Thành Nhỏ Xinh Đẹp Giai Nhân

Thành Nhỏ Xinh Đẹp Giai Nhân - Chương 1: Ra mắt (length: 7870)

Ngải Thanh, con gái duy nhất của một gia đình thư hương, 24 tuổi, đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, dáng người cao gầy uyển chuyển, da thịt trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh, một đôi mắt to long lanh, dù đứng giữa đám đông, vẫn có một phong thái đặc biệt.
Thời đại học, Ngải Thanh từng có một bạn trai, cả hai đều quá ngạo mạn, chưa kịp tốt nghiệp, đã đường ai nấy đi.
Cũng có người theo đuổi, nhưng không ai lọt vào mắt Ngải Thanh.
Cũng có người theo đuổi không tệ, gia cảnh ưu việt, tính tình của cậu ấm cũng không tốt. Ngải Thanh không hề chiều chuộng, nàng muốn tìm một người bạn đời, đi cùng nhau đến khi đầu bạc răng long. Chứ không phải nhận lời làm bảo mẫu, tùy ý mà sống.
Thấm thoát một cái đã tốt nghiệp đại học một năm, bạn bè cùng trang lứa lần lượt kết hôn, sang năm về nhà, điều các bà cô, bà dì hỏi nhiều nhất chính là: Ngải Thanh, đã có bạn trai chưa, bao giờ thì ăn kẹo hỉ của cháu?
Ngải Thanh đối với việc các bà cô, bà dì thúc giục chuyện cưới xin vô cùng phiền muộn, nhưng cũng không thể làm gì, nàng không thể nào cãi lại được. Tuy trong lòng cũng muốn cãi lại nhưng ngoài mặt nàng không dám.
Nếu như chỉ là các bà cô, bà dì thúc giục thì cũng còn tốt, dù sao qua năm mới có vài ngày, nhẫn nhịn một chút là xong.
Khổ sở nhất là cha mẹ, ba người lớn ở chung một nhà, không xem ti vi thì cũng nhìn nhau chằm chằm.
Hai ông bà thấy thực sự không chịu nổi, lại mở ra chế độ thúc cưới.
Nào là ta với ba ngươi không cần con dưỡng già, chúng ta còn trẻ, có thể giúp con trông em bé, nhìn thấy ông Lý hàng xóm ôm cháu trai mà cười toe toét, trong lòng ta chua xót quá...
Có lẽ mẹ Ngải Thanh đến thời kỳ mãn kinh, nên nói đi nói lại không thôi.
Mẹ luôn đối với Ngải Thanh rất tốt, chỉ là hay thúc giục chuyện kết hôn.
Tuổi dậy thì không cho nàng yêu đương, vừa tốt nghiệp liền muốn nàng kết hôn. Haizz, thật khó xử mà.
Tuy nói kết hôn có một người đàn ông là được. Nhưng đây là người sẽ cùng mình sống hết cả cuộc đời, sao có thể tùy tiện như vậy được.
Ngải Thanh không biết, sau lưng mẹ nàng, Thư Đình, cùng đám bạn thân đang thu xếp giới thiệu đối tượng cho nàng.
Bọn họ sau lưng bàn luận hăng say, không hề biết Ngải Thanh nghĩ gì.
Thư Đình cùng Ngải Kiến Nghiệp, hai vợ chồng đều là giáo viên trung học, năm nay cả hai về hưu, về hưu làm gì cho tốt đây, bận rộn quen rồi, hễ rảnh rỗi là lại thấy nôn nóng.
Lại nhìn nhà ông Lý hàng xóm, nhà cô Từ trên lầu, trong khu chung cư đi chơi với em bé, vui vẻ biết bao. Hai ông bà liền đánh lên chủ ý với con gái.
Nếu con gái cũng sinh cho họ một đứa cháu trai bụ bẫm, chẳng phải hai người bọn họ cũng có việc để làm hay sao.
Sao con gái lại không hề sốt ruột, đúng là 'hoàng đế không vội, thái giám gấp muốn chết'.
Ngải Thanh ban đầu làm thiết kế tại một công ty quảng cáo ở Thâm Quyến, không chịu nổi sự quấy rầy của cha mẹ, đành phải về gần nhà làm công chức.
Người khác đều hâm mộ, nhưng Ngải Thanh không hề thích, cuộc sống như vậy quá nhạt nhẽo, như một cốc nước sôi để nguội không vị.
Thời gian cứ như vậy trôi qua một cách lãng phí. Ngải Thanh nghĩ, qua năm cô vẫn muốn về lại Thâm Quyến, đó là nơi có công việc và cuộc sống mà cô yêu thích. Mặc kệ cha mẹ có phản đối thế nào, cô nhất định sẽ quyết liệt chống lại.
Tuần lễ vàng 1/10 và Tết Trung Thu trùng vào nhau. Nghỉ liên tiếp tám ngày. Ngải Thanh đăng ký một tour du lịch, định ra ngoài chơi năm ngày, còn ba ngày ở nhà bù lại giấc ngủ.
Nghe nói Ngải Thanh có ba ngày ở nhà, Thư Đình và Ngải Kiến Nghiệp nhanh chóng sắp xếp lịch trình xem mắt cho Ngải Thanh. Họ định chơi kiểu tiền trảm hậu tấu.
Vừa phải đi làm, tâm trạng Ngải Thanh như đưa đám, buồn bã ỉu xìu. Đến khi được nghỉ, Ngải Thanh cảm thấy vui vẻ như được lên thiên đường.
Vào buổi tối, nàng thu dọn hành lý suốt đêm. Ngày thứ hai trời chưa sáng, nàng đã xuất phát cùng đoàn du lịch.
Không khí bên ngoài thật trong lành, không chỉ trong lành mà còn tự do nữa.
Trên đường đi, một đám người trẻ tuổi cười nói vui vẻ, ồn ào náo nhiệt, thêm vào đó là hướng dẫn viên du lịch rất biết cách điều chỉnh không khí. Ừ, xác nhận là vui vẻ rồi.
Trên đường đi, chàng trai ngồi cạnh Ngải Thanh rất lịch sự. Thường hay bắt chuyện với Ngải Thanh. Để không khiến đối phương bối rối, Ngải Thanh chỉ khách sáo đáp lại vài câu.
Đến điểm du lịch, chàng trai chủ động giúp Ngải Thanh xách hành lý, chụp ảnh. Thời tiết hơi nóng, còn chu đáo chuẩn bị nước uống...
Qua một ngày tiếp xúc, Ngải Thanh cảm thấy chàng trai không đáng ghét, nhưng không có chút cảm tình nào, ý tứ nhỏ nhặt của chàng trai, nàng hiểu rõ.
Cô cố ý giữ khoảng cách, vừa không khiến hắn bối rối, cũng không tự tạo phiền phức cho mình.
Rõ ràng, chàng trai không nghĩ như vậy.
Dù Ngải Thanh cố tình tránh mặt hắn, vẫn luôn thấy hắn ở gần mình, không xa không gần. Như vậy khiến người ta có chút khó chịu.
Chàng trai cũng không trực tiếp biểu đạt ý đồ của mình. Ngải Thanh cũng giả vờ không biết. Trên đường về, Ngải Thanh ngồi chung với một cô bé khác, nhanh chóng bỏ qua chàng trai.
Cảm giác thoải mái hơn hẳn, Ngải Thanh vừa nghĩ vậy đã ngủ thiếp đi.
Về đến nhà, Thư Đình và Ngải Kiến Nghiệp cười một cách đầy bí hiểm, đối với việc đi du lịch của con gái cũng không hỏi nhiều.
Ngải Thanh cũng chẳng quản cha mẹ nghĩ gì, mấy ngày nay du lịch vui vẻ là thật, mệt mỏi cũng là thật.
Sao còn trẻ mà thể lực đã kém thế này, nàng cảm thấy cần ngủ nhiều mới bù lại được sức.
Cơm tối cũng không ăn, tắm xong đi ngủ. Ngày thứ hai, mặt trời đã lên quá nửa, Ngải Thanh mới tỉnh giấc, nhìn đồng hồ đã mười hai giờ.
Thảo nào bụng đói thế, thì ra đã giữa trưa rồi.
Trên tủ đá có một tờ giấy, trong tủ lạnh đồ ăn mẹ đều đã chuẩn bị sẵn cho cô. Để vào lò vi sóng là có thể ăn ngay.
Hai ông bà đã ra ngoài ăn tiệc rồi. Tuy tuổi đã lớn, nhưng hai người vẫn muốn tận hưởng thế giới riêng của mình mà.
Ngải Thanh cũng không kén chọn, sau khi cô dọn dẹp xong, đồ ăn trong lò vi sóng cũng đã nóng, nàng miễn cưỡng ăn vài miếng rồi lại đi ngủ tiếp.
Còn chưa kịp ăn xong bữa, mẹ cô gọi điện tới, bảo Ngải Thanh đến quán cà phê gần cửa khu nhà họ. Rảnh rỗi cũng chán, đi thì đi, ai sợ ai chứ.
Ăn cơm xong, chỉ đơn giản thay một bộ quần áo, liền ra cửa. Ngải Thanh cảm thấy chuyện xem mắt chỉ vài ngày là quen, nếu cảm thấy hợp liền bắt đầu bàn chuyện cưới xin, quá qua loa đại sự của đời người, sao có thể quyết định trong vài ngày chứ.
Chẳng qua cũng là diễn trò cho xong, để cha mẹ có cái mà giải thích thôi.
Bước vào quán cà phê, theo vị trí mẹ chỉ, Ngải Thanh trợn tròn mắt. Chàng trai kia chẳng phải là người đi du lịch cùng mình, lại còn thể hiện ân cần quá mức sao.
Nể mặt tu dưỡng của mình, Ngải Thanh vẫn đi đến ngồi xuống. Cà phê vừa mang lên, chàng trai đã tự giới thiệu, hắn tên Hồ Thụy, là con một trong nhà. Cha mẹ mua cho hắn một căn nhà ở nội thành, xe hắn tự mua một chiếc hơn 200 ngàn. Ba làm ở cục lâm nghiệp, mẹ làm ở cục thuốc lá, còn một năm nữa là hai ông bà về hưu.
Hồ Thụy nói một tràng như vậy, Ngải Thanh chỉ đáp lại một câu, tình huống của tôi, người giới thiệu đều đã nói cho anh biết rồi chứ?
Hồ Thụy cười nói, anh đều biết.
Ngải Thanh nói thẳng, mặc dù đây là lần đầu chúng ta chính thức gặp mặt, anh và tôi chỉ là người qua đường Giáp và người qua đường Ất thôi, cho nên chi phí AA nhé, nói xong liền quay người đi tính tiền cà phê của mình, rồi quay người rời đi.
Nàng chưa từng nói từ chối, nhưng dùng hành động để cho hắn biết, vẫn cho nhau đủ thể diện. Hồ Thụy rất thông minh, hẳn là sẽ hiểu ý nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận