Thần Thoại Tam Quốc Chi Ngụy Võ Kiêu Hùng

Chương 23: Quốc vận trút xuống tăng lên

Chương 23: Quốc vận trút xuống tăng lên
Trời sắp sáng.
Trong xe, Điêu Thuyền đang ôm ấp một con hổ con.
Tào Tháo trước khi xuống xe, đã đặt con hổ con ở chỗ nàng.
Điêu Thuyền hạ màn xe xuống. Lạc Dương đang rung chuyển, nỗi lòng lo lắng từ tối hôm qua của nàng giờ càng trở nên yên ổn hơn.
Hổ con lại dùng móng vuốt mập ú của nó, muốn thoát ra khỏi vòng ôm của Điêu Thuyền.
Nó cảm thấy có gì đó không đúng, muốn đi tìm Tào Tháo.
Điêu Thuyền đưa tay muốn sờ đầu nó, hổ con liền lắc đầu tránh né, đồng thời há miệng cắn ngón tay của nàng.
“Ngươi vẫn rất cảnh giác.” Điêu Thuyền tủm tỉm cười nói.
Ngoài cửa đông Hoàng cung.
Tào Tháo thầm nghĩ: Thế giới này dù sao vẫn có khác biệt so với lịch sử.
Sử sách ghi lại, lúc Đổng Trác vào cửa Lạc Dương, thực ra binh mã không nhiều. Hắn là sau khi vào Lạc Dương đã khéo léo lợi dụng tình thế, chiếm đoạt các phe phái, mới nhanh chóng bành trướng.
Nhưng trong biến cố Lạc Dương tối hôm qua, binh mã Đổng Trác vận dụng đã vượt xa phán đoán trước đó.
Không biết bên Tuân Úc có nắm rõ tình hình tường tận hay không... Binh mã dưới quyền Tào Tháo dừng bước trước cửa cung.
Trên đầu tường kia, một khuôn mặt dính máu ló ra, hỏi: “Là nhân mã phương nào tới?” Một tướng tá bên cạnh nhắc nhở: “Là Tây Viên Quân, người cầm đầu là Thượng Quân giáo úy Tào Tháo mới được phong, người của chúng ta, mở cửa.” Tướng lĩnh kia nói: “Khoan đã, tối hôm qua hỗn loạn ngươi chịu thiệt còn chưa đủ sao? Mau đi thông báo cho Lư thượng thư.”
Tào Tháo đợi giây lát ngoài cung, liền có người trên đầu tường nhìn xuống lần nữa, chính là Lư Thực.
Xác định là Tào Tháo, Lư Thực hét lớn ra lệnh mở cửa.
Cửa Đông chậm rãi mở ra.
Lư Thực tự mình xuống thành đón, trong tay còn cầm kiếm: “Mạnh Đức.” Câu “Mạnh Đức” này kêu thật rõ ràng.
Giao tình giữa hai người chỉ mới bắt đầu sau khi Tào Tháo giết Trương Nhượng, cứu hoàng đế trở về, mới được hai ba ngày.
Nhưng gặp cơn hoạn nạn mới tỏ lòng người.
Lần này Đổng Trác tập kích thành, cả triều văn võ đều sợ hãi thất thố.
Chỉ có Tào Tháo là thong dong ứng đối, sắp xếp ổn thỏa.
Lúc Lư Thực nghe thân vệ nói Tào Tháo đi chiếm cửa thành trước, liền nghĩ ra điểm mấu chốt trong đó. Cửa thành chính là mệnh mạch của Lạc Dương bây giờ.
Nay Tào Tháo lại đích thân từ cửa thành tới, Lư Thực càng thêm coi trọng.
“Cửa thành thế nào rồi?” “Tình hình trong cung thế nào?” Hai người gần như hỏi cùng lúc.
Lư Thực đáp trước: “Ứng phó coi như kịp thời.
Người của Đổng Trác vào thành sau định ép thoái vị, chúng ta co cụm binh mã, giữ vững hai tuyến Đông Nam, nội cung, ngoại cung đều không mất. Nhưng người của Đổng Trác đã chiếm khu vực phía bắc cung, tuyến phía tây cũng bị phá vào hai khắc trước, Mạnh Đức tới thật đúng lúc.” Lư Thực quét mắt nhìn Tây Viên Quân sau lưng Tào Tháo.
Tối hôm qua hắn vào cung, tiếp quản việc phòng ngự, ưu tiên bảo vệ tuyến Đông Nam trong cung, đó là hành động của người thông thạo binh pháp.
Đảm bảo được tuyến Đông Nam, thì có thể cùng Tào Tháo, Đinh Nguyên đang chiếm giữ cửa Đông Nam hô ứng lẫn nhau, khiến cho việc Đổng Trác phong tỏa cung cấm thêm phần khó khăn.
Nếu là người không hiểu binh pháp, trong lúc bối rối sẽ co cụm binh lực cố thủ nội cung, hoặc phòng thủ sai phương hướng, không cách nào hô ứng với bên Tào Tháo, khi đó Đổng Trác sẽ hoàn toàn nắm giữ hoàng cung.
Đêm nay ở Lạc Dương, chỉ dựa vào một mình Tào Tháo, rõ ràng là không đủ.
Trong ngoài hợp tác, mới có thể tìm kiếm sự cân bằng trong tình thế vi diệu này, tạo thành cục diện kiềm chế lẫn nhau.
Lần rung chuyển này, sẽ mang đến một vòng thanh tẩy thế lực mới.
Tào Tháo cùng Lư Thực cùng nhau vào cung.
Một bộ phận tinh nhuệ Tây Viên Quân sẽ hiệp trợ cố thủ cung điện.
Còn có hơn ngàn binh mã khác, trực tiếp đi theo, hướng về nội cung hộ giá.
Trên đường đi, Tào Tháo báo cho biết đã liên hợp với Đinh Nguyên, giữ vững cửa thành.
Lư Thực thở dài: “Cửa thành Đông Nam giáp Lạc Thủy, Đổng Trác nếu muốn phá hỏng triệt để, phải dùng đại quân cố thủ thượng hạ du, trong ngắn hạn không thể làm được.” “Binh mã của hắn có nhiều hơn dự liệu một chút, nhưng không nhiều đến vậy. Hắn tạo ra cảnh tượng hỗn loạn khắp thành, chính là muốn làm cho người ta cảm thấy hắn binh mã đông đảo.” Tào Tháo nói.
“Thủ đoạn nghi binh.” Lư Thực suy tư một chút, rồi nói tiếp: “Hôm nay nếu không có Mạnh Đức, Lạc Dương nguy rồi.” Tào Tháo: “Trong cung nếu không có Thượng thư, cũng khó chống cự đến lúc này. Có Thượng thư, ta mới dám hành động ở ngoài cung, không lo lắng nội cung thất thủ.” Hai người lại tâng bốc lẫn nhau một phen theo kiểu cuối thời Hán.
Trong lúc nói chuyện, họ đi vào từ cửa Đông, thẳng một đường về phía tây, tiến đến đại điện Sùng Đức ở trung tâm Bắc Cung.
Nơi này ngược lại không bị ảnh hưởng nhiều, miễn cưỡng duy trì được sự bình tĩnh.
Mục đích của Đổng Trác là đoạt quyền, chứ không phải muốn giết hoàng đế tạo phản.
Cho nên hắn đã kiềm chế binh mã, sau khi phá vỡ cung cấm cũng không gây xung kích đối với nội cung.
Tào Tháo chính là nhắm vào tâm tư này của Đổng Trác, mới quay về nội thành.
Lư Thực dẫn Tào Tháo, đi thẳng vào Sùng Đức Điện.
Hà thái hậu, Lưu Biện mới đăng cơ, Trần Lưu Vương Lưu Hiệp, thậm chí vài vị phi tần của tiên đế, người trong nội cung đều tụ tập ở một chỗ, để dễ bề bảo vệ.
Bao gồm một số đại thần cũng có mặt.
Lòng người hoang mang.
Hà thái hậu ngồi trong điện, sắc mặt trắng bệch.
Trước đó thái giám định cưỡng ép nàng và con trai, tiến hành một cuộc cung biến. Tên Đổng Trác vừa xấu vừa hung tợn kia, bây giờ lại thống lĩnh binh mã công thành.
Tất cả đều làm phản rồi.
Nỗi sợ hãi trong lòng Hà thái hậu vì những biến cố liên tiếp, đã tích tụ đến cực hạn.
Lư Thực và Tào Tháo vào điện, Hà thái hậu vội hỏi:
“Lư thượng thư, tình hình thế nào rồi?”
Đại điện Sùng Đức diện tích rộng lớn, vách tường dùng bột vỏ sò nghiền mịn trộn vữa, trông như ngọc ôn, lộng lẫy óng ánh.
Chính giữa điện là Hà thái hậu, hai bên là các đại thần.
Lưu Biện dáng vẻ thiếu niên, ngồi cùng mẹ mình là Hà thái hậu.
Bên dưới là Trần Lưu Vương Lưu Hiệp, mới bảy tám tuổi.
Ngoài ra, các đại thần khác như thái phó Viên Ngỗi, thái bộc Viên Cơ, Viên Thiệu, Cái Huân, còn có Thái úy Thôi Liệt đang mặc giáp trụ, sắc mặt kinh sợ, đều có mặt.
Tào Tháo vào điện, cảm giác có một ánh mắt đang nhìn chăm chú mình, là Ngu phi.
Nàng đứng giữa vài vị phi tần do tiên đế để lại, mặc cung trang màu tối kiểu giao lĩnh tề điệp rất bình thường, nhưng trên người nàng lại toát ra khí chất phong vận mê người.
Nàng kín đáo đưa cho Tào Tháo một ánh mắt rất mờ ám.
Có ý gì đây... Tào Tháo thầm nghĩ.
Một bên khác, Viên Thiệu cũng đưa mắt nhìn hắn.
“Thái hậu, bệ hạ hãy yên tâm. Mạnh Đức trung dũng nhiều mưu trí, đã dẫn binh đến giúp. Hơn nữa đêm qua gặp biến, Mạnh Đức đã chiếm được cửa Đông là nơi trọng yếu trước tiên, chỉ cần cửa thành không mất, hành động mưu phản của Đổng Trác tuyệt khó thành công.” Lư Thực trấn an Thái hậu và hoàng đế.
Ông là người chính trực, cũng không tham công, nói rõ rành rành công lao của Tào Tháo.
Trên mặt Hà thái hậu có thêm chút huyết sắc, kinh hồn hơi định: “Tào thượng quân có công lớn, sau này sẽ hậu thưởng. Nhưng trước mắt chúng ta nên làm thế nào? Đi đâu mới an toàn?” “Thái hậu đừng hoảng sợ, Tào thượng quân cùng Chấp Kim Ngô Đinh Nguyên đang khống chế cửa thành, Đổng Trác dù muốn làm bậy cũng phải nhiều phần kiêng dè.” Lư Thực nói.
Lúc này, Tào Tháo phát hiện ngoại quải của mình xuất hiện biến hóa kinh người.
【 Ngươi nhận được sự cảm kích của hoàng đế, Thái hậu, cả triều văn võ cũng lòng sinh cảm khái, xem ngươi là lương tướng trung thần, bảo vệ xã tắc. Thanh danh của ngươi đang tăng lên... 4517... 4689... 4799... 4901... 】
Đây vẫn là lần đầu Tào Tháo trông thấy danh vọng tăng lên với tốc độ kinh người như thế.
Nhà Hán tuy gặp biến cố, nhưng dù sao quốc gia chưa vong, việc bảo vệ xã tắc không mất này đã nhận được chút ít quốc vận trút xuống, là biến hóa đến từ việc được hoàng đế xem là trung thần trụ cột.
【 Thanh danh của ngươi đột phá 5000, đạt 5179/10000. Thiên phú Binh Mưu: [Thính Chiến] đã được nâng cấp... 】
Tào Tháo không kịp xem kỹ những biến hóa liên tiếp không ngừng của ngoại quải, bên ngoài đã có một cung nữ vội vàng chạy vào, “Thái hậu, Đổng Trác cầu kiến.” Hà thái hậu, Lưu Biện cùng sợ hết hồn, tên ác nhân kia còn dám vào cung!
“Hắn mang theo bao nhiêu người tới?” “Lư thượng thư, Tào thượng quân, Đổng Trác tới, chúng ta còn chống đỡ được không?” Lưu Biện đứng bật dậy từ chỗ ngồi.
“Bệ hạ yên tâm, Đổng Trác là tới thỉnh tội!” Tào Tháo tiến lên một bước, “Cứ cho hắn vào. Hắn dù có chút cường ngạnh, cũng chỉ là phô trương thanh thế. Hắn đến để đòi lợi ích chứ không dám làm càn đâu.” Lư Thực cũng đồng tình với phán đoán của Tào Tháo: “Thái hậu có thể cho Đổng Trác vào.”
Bên ngoài cửa cung, Đổng Trác khoác trọng giáp, thân hình cao lớn như một núi thịt, khí thế kinh người.
Phía sau hắn là Lý Giác, còn có một người tên Đổng Mân, là em trai của Đổng Trác.
Ở phía xa, hùng binh hắn mang tới đông như rừng, đang mơ hồ giằng co, giương cung bạt kiếm với Tây Viên Quân theo Tào Tháo vào cung.
Một lát sau, cung nữ tới gọi Đổng Trác vào.
Đổng Trác được Lý Giác, Đổng Mân cùng một đội thân quân hộ tống, sải bước vào cung.
Keng keng keng!
Đổng Trác còn cách rất xa, trong điện đã có thể nghe thấy tiếng áo giáp trên người hắn va chạm.
( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận