65 bộ phim. Ngoài ra thì, xác thực chẳng còn gì khác...
Còn chưa kịp thoát khỏi không khí ngày Tết, đã phải đi làm, Ngải Thanh tỏ vẻ không muốn đi, cái việc đi làm chết tiệt này chẳng lẽ không có mình là không được sao?
Trong lòng không muốn đi, Ngải Thanh vẫn là không hề chậm trễ chút nào. Ai bảo nàng là dân làm công, chỉ cần không chết thì cứ làm đến chết.
Ngày hôm đó mặc dù đi làm, nhưng rõ ràng tâm trí đều không đặt vào công việc. Lãnh đạo không có ở đây, mọi người lén lút bàn tán chuyện phiếm, chuyện này ai mà cự tuyệt cho được chứ.
Bốn giờ rưỡi chiều, cả phòng ai nấy đều có cảm giác như phạm nhân được thả ra, vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng sắp đến giờ tan làm.
Còn chưa ra khỏi văn phòng, điện thoại của Khương Hàm đã gọi đến, hắn từ nhà bà ngoại trở về muốn hẹn Ngải Thanh đi ăn cơm tối, Ngải Thanh cự tuyệt, gần Tết nhất rồi, không tiện lắm, mối quan hệ giữa bọn họ cứ từ từ chậm rãi phát triển như hiện tại là rất tốt rồi, lập tức ra mắt phụ huynh, Ngải Thanh có chút không quen.
"Ta còn hai ngày nữa sẽ xuất phát đi công tác xa, có thể gặp lại em một lần trước khi đi không?" Thấy Ngải Thanh không đồng ý, Khương Hàm đổi sang chuyện khác.
"Em vừa tan làm, chuẩn bị lái xe về nhà," Ngải Thanh nói thật.
Vậy anh đến dưới nhà em chờ. Không đợi Ngải Thanh trả lời, đã cúp điện thoại, cứ như sợ Ngải Thanh không đồng ý vậy.
Ngải Thanh về đến dưới nhà, Khương Hàm đã đến rồi, thấy xe của Ngải Thanh đi vào khu dân cư, vội vàng từ trong xe lấy ra quà đã chuẩn bị cho người nhà Ngải Thanh.
Rượu vang đỏ thượng hạng, còn có hai bình rượu Ngũ Lương, và hai bộ mỹ phẩm dưỡng da. Nhìn dáng vẻ này, không giống như là mới nghĩ ra chuyện đến nhà Ngải Thanh ra mắt, tên này chắc là đã có ý đồ từ lâu rồi.
Thư Đình mở cửa thấy Khương Hàm cùng Ngải Thanh cùng nhau bước vào, trên mặt cười đến không giấu được. Sau khi đưa xong quà cáp, Khương Hàm nhanh chân vào bếp giúp Ngải Kiến Nghiệp, không biết bọn họ nói chuyện gì, chỉ thấy Khương Hàm bộ dạng không đáng tiền, cười tủm tỉm.
Thư Đình không nhịn được hết lời khen ngợi Khương Hàm.
Ngải Thanh sinh không thể luyến, cha mẹ cô đang làm cái gì vậy?
Rốt cuộc ai mới là con ruột vậy hả?
Thấy cha mẹ Ngải Thanh không hề ghét mình, thậm chí còn có chút yêu thích, Khương Hàm yên tâm.
Hắn cảm thấy mình có hy vọng rồi.
Sau khi đồ ăn đã sẵn sàng, mọi người cùng nhau ngồi vào bàn vừa ăn vừa trò chuyện. Ngải Thanh phát hiện Khương Hàm rất giỏi ăn nói, không những làm cho bố mẹ cô thoải mái cười lớn, mà còn chia sẻ rất nhiều chuyện thú vị với họ.
Sau khi ăn xong, Khương Hàm chủ động đề nghị giúp rửa chén, còn Ngải Kiến Nghiệp thì kéo hắn vào phòng khách chơi cờ. Thư Đình nhìn thấy cảnh này, nở một nụ cười hài lòng.
Đã hơn chín giờ, Khương Hàm xin phép ra về, Ngải Thanh tiễn người đến dưới nhà, ngay lúc Ngải Thanh định quay người vào thì Khương Hàm nhanh chóng nắm tay Ngải Thanh, nhét vào tay cô một hộp quà được gói ghém tinh xảo.
"Ngải Thanh, đây là chút lòng thành của anh, anh cũng không rành tặng quà cho con gái, hy vọng em sẽ thích. Đừng từ chối anh được không?" Hắn bày tỏ một phen tình cảm chân thành tha thiết.
Khương Hàm nắm lấy tay Ngải Thanh một cái, Ngải Thanh cảm thấy tim mình như hẫng đi một nhịp, đầu óc trống rỗng. Còn chưa kịp phản ứng lại, đã gật đầu đồng ý rồi.
Ngải Thanh vừa quay đầu vào, Khương Hàm đã lên xe chuẩn bị rời đi.
Trên lầu, vợ chồng Thư Đình và Ngải Kiến Nghiệp, nhìn Khương Hàm đã đi, mà cô con gái ngốc nghếch của họ vẫn còn đứng ngây ra đó, không khỏi lắc đầu bất lực.
Nếu Ngải Thanh biết bố mẹ mình đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ tìm cái đậu phụ đập đầu cho rồi.
Trước kia lúc còn đi học, rất nhiều bạn nam viết thư tình cho cô, bị mẹ cô phát hiện, tối đó cô đã bị mẹ giáo huấn cho một trận long trời lở đất.
Về sau khi nhìn thấy những bạn nam viết thư tình cho cô, người ta đều tránh né như nhìn thấy vật gì kinh khủng.
Chuyện đó chắc chắn không thể thiếu công lao của mẹ cô, Thư Đình.
Sau đó ba năm cấp ba không còn ai dám viết thư tình cho cô nữa.
Rất nhiều bạn học của cô bắt đầu hẹn hò, có lúc Ngải Thanh cũng rất hâm mộ, trong lòng thầm tưởng tượng ra một bạch mã vương tử của mình, ví dụ như giống Minh Đạo, Lập Uy Liêm, Lâm Chí Dĩnh vậy.
Nhưng hiện thực là, bạch mã thì có, vương tử thì chẳng thấy đâu.
Vào đại học, nhà trường hoàn toàn cởi mở đối với chuyện yêu đương.
Đi ở bất cứ góc nào trong sân trường cũng đều ngửi thấy mùi hương hormone của tuổi trẻ.
Mùa xuân, động vật đều phát tình, bắt đầu tìm kiếm bạn tình. Chim công còn liên tục xòe chiếc đuôi tuyệt đẹp của nó để thu hút bạn khác giới.
Ngải Thanh vào một buổi chiều đầy nắng, đã gặp được "chim công" của đời mình.
Ngải Thanh đang trò chuyện cùng bạn, thì cái "con công" kia đã xòe đuôi xuất hiện ngay bên cạnh Ngải Thanh, đối diện với lời tỏ tình đường đột, Ngải Thanh chỉ cảm thấy ngơ ngác không biết làm sao.
Dù sao cái bóng ma trước kia vẫn còn nằm sâu trong đáy lòng, không hề biến mất.
Dưới sự thúc giục của bạn bè, vậy mà quỷ thần xui khiến lại đồng ý.
Trong cuộc sống về sau, người khác thì hẹn hò yêu đương, nàng cảm thấy mình có bạn trai nhưng vẫn giống như đang độc thân, nói là bạn trai của cô, nhưng thật ra cô cũng không hiểu rõ về anh ta nhiều lắm.
Ngải Thanh không biết người ta hẹn hò thường làm gì, còn cô thì ăn cơm xem phim, xem phim ăn cơm, hoặc là đi dạo công viên.
Về sau Ngải Thanh nghĩ, chắc lũ kiến ở công viên đã bị họ giẫm chết hết, nên họ hay đi quán Thái, xem những bộ phim cứ lặp đi lặp lại mãi mà chẳng có gì đáng xem cả.
Lúc chia tay, bạn trai cô nói chuyện y như lúc tỏ tình với cô, Ngải Thanh lại là trở tay không kịp, giống như không có lý do gì để chia tay, nhưng cũng rất giống như không còn lý do gì để tiếp tục nữa.
Anh ta muốn chia tay, cô liền đồng ý, ngược lại lúc nào thì bắt đầu, anh ta định đoạt, lúc nào kết thúc, anh ta nói, cô liền không níu kéo.
Nhìn thấy bạn cùng phòng lúc chia tay, khóc gọi là long trời lở đất kinh quỷ thần. Ngải Thanh cũng không thấy khó khăn gì nhiều, ngược lại có một chút nhẹ nhõm.
Hai người họ ban đầu chắc chỉ coi trọng bề ngoài của nhau, về sau mới phát hiện tam quan không hợp, không chung một kênh.
Ngoại hình đẹp thì có đầy, còn linh hồn thú vị thì ngàn dặm khó tìm.
Muốn đi cùng nhau lâu dài, linh hồn tương đồng phải quan trọng hơn vẻ ngoài chứ nhỉ.
Người khác yêu đương thì không ríu rít, thì cũng ôm ôm ấp ấp, Ngải Thanh cùng bạn trai hơn một năm, ngoài nắm tay ra thì chưa hề hôn môi, lúc Ngải Thanh kể cho bạn nghe những chuyện này, bạn cô giật cả cằm.
Hai người bọn mày đây mà yêu đương á, chẳng khác gì đạo sĩ cùng ni cô ở chung một chỗ giảng kinh thuyết pháp. Đúng là không thể nào thuần khiết hơn được nữa.
Bạn bè cô nói, yêu một người, là muốn gặp người đó, muốn ôm người đó, muốn hôn người đó, quan trọng nhất là muốn ngủ cùng người đó. Nghe vậy, Ngải Thanh tỏ vẻ nàng có thể không nghe được không.
Đến năm ba đại học, bạn bè cô đã sớm vẫy đuôi gà trống lớn ra ngoài thuê phòng ở.
Hai người anh anh em em, mặn nồng không rời.
Ngải Thanh cảm thấy sao mà kỳ quái vậy, nàng nhìn cái "chim công" của mình tại sao không hề có cảm giác gì, thuần túy chỉ coi anh ta là người, cũng không có xem anh ta là đàn ông.
Ở cạnh anh ta, cô chẳng có cảm giác gì hết. Mặt không đỏ tim không run gì cả.
Bạn cùng phòng trêu chọc hai người họ, còn thuần khiết hơn cả chị em gái nữa.
Mỗi lần nhìn phim truyền hình, những cặp đôi yêu đương nồng nhiệt. Hễ một tí là ôm là hôn hít nhau, mấy cái cảnh kích tình kia xem mà ai nấy đều đỏ mặt tim đập thình thịch, vậy mà đối diện với cái "chim công" của cô, cô lại chẳng có một chút ý nghĩ gì cả.
Về sau, Ngải Thanh rảnh rỗi sinh nông nổi, ngồi tính một chút, hai người bọn họ hẹn hò tổng cộng ăn 86 bữa cơm, xem 65 bộ phim. Ngoài ra thì, xác thực chẳng còn gì khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận