Thần Thoại Tam Quốc Chi Ngụy Võ Kiêu Hùng
Chương 39: Hắn thiên phú kinh người tại cách không chiếu rọi
Chương 39: Thiên phú kinh người của hắn chiếu rọi từ xa
“Ngươi liên lạc với Trương Nhượng à?” Tào Tháo nói.
Ngu phi lại kéo chăn xuống thêm hai tấc, “Không phải ta liên lạc với hắn.” “Là người của Trương Nhượng tìm nữ quan của ta, nói có thể tìm cơ hội đưa ta xuất cung. Hắn vốn là người của Thái hậu, ta tưởng rằng Thái hậu đang thử dò xét ta, nên không dám nhận lời.” Ngu phi lí nhí nói nhỏ: “Không ngờ đêm đó hắn đột nhiên đưa ta ra khỏi cung.” Tào Tháo nhớ lại lúc Trương Nhượng tắt thở, từng nói câu ‘thương thiên đã chết’.
Trương Nhượng thờ phụng Hoàng Lão, tức Đạo gia, từng có thư từ mật thiết qua lại với Đại Hiền Lương Sư Trương Giác, việc này sử sách có ghi lại rõ ràng.
Tào Tháo thầm nghĩ Trương Nhượng bỏ trốn, rõ ràng là còn có sắp xếp về sau, chỉ là bị chính mình chặn giết giữa đường, không thể thực hiện được nữa.
Hắn mang theo hoàng đế, Trần Lưu Vương, Ngu phi cùng những người khác bỏ trốn, rốt cuộc là muốn làm gì...
Ý nghĩ của Tào Tháo chợt lóe lên, nhưng rất nhanh lại đè nén xuống.
Trương Nhượng có kế hoạch gì cũng không còn quan trọng nữa, người đã chết rồi.
Tào Tháo nghiêng đầu nhìn Ngu Khuynh: “Ngươi cứ ở lại đây trước đã, đừng vội về nhà, ta sẽ cho người đi dò xét thái độ của Ngu gia rồi tính sau.” Ngu phi khẽ gật đầu một cách khó nhận ra, rồi lại rụt đầu vào trong chăn.
Trong điện đèn đã tắt, hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
......
Màn đêm thăm thẳm.
Hướng tây bắc Lạc Dương, ngoài trăm dặm, núi đồi thấp trùng điệp.
Tuân Úc đang đứng trên một gò đất cao, nhìn xuống chân núi phía xa: “Tướng quân có mấy phần chắc chắn?” Hắn liếc nhìn phía trước hai, ba bước, nơi có một người trạc lục tuần, thân hình thẳng tắp đang đứng.
Người đó chính là danh tướng đệ nhất đương thời Hoàng Phủ Tung.
Hiện nay các tướng lĩnh trong triều, phần lớn từng là thuộc hạ dưới trướng hắn, theo hắn cùng nhau chinh chiến.
Cả đời trải qua trăm trận đánh lớn nhỏ, công vô bất khắc.
Hắn cũng là người mà Đổng Trác kiêng dè nhất.
Tháng mười một năm ngoái, Lương Châu xuất hiện phản quân, thủ lĩnh tên là Vương Quốc, dẫn người bao vây Trần Thương. Đúng lúc cần dùng người, Linh Đế Lưu Hoành lại bổ nhiệm Hoàng Phủ Tung làm Tả Tướng quân, người mà trước đó đã bị bãi miễn vì tin lời gièm pha.
Đổng Trác cũng mang thân phận Tiền Tướng Quân, phụ tá cho Hoàng Phủ Tung.
Lúc đó Đổng Trác đề xuất nhanh chóng tiến đến Trần Thương, nhưng bị Hoàng Phủ Tung một lời bác bỏ, án binh bất động.
Sự thật chứng minh, Hoàng Phủ Tung đã đúng.
Vương Quốc thống lĩnh phản quân, vây công Trần Thương nhiều ngày, nhưng vì thành phòng thủ kiên cố, cuối cùng vẫn không thể hạ được, binh sĩ dưới quyền mệt mỏi không chịu nổi, không còn cách nào khác đành phải rút lui.
Lúc này Hoàng Phủ Tung đột nhiên xuất kích.
Đổng Trác khuyên can: “Quân địch đã rút lui, bọn chúng bây giờ bị ép vào đường cùng, ắt sẽ tử chiến, không nên truy đuổi gấp, nếu không chúng ta cũng sẽ tổn thất nặng nề.” Hoàng Phủ Tung cười lớn: “Quân lính mỏi mệt rệu rã, làm gì còn đấu chí, nhuệ khí để đánh với ta một trận!” Hoàng Phủ Tung đánh đâu thắng đó, đại phá phản quân do Vương Quốc thống lĩnh, dẹp yên phản loạn.
Đổng Trác ở trước mặt Hoàng Phủ Tung, xưa nay luôn tiến lui mất phương hướng, liên tiếp phạm sai lầm.
Hoàng Phủ Tung dường như có thể nhìn thấy những cơ hội dụng binh mà hắn không thấy được.
Cho nên hắn đối với Hoàng Phủ Tung, vừa ngưỡng mộ, vừa ghen ghét, lại vừa e sợ.
Lúc này Hoàng Phủ Tung đứng trên đỉnh đồi thấp, ánh mắt sáng ngời, hỏi Tuân Úc:
“Tào Tháo mấy ngày trước đã gửi thư cho ta, khuyên ta nên xuất binh kịp thời. Hắn nói thay vì đến cứu viện không bằng chặn đánh Đổng Trác trước, như vậy có thể ngăn chặn viện binh sau này của hắn.” Hoàng Phủ Tung vừa nói, vừa lấy ra bức thư Tào Tháo dùng giấy Thái hầu viết, do thân binh bí mật đưa tới.
“Ta mới xem thư này, vẫn còn đôi chút do dự, nhưng bây giờ đã chứng thực Đổng Trác có ý đồ bất chính, may mắn lúc đó có thư này nhắc nhở, ta cân nhắc rồi quyết định xuất binh, nếu không hối hận cũng đã muộn.” Tuân Úc nói: “Ta cũng đã thương nghị với Thượng Quân (Tào Tháo), quyết định đến hiệp trợ tướng quân.” Hoàng Phủ Tung: “Đây chính là điều ta muốn hỏi ngươi khi ngươi từ Lạc Dương đến. Ta đã thống lĩnh binh mã trên đường truy đuổi để chặn đánh viện binh của Đổng Trác, tại sao ngươi lại có thể tìm được vị trí binh mã của ta?” “Lần xuất binh này, để giữ bí mật, ta không hề thông báo lộ trình hành quân cho bất kỳ ai.” “Là do Tào thượng quân phán đoán.” Tuân Úc: “Hắn chỉ ra hai vị trí, nói rằng nếu Hoàng Phủ tướng quân thống lĩnh binh mã đến chặn đánh viện quân của Đổng Trác, thì nhất định sẽ ở một trong hai nơi này, và nơi này có khả năng lớn hơn một chút.” Hoàng Phủ Tung ‘ồ’ một tiếng, tỏ vẻ rất bất ngờ.
Phải biết rằng, phán đoán tuyến đường hành quân là việc rất không dễ dàng.
Không chỉ phải cân nhắc nhiều yếu tố, mà còn là cuộc đấu trí tâm lý của người thống lĩnh.
“Tào Mạnh Đức có thể nhìn ra được đường đi của viện quân Đổng Trác, lại còn đoán được vị trí ta thống lĩnh binh mã chặn địch sao?” Hoàng Phủ Tung đang định nói tiếp, thì có thân binh đến báo, trinh sát phát hiện một lượng lớn khinh kỵ đang nhanh chóng tiếp cận.
Đối phương người ngậm tăm, ngựa bọc vó, che giấu động tĩnh hành quân, cách bọn họ chưa đến mười dặm.
Lúc này Tuân Úc cũng không kìm được mà tán thưởng.
Hoàng Phủ Tung không hổ danh là danh tướng đương triều, phán đoán tinh chuẩn, đón đầu chặn được đường tiến của binh mã Lương Châu.
Từ Lương Châu đến Lạc Dương, có nhiều tuyến đường để lựa chọn.
Mà con đường bọn họ sớm mai phục này, không phải là con đường gần nhất, cũng không phải là lộ trình thích hợp nhất để hành quân.
Vậy mà Hoàng Phủ Tung lại kiên quyết chọn con đường này để phục kích đối thủ.
Trước mắt quả nhiên có kỵ binh xuất hiện, chứng minh phán đoán của hắn là đúng.
Tương tự, Hoàng Phủ Tung cũng kinh ngạc vì Tào Tháo lại có phán đoán giống hệt như hắn.
Binh gia tranh hùng, là môn học vấn phức tạp nhất thế gian, liên quan đến nhân tính, tâm lý, kiến thức quân sự phức tạp, địa lý, thậm chí cả những biến đổi thời tiết các loại.
Hai quân đối đầu vào thời khắc sinh tử, cơ biến khôn lường.
Chỉ một chút sơ suất bỏ lỡ, là phải trả giá bằng tính mạng.
“Đến rồi.” Hoàng Phủ Tung nhìn chăm chú vào khu vực rộng lớn phía xa xa.
Cuối tầm mắt, một đội kỵ binh toàn bộ đang lộ rõ bóng dáng, như thủy triều nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Hoàng Phủ Tung ra hiệu lệnh cho tả hữu: “Chuẩn bị chặn địch!” Phía sau hắn, bên dưới gò đất cao, tầng tầng lớp lớp kỵ binh, tất cả đều im lặng, nhưng đồng thời giơ cao trường thương trong tay!
Chiến ý chợt dâng trào.
Vận sức chờ phát động!
Xung quanh gò đất cao này, dường như nhiệt độ cũng đang giảm xuống.
Binh mã đối phương dàn thành hình cánh quạt, tiến về khu vực của bọn họ, nhìn qua có gần vạn người.
Mà Hoàng Phủ Tung chỉ dẫn theo ba ngàn quân tinh nhuệ.
Dưới mệnh lệnh của Hoàng Phủ Tung, đội ngũ tức khắc từ sau gò đất cao xông ra, chia làm hai đường, một trái một phải, đón đánh quân địch đối diện.
Trong bóng đêm, hai đạo quân giống như hai đợt sóng biển dập dềnh, ầm vang va vào nhau.
Tên bay như mưa, tiếng la giết bỗng nhiên vang trời!
Lạc Dương.
Tào phủ.
Ngu phi có thể chất đặc thù, sự mệt mỏi lúc trước hồi phục rất nhanh.
Nàng có chút khó ngủ, nằm ở mép giường, liếc trộm Tào Tháo.
Tào Tháo lắm mưu nhiều kế, tâm cơ ẩn sâu, tướng mạo cũng rất có vẻ uy nghiêm, nhìn kỹ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lại rất có sức hút.
Ngu phi vụng trộm đánh giá một lúc, cảm thấy hắn có chút hấp dẫn mình, lại còn khá ưa nhìn nữa.
Tên đại ác nhân này, cứ như vậy chiếm đoạt nàng.
Nhưng mà trải nghiệm vừa rồi là chưa từng có... Ngu Khuynh cảm thấy gò má mình hơi nóng lên.
Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, nàng cũng từ từ thiếp đi.
Thời gian trôi qua.
Đến rạng sáng, Tào Tháo lại mở mắt, rời giường, mặc quần áo đi đến thư phòng.
Ấu hổ trưng ra bộ mặt oán chủng thật lớn, nằm bò ở thư phòng.
Đêm nay Ngu phi cùng Tào Tháo ở trong tẩm điện, không cho nó vào phòng.
Trong phủ vào ban đêm, canh phòng vẫn nghiêm ngặt.
Tào Tháo đi đến thư phòng, Điển Vi liền theo đó xuất hiện ở cửa.
Hắn cùng Tiêu Hạng thay phiên nhau, một trong hai người sẽ luôn duy trì cảnh giác, bảo vệ an toàn cho Tào Tháo.
Ngồi xuống ghế thấp, Tào Tháo lại lấy bản đồ ra, trải trên bàn xem xét.
Nếu Hoàng Phủ Tung nhận được thư và đi chặn viện quân của Đổng Trác, đêm nay rất có thể đã xảy ra giao chiến.
Viện quân của Đổng Trác sẽ đi con đường nào tới Lạc Dương, Tào Tháo sớm đã có phán đoán, tiện tay đánh dấu lên bản đồ.
Vị trí hắn đánh dấu hoàn toàn trùng khớp với nơi Hoàng Phủ Tung đặt phục binh, chặn đánh viện quân của Đổng Trác.
Tào Tháo nhìn chằm chằm bản đồ: “Hoàng Phủ Tung chắc chắn sẽ chọn một địa hình tương đối phức tạp, tốt nhất là khu vực có địa hình nhấp nhô đôi chút, để hạn chế khả năng kỵ xạ giỏi và sự linh hoạt khi phóng ngựa như bay của bộ hạ Lương Châu.” “Lại cho binh mã dưới trướng chia làm hai cánh đánh ra, xung kích đối thủ.” “Quân địch vì nóng lòng đến Lạc Dương, lại hành quân ban đêm, đội ngũ nhất định sẽ tản ra, không kịp thu hẹp lại, Hoàng Phủ Tung lấy nhanh đánh chậm, vừa giao chiến là có thể chiếm thế thượng phong...” Tào Tháo nói chính là chiến thuật mà Hoàng Phủ Tung sử dụng.
Địa hình, cách sắp xếp binh mã, gần như giống hệt nhau.
Hoàng Phủ Tung và Tào Tháo, giống như đang hô ứng từ xa, dùng nhận thức và thiên phú quân sự của mình để đưa ra phán đoán giống hệt nhau.
Ánh mắt Tào Tháo rơi trên bản đồ hành quân, sáng ngời rạng rỡ.
Thiên phú quân sự của hắn được ngoại quải phụ trợ, mặc dù chưa từng chủ trì đại chiến nào, nhưng rõ ràng đã có những biến hóa kỳ diệu.
Sau khi trời sáng, trong cung có tin tức truyền đến, Thái hậu triệu Tào Tháo vào cung.
Sùng Đức Điện.
Vệ úy Dương Bưu, Thái úy Thôi Liệt, Thái phó Viên Ngỗi, Thái bộc Viên Cơ cùng các trọng thần khác trong triều lần lượt kéo đến.
Tào Tháo cũng đứng trong hàng ngũ đó.
Thái hậu triệu tập nhiều người như vậy đến, rõ ràng là có chuyện xảy ra.
Hà thái hậu và hoàng đế Lưu Biện cùng nhau tiến vào trong điện.
PS: Trong lòng hoang mang quá, cầu phiếu, cầu theo dõi, cảm tạ mọi người.
(Hết chương)
“Ngươi liên lạc với Trương Nhượng à?” Tào Tháo nói.
Ngu phi lại kéo chăn xuống thêm hai tấc, “Không phải ta liên lạc với hắn.” “Là người của Trương Nhượng tìm nữ quan của ta, nói có thể tìm cơ hội đưa ta xuất cung. Hắn vốn là người của Thái hậu, ta tưởng rằng Thái hậu đang thử dò xét ta, nên không dám nhận lời.” Ngu phi lí nhí nói nhỏ: “Không ngờ đêm đó hắn đột nhiên đưa ta ra khỏi cung.” Tào Tháo nhớ lại lúc Trương Nhượng tắt thở, từng nói câu ‘thương thiên đã chết’.
Trương Nhượng thờ phụng Hoàng Lão, tức Đạo gia, từng có thư từ mật thiết qua lại với Đại Hiền Lương Sư Trương Giác, việc này sử sách có ghi lại rõ ràng.
Tào Tháo thầm nghĩ Trương Nhượng bỏ trốn, rõ ràng là còn có sắp xếp về sau, chỉ là bị chính mình chặn giết giữa đường, không thể thực hiện được nữa.
Hắn mang theo hoàng đế, Trần Lưu Vương, Ngu phi cùng những người khác bỏ trốn, rốt cuộc là muốn làm gì...
Ý nghĩ của Tào Tháo chợt lóe lên, nhưng rất nhanh lại đè nén xuống.
Trương Nhượng có kế hoạch gì cũng không còn quan trọng nữa, người đã chết rồi.
Tào Tháo nghiêng đầu nhìn Ngu Khuynh: “Ngươi cứ ở lại đây trước đã, đừng vội về nhà, ta sẽ cho người đi dò xét thái độ của Ngu gia rồi tính sau.” Ngu phi khẽ gật đầu một cách khó nhận ra, rồi lại rụt đầu vào trong chăn.
Trong điện đèn đã tắt, hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
......
Màn đêm thăm thẳm.
Hướng tây bắc Lạc Dương, ngoài trăm dặm, núi đồi thấp trùng điệp.
Tuân Úc đang đứng trên một gò đất cao, nhìn xuống chân núi phía xa: “Tướng quân có mấy phần chắc chắn?” Hắn liếc nhìn phía trước hai, ba bước, nơi có một người trạc lục tuần, thân hình thẳng tắp đang đứng.
Người đó chính là danh tướng đệ nhất đương thời Hoàng Phủ Tung.
Hiện nay các tướng lĩnh trong triều, phần lớn từng là thuộc hạ dưới trướng hắn, theo hắn cùng nhau chinh chiến.
Cả đời trải qua trăm trận đánh lớn nhỏ, công vô bất khắc.
Hắn cũng là người mà Đổng Trác kiêng dè nhất.
Tháng mười một năm ngoái, Lương Châu xuất hiện phản quân, thủ lĩnh tên là Vương Quốc, dẫn người bao vây Trần Thương. Đúng lúc cần dùng người, Linh Đế Lưu Hoành lại bổ nhiệm Hoàng Phủ Tung làm Tả Tướng quân, người mà trước đó đã bị bãi miễn vì tin lời gièm pha.
Đổng Trác cũng mang thân phận Tiền Tướng Quân, phụ tá cho Hoàng Phủ Tung.
Lúc đó Đổng Trác đề xuất nhanh chóng tiến đến Trần Thương, nhưng bị Hoàng Phủ Tung một lời bác bỏ, án binh bất động.
Sự thật chứng minh, Hoàng Phủ Tung đã đúng.
Vương Quốc thống lĩnh phản quân, vây công Trần Thương nhiều ngày, nhưng vì thành phòng thủ kiên cố, cuối cùng vẫn không thể hạ được, binh sĩ dưới quyền mệt mỏi không chịu nổi, không còn cách nào khác đành phải rút lui.
Lúc này Hoàng Phủ Tung đột nhiên xuất kích.
Đổng Trác khuyên can: “Quân địch đã rút lui, bọn chúng bây giờ bị ép vào đường cùng, ắt sẽ tử chiến, không nên truy đuổi gấp, nếu không chúng ta cũng sẽ tổn thất nặng nề.” Hoàng Phủ Tung cười lớn: “Quân lính mỏi mệt rệu rã, làm gì còn đấu chí, nhuệ khí để đánh với ta một trận!” Hoàng Phủ Tung đánh đâu thắng đó, đại phá phản quân do Vương Quốc thống lĩnh, dẹp yên phản loạn.
Đổng Trác ở trước mặt Hoàng Phủ Tung, xưa nay luôn tiến lui mất phương hướng, liên tiếp phạm sai lầm.
Hoàng Phủ Tung dường như có thể nhìn thấy những cơ hội dụng binh mà hắn không thấy được.
Cho nên hắn đối với Hoàng Phủ Tung, vừa ngưỡng mộ, vừa ghen ghét, lại vừa e sợ.
Lúc này Hoàng Phủ Tung đứng trên đỉnh đồi thấp, ánh mắt sáng ngời, hỏi Tuân Úc:
“Tào Tháo mấy ngày trước đã gửi thư cho ta, khuyên ta nên xuất binh kịp thời. Hắn nói thay vì đến cứu viện không bằng chặn đánh Đổng Trác trước, như vậy có thể ngăn chặn viện binh sau này của hắn.” Hoàng Phủ Tung vừa nói, vừa lấy ra bức thư Tào Tháo dùng giấy Thái hầu viết, do thân binh bí mật đưa tới.
“Ta mới xem thư này, vẫn còn đôi chút do dự, nhưng bây giờ đã chứng thực Đổng Trác có ý đồ bất chính, may mắn lúc đó có thư này nhắc nhở, ta cân nhắc rồi quyết định xuất binh, nếu không hối hận cũng đã muộn.” Tuân Úc nói: “Ta cũng đã thương nghị với Thượng Quân (Tào Tháo), quyết định đến hiệp trợ tướng quân.” Hoàng Phủ Tung: “Đây chính là điều ta muốn hỏi ngươi khi ngươi từ Lạc Dương đến. Ta đã thống lĩnh binh mã trên đường truy đuổi để chặn đánh viện binh của Đổng Trác, tại sao ngươi lại có thể tìm được vị trí binh mã của ta?” “Lần xuất binh này, để giữ bí mật, ta không hề thông báo lộ trình hành quân cho bất kỳ ai.” “Là do Tào thượng quân phán đoán.” Tuân Úc: “Hắn chỉ ra hai vị trí, nói rằng nếu Hoàng Phủ tướng quân thống lĩnh binh mã đến chặn đánh viện quân của Đổng Trác, thì nhất định sẽ ở một trong hai nơi này, và nơi này có khả năng lớn hơn một chút.” Hoàng Phủ Tung ‘ồ’ một tiếng, tỏ vẻ rất bất ngờ.
Phải biết rằng, phán đoán tuyến đường hành quân là việc rất không dễ dàng.
Không chỉ phải cân nhắc nhiều yếu tố, mà còn là cuộc đấu trí tâm lý của người thống lĩnh.
“Tào Mạnh Đức có thể nhìn ra được đường đi của viện quân Đổng Trác, lại còn đoán được vị trí ta thống lĩnh binh mã chặn địch sao?” Hoàng Phủ Tung đang định nói tiếp, thì có thân binh đến báo, trinh sát phát hiện một lượng lớn khinh kỵ đang nhanh chóng tiếp cận.
Đối phương người ngậm tăm, ngựa bọc vó, che giấu động tĩnh hành quân, cách bọn họ chưa đến mười dặm.
Lúc này Tuân Úc cũng không kìm được mà tán thưởng.
Hoàng Phủ Tung không hổ danh là danh tướng đương triều, phán đoán tinh chuẩn, đón đầu chặn được đường tiến của binh mã Lương Châu.
Từ Lương Châu đến Lạc Dương, có nhiều tuyến đường để lựa chọn.
Mà con đường bọn họ sớm mai phục này, không phải là con đường gần nhất, cũng không phải là lộ trình thích hợp nhất để hành quân.
Vậy mà Hoàng Phủ Tung lại kiên quyết chọn con đường này để phục kích đối thủ.
Trước mắt quả nhiên có kỵ binh xuất hiện, chứng minh phán đoán của hắn là đúng.
Tương tự, Hoàng Phủ Tung cũng kinh ngạc vì Tào Tháo lại có phán đoán giống hệt như hắn.
Binh gia tranh hùng, là môn học vấn phức tạp nhất thế gian, liên quan đến nhân tính, tâm lý, kiến thức quân sự phức tạp, địa lý, thậm chí cả những biến đổi thời tiết các loại.
Hai quân đối đầu vào thời khắc sinh tử, cơ biến khôn lường.
Chỉ một chút sơ suất bỏ lỡ, là phải trả giá bằng tính mạng.
“Đến rồi.” Hoàng Phủ Tung nhìn chăm chú vào khu vực rộng lớn phía xa xa.
Cuối tầm mắt, một đội kỵ binh toàn bộ đang lộ rõ bóng dáng, như thủy triều nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Hoàng Phủ Tung ra hiệu lệnh cho tả hữu: “Chuẩn bị chặn địch!” Phía sau hắn, bên dưới gò đất cao, tầng tầng lớp lớp kỵ binh, tất cả đều im lặng, nhưng đồng thời giơ cao trường thương trong tay!
Chiến ý chợt dâng trào.
Vận sức chờ phát động!
Xung quanh gò đất cao này, dường như nhiệt độ cũng đang giảm xuống.
Binh mã đối phương dàn thành hình cánh quạt, tiến về khu vực của bọn họ, nhìn qua có gần vạn người.
Mà Hoàng Phủ Tung chỉ dẫn theo ba ngàn quân tinh nhuệ.
Dưới mệnh lệnh của Hoàng Phủ Tung, đội ngũ tức khắc từ sau gò đất cao xông ra, chia làm hai đường, một trái một phải, đón đánh quân địch đối diện.
Trong bóng đêm, hai đạo quân giống như hai đợt sóng biển dập dềnh, ầm vang va vào nhau.
Tên bay như mưa, tiếng la giết bỗng nhiên vang trời!
Lạc Dương.
Tào phủ.
Ngu phi có thể chất đặc thù, sự mệt mỏi lúc trước hồi phục rất nhanh.
Nàng có chút khó ngủ, nằm ở mép giường, liếc trộm Tào Tháo.
Tào Tháo lắm mưu nhiều kế, tâm cơ ẩn sâu, tướng mạo cũng rất có vẻ uy nghiêm, nhìn kỹ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lại rất có sức hút.
Ngu phi vụng trộm đánh giá một lúc, cảm thấy hắn có chút hấp dẫn mình, lại còn khá ưa nhìn nữa.
Tên đại ác nhân này, cứ như vậy chiếm đoạt nàng.
Nhưng mà trải nghiệm vừa rồi là chưa từng có... Ngu Khuynh cảm thấy gò má mình hơi nóng lên.
Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, nàng cũng từ từ thiếp đi.
Thời gian trôi qua.
Đến rạng sáng, Tào Tháo lại mở mắt, rời giường, mặc quần áo đi đến thư phòng.
Ấu hổ trưng ra bộ mặt oán chủng thật lớn, nằm bò ở thư phòng.
Đêm nay Ngu phi cùng Tào Tháo ở trong tẩm điện, không cho nó vào phòng.
Trong phủ vào ban đêm, canh phòng vẫn nghiêm ngặt.
Tào Tháo đi đến thư phòng, Điển Vi liền theo đó xuất hiện ở cửa.
Hắn cùng Tiêu Hạng thay phiên nhau, một trong hai người sẽ luôn duy trì cảnh giác, bảo vệ an toàn cho Tào Tháo.
Ngồi xuống ghế thấp, Tào Tháo lại lấy bản đồ ra, trải trên bàn xem xét.
Nếu Hoàng Phủ Tung nhận được thư và đi chặn viện quân của Đổng Trác, đêm nay rất có thể đã xảy ra giao chiến.
Viện quân của Đổng Trác sẽ đi con đường nào tới Lạc Dương, Tào Tháo sớm đã có phán đoán, tiện tay đánh dấu lên bản đồ.
Vị trí hắn đánh dấu hoàn toàn trùng khớp với nơi Hoàng Phủ Tung đặt phục binh, chặn đánh viện quân của Đổng Trác.
Tào Tháo nhìn chằm chằm bản đồ: “Hoàng Phủ Tung chắc chắn sẽ chọn một địa hình tương đối phức tạp, tốt nhất là khu vực có địa hình nhấp nhô đôi chút, để hạn chế khả năng kỵ xạ giỏi và sự linh hoạt khi phóng ngựa như bay của bộ hạ Lương Châu.” “Lại cho binh mã dưới trướng chia làm hai cánh đánh ra, xung kích đối thủ.” “Quân địch vì nóng lòng đến Lạc Dương, lại hành quân ban đêm, đội ngũ nhất định sẽ tản ra, không kịp thu hẹp lại, Hoàng Phủ Tung lấy nhanh đánh chậm, vừa giao chiến là có thể chiếm thế thượng phong...” Tào Tháo nói chính là chiến thuật mà Hoàng Phủ Tung sử dụng.
Địa hình, cách sắp xếp binh mã, gần như giống hệt nhau.
Hoàng Phủ Tung và Tào Tháo, giống như đang hô ứng từ xa, dùng nhận thức và thiên phú quân sự của mình để đưa ra phán đoán giống hệt nhau.
Ánh mắt Tào Tháo rơi trên bản đồ hành quân, sáng ngời rạng rỡ.
Thiên phú quân sự của hắn được ngoại quải phụ trợ, mặc dù chưa từng chủ trì đại chiến nào, nhưng rõ ràng đã có những biến hóa kỳ diệu.
Sau khi trời sáng, trong cung có tin tức truyền đến, Thái hậu triệu Tào Tháo vào cung.
Sùng Đức Điện.
Vệ úy Dương Bưu, Thái úy Thôi Liệt, Thái phó Viên Ngỗi, Thái bộc Viên Cơ cùng các trọng thần khác trong triều lần lượt kéo đến.
Tào Tháo cũng đứng trong hàng ngũ đó.
Thái hậu triệu tập nhiều người như vậy đến, rõ ràng là có chuyện xảy ra.
Hà thái hậu và hoàng đế Lưu Biện cùng nhau tiến vào trong điện.
PS: Trong lòng hoang mang quá, cầu phiếu, cầu theo dõi, cảm tạ mọi người.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận