Thăng Cấp Quá Nhanh, Bị Nữ Đế Để Mắt Tới

Chương 483: Nữ Đế thoái vị, theo Thẩm Thiên Hình rời đi

Chương 483: Nữ Đế thoái vị, theo Thẩm Thiên Hình rời đi
Thẩm Thiên Hình rời khỏi hoàng cung, không hề đi gặp bất kỳ cố nhân nào.
Đối với hắn mà nói, gặp hay không gặp, trên thực tế ý nghĩa đều không lớn.
Đợi đến lần này sau khi rời đi, không biết lần nữa trở về, Đại Tề này còn có mấy vị cố nhân còn tại?
Tu sĩ là không có năm tháng, có lẽ đợi đến lúc đó, hết thảy đều đã cảnh còn người mất.
Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, toàn bộ trong triều đình Đại Tề, đều đang bàn luận về sự kiện Cự Long thấy ngày hôm đó, còn có linh vũ từ trên trời rơi xuống, bảo hộ Đại Tề, những tin đồn kiểu như vậy.
Đối với bách tính bình thường, linh vũ mang đến cho bọn hắn, không khác gì một trận kỳ tích.
Người có bệnh thì trừ được tật bệnh, người có vết thương thì thương thế khôi phục, người không có bệnh cũng nhận được rất nhiều lợi ích, có người vốn không có khả năng tu luyện, thậm chí đều có thể tu luyện.
Mà đối với tu sĩ, trận linh vũ này không thể nghi ngờ có lợi ích to lớn, tu luyện càng thêm dễ dàng, toàn bộ linh khí của Đại Tề cũng trở nên càng thêm nồng đậm, làm cho rất nhiều tu sĩ chỉ trong một đêm đều đột phá cảnh giới.
Quân và dân Đại Tề đều càng thêm đoàn kết, càng thêm có cảm giác gắn bó.
Mà giờ khắc này, tại kinh đô Đại Tề, bên trong đại nội hoàng đình.
Một trận triều hội, vận mệnh gắn liền với Đại Tề, đang tiến hành.
Bên ngoài triều đình, sắc trời vừa hửng sáng, trong đường phố đều yên tĩnh.
Bách tính Đại Tề còn đang trong giấc mộng.
Mà đám văn võ đại thần của Đại Tề, tảo triều mỗi ngày đã bắt đầu, từ sớm đã ở bên ngoài cửa cung chờ đợi, chờ đợi cửa cung mở ra.
Theo một tiếng chiêng vàng vang lên, cửa cung rất nhanh được mở, trong toàn bộ hoàng đô, các đại thần ở nha môn các ti đều hướng phía triều đình mà đi.
Khác với ngày thường, hôm nay những văn võ đại thần này trong lòng đều mang theo nghi hoặc mà đến.
Hiện tại, chiến sự ở tiền tuyến đang lúc thế như chẻ tre, tin chiến thắng báo về rất nhiều, không cần thiết phải có một trận đại triều hội chuyên môn để thương nghị.
Trong triều cũng không phát sinh bất kỳ đại sự nào, duy nhất khả năng có liên quan, chính là đầu Cự Long màu vàng ba ngày trước.
"Bệ hạ giá lâm!"
Văn võ bá quan đứng thành hàng trong triều đình, một thái giám cất cao giọng, tất cả quan viên đều đứng thẳng, mọi cuộc bàn luận trước đó đều dừng lại.
Nữ Đế Nhan Ngọc Trúc đến, một thân long bào lộng lẫy, khí thế vô hình phát ra, bao phủ toàn bộ triều đình, làm cho tất cả văn võ đại thần đều im thin thít.
Đây là đế uy của Nhan Ngọc Trúc, từ ngày nàng tiếp nhận đế vị, ở trong triều đình, từ đầu đến cuối đều do nàng nắm giữ, không người nào dám tùy tiện mạo phạm.
Càng không có người dám ngoài mặt phục tùng nhưng trong bụng làm trái.
Tất cả đại thần đều cam nguyện cúi đầu, lắng nghe thanh âm của đế vương.
"Tham kiến bệ hạ!"
Văn võ bá quan cùng nhau cung kính hành qùy lạy chi lễ.
Nhan Ngọc Trúc ngồi trên long ỷ, khẽ nâng tay, nói: "Chư vị thần công, miễn lễ!"
"Tạ Bệ Hạ!"
Bách quan lần lượt trở về vị trí của mình, kính cẩn đứng, ai cũng không có mở miệng.
Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, không biết tại sao Nữ Đế lại mở đại triều hội vào lúc này, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi.
Nhan Ngọc Trúc từ trước đến nay đều có cách xử lý của riêng mình.
Lần đại triều hội này, không chỉ bao gồm tất cả văn võ quan viên có phẩm cấp trong hoàng đô, mà ngay cả tam ti tổng ti, Thập Tứ Hoàng Gia, những người bình thường không vào triều cũng đều đến.
"Chư vị thần công, hôm nay Bản Hoàng triệu tập chư vị, là có một đại sự muốn tuyên bố."
"Hi vọng liệt vị có thể tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, tuân theo mệnh lệnh của Bản Hoàng mà làm việc."
Nhan Ngọc Trúc không có ngay từ đầu liền tuyên bố thánh chỉ, mà là trước lên tiếng chào hỏi chúng thần tử.
Nàng làm như vậy, là để tránh phải giải thích không cần thiết.
Dù sao, nàng lập tức liền muốn đi, Đại Tề tương lai vẫn phải tiếp tục, không thể vì nàng rời đi, mà đình chỉ những việc đang làm dưới mắt.
Nàng muốn vì Nhan Vĩnh Dương, người sẽ tiếp nhận hoàng vị, đứng ra làm chỗ dựa một lần cuối cùng.
Dù sao, danh tiếng của nàng quá cao, muốn tiếp nhận đế vị của nàng, Thập Tứ Hoàng Gia Nhan Vĩnh Dương cao quý lúc này còn chưa đủ tư cách!
Sợ rằng lòng dân sẽ có biến động!
"Chúng thần tuân chỉ!"
Văn võ bá quan không phải người ngu, vừa nghe Nhan Ngọc Trúc nói vậy, liền biết hôm nay khẳng định có đại sự sắp xảy ra, tất cả mọi người im lặng lắng nghe, trong lòng có suy đoán, nhưng cũng không dám biểu lộ ra.
Nhan Ngọc Trúc khoát tay, đại thái giám đứng ở trên triều đình, thánh chỉ trong tay chậm rãi mở ra.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Từ hôm nay trở đi, Bản Hoàng sẽ thoái vị nhường ngôi, đem đế vị truyền cho Thập Tứ Hoàng Gia Nhan Vĩnh Dương, mong chư vị công khanh dốc sức phò tá, không phụ thánh ân, khâm thử!"
Oanh!!!
Đại thái giám vừa dứt lời, toàn bộ triều đình lập tức ồn ào!
Lúc này, tất cả văn võ đại thần, đều luống cuống, không ai dám tin Nữ Đế lại muốn thoái vị?
Điều này là không thể được!
Dù vị hoàng đế này có là Thập Tứ Hoàng Gia, người tài đức sáng suốt, đức cao vọng trọng, cũng không thể phục chúng!
"Bệ hạ, tuyệt đối không thể!"
"Đại Tề đang lúc thế như chẻ tre, là thời khắc khai cương khoách thổ, há có thể đổi chủ đế vị!"
"Vi thần dù có chết, cũng tuyệt đối không dám nhận chỉ! Xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"
Bành!
Thập Tứ Hoàng Gia rất thẳng thắn, trực tiếp qùy rạp xuống đất, toàn thân đều run rẩy.
Hắn đây không phải sợ, mà là bị dọa!
Không phải hoài nghi Nhan Ngọc Trúc cố ý làm như vậy, mà là hắn trước giờ chưa từng nghĩ tới việc làm hoàng đế, so với đế vị, hắn càng thích làm một hoàng gia nhàn tản!
Thế nhưng, hắn không biết, đây cũng chính là điều mà Nhan Ngọc Trúc coi trọng ở hắn.
"Bệ hạ, tuyệt đối không thể a!"
"Xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Đại Tề không thể không có bệ hạ!"
Thập Tứ Hoàng Gia vừa dứt lời, văn võ bá quan nhao nhao qùy rạp xuống đất, cuống quít dập đầu.
Mỗi một đại thần đều rất kích động.
Triều đình Đại Tề có được cục diện như bây giờ, hoàn toàn là do một tay Nhan Ngọc Trúc tạo nên, nàng mới là chủ tâm cốt của hoàng triều này, không có Nhan Ngọc Trúc, tất cả mọi người đều cảm thấy không biết phải làm sao.
Nhan Ngọc Trúc nhìn một mảnh người quỳ rạp dưới phía dưới, có già, có trẻ, những đại thần này đều là do nàng một tay đề bạt lên, trong lòng có chút cảm khái.
Điều này chứng tỏ nàng không có nhìn lầm người, cũng không hề dùng lầm người!
Đây đều là những thần tử tốt của nàng.
Chỉ tiếc, tương lai của nàng không phải ở Đại Tề, nàng phải xem thử xem thiên địa này rốt cuộc lớn bao nhiêu, mình rời khỏi Đại Tề, có thể đi được bao xa!
"Chư vị đều đứng lên đi."
"Nhiều năm như vậy, các ngươi hẳn phải biết, ta đã quyết định, xưa nay sẽ không thay đổi."
"Ta cũng không sợ nói thật lòng với chư vị thần công, bản thân ta luôn hướng tới thế giới bên ngoài, có lẽ tương lai sẽ trở lại."
"Hiện giờ, quốc vận Đại Tề hưng thịnh, Thập Tứ hoàng thúc trải qua ba triều, một tay chống đỡ ba triều cường thịnh, có hắn dẫn dắt các ngươi, ta mới có thể yên tâm rời đi."
"Tương lai, ta sẽ còn trở lại."
Nhan Ngọc Trúc xưa nay nổi tiếng bá đạo, hôm nay, nàng muốn rời đi, nhìn những lão thần từng người rơi lệ đầy mặt này, cũng không nhịn được có cảm xúc trong lòng.
Lúc này mới có lời nói phát ra từ đáy lòng như vậy.
Thái độ của nàng rất kiên quyết, nói nhiều như vậy, cũng là muốn nói cho bọn hắn biết, không ai có thể giữ nàng lại!
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Bệ hạ!"
Nhan Vĩnh Dương ngơ ngác nhìn vị chất nữ này của mình, trong đầu trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nhan Ngọc Trúc bỗng nhiên thân hình lóe lên, đã đi tới bên ngoài triều đình, thân long bào lộng lẫy kia, rơi xuống đất.
Một thân váy dài, thân ảnh phong hoa tuyệt đại quay lưng về phía đám người.
"Hoàng thúc, Đại Tề giao cho người, đợi ta trở về, hi vọng có thể nhìn thấy cảnh phồn hoa khắp thành này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận