Thâm Tình Dụ Hống, Vẩy Nàng Vào Lòng

Thâm Tình Dụ Hống, Vẩy Nàng Vào Lòng - Chương 22: Ngươi muốn cưới Ôn Niệm sao (length: 8375)

Phòng vệ sinh ở vị trí tương đối khuất.
Hầu như không có người qua lại.
Bạch Tịch Tịch dứt khoát không giả vờ nữa.
Nàng vừa đứng vững trước mặt Ôn Niệm, liền hai tay ôm n·g·ự·c, vẻ mặt đầy kiêu căng, lộ ra một bộ tư thái bà chủ Tần gia.
"Ôn Niệm, sao mặt cô lại dày như thế, Diễm ca ca đã l·y· ·h·ô·n với cô, cô còn mặt mũi tới tham gia tiệc mừng thọ của bà nội?"
Ôn Niệm khuôn mặt trầm tĩnh, lạnh nhạt nhìn Bạch Tịch Tịch.
Nàng khẽ cười nói: "Đây không phải là vấn đề cô nên nghĩ lại sao?"
Bạch Tịch Tịch khẽ nhíu mày: "Lời này của cô là có ý gì?"
Trong mắt Ôn Niệm mang th·e·o trào phúng: "Tần Diễm đã l·y· ·h·ô·n với ta, có thể hắn còn để bà nội gọi điện thoại gọi ta tới tham gia tiệc mừng thọ, làm cô khó chịu, cô không nên nghĩ lại sao? Hắn có phải là không thích cô như vậy không?"
Trong mắt Bạch Tịch Tịch lóe lên một tia chột dạ, nhưng thoáng qua liền biến mất.
Nàng ta lý trực khí tráng nói: "Diễm ca ca làm sao lại không thích ta, hai chúng ta hồi đại học đã yêu nhau bốn năm! Ta sau khi về nước, hắn lại khắp nơi giúp ta k·é·o tài nguyên, ủng hộ làm đại minh tinh, đây không phải yêu, thì là cái gì!"
Ôn Niệm biết lời này của Bạch Tịch Tịch có lý.
Đây là yêu.
Đã từng nàng hâm mộ Bạch Tịch Tịch và Tần Diễm bốn năm đến nhường nào.
Bọn họ thân m·ậ·t ở cùng một chỗ như thế, không chút kiêng kỵ yêu nhau, là điều nàng nằm mộng cũng muốn đạt được.
Nhưng bây giờ, nàng không còn thiết tha nữa.
Nhưng giờ phút này, nàng cũng không muốn rơi xuống thế yếu trước mặt Bạch Tịch Tịch.
Ôn Niệm mặt không đổi sắc: "Nếu các người yêu nhau như thế, vậy sao đến bây giờ còn chưa đi đăng ký kết hôn? Phải biết ta và Tần Diễm l·y· ·h·ô·n đã gần nửa tháng? Hắn không phải nên là ngay ngày nhận được giấy chứng nhận l·y· ·h·ô·n, liền lập tức cùng cô đi đăng ký kết hôn sao? Sao hắn không làm như vậy? Hay là nói cô mỗi ngày thể hiện ân ái trước mặt ta như vậy, căn bản chính là giả?"
Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, phảng phất như đang trần t·h·u·ậ·t lại sự thật.
Điều này khiến Bạch Tịch Tịch không khỏi có chút hoảng hốt, khí diễm lập tức so với vừa rồi yếu đi không ít.
"Ai nói không có đăng ký kết hôn chính là không yêu nhau? Diễm ca ca chỉ là vì muốn cho ta một hôn lễ long trọng, phải chuẩn bị thật tốt mà thôi! Cho nên mới không vội vàng đi đăng ký kết hôn, cô bớt ở chỗ này xuyên tạc sự thật!"
Hôn lễ long trọng?
Trong lòng Ôn Niệm hừ lạnh.
Nàng và Tần Diễm kết hôn, chỉ là nh·ậ·n cái giấy chứng nhận mà thôi, ngay cả hôn lễ cũng không có tổ chức.
Có lẽ, người không được hắn yêu, không xứng để người khác biết là thê t·ử của hắn.
Ôn Niệm đột nhiên cảm thấy thật vô vị.
Nàng không muốn lại cùng Bạch Tịch Tịch tranh chấp thêm nữa.
Vẻ ôn nhuận tr·ê·n mặt, biểu lộ lạnh nhạt.
"Vậy là tốt rồi, dù sao ta cũng không muốn để hắn dây dưa với ta nữa. Lúc kết hôn, nhớ kỹ cho ta t·h·iệp mời, ta nhất định sẽ mừng cho các người một bao lì xì thật lớn!"
Nói xong, nghênh ngang rời đi.
Bạch Tịch Tịch đứng tại chỗ, tức giận đến giậm chân.
Nàng ta vừa rồi bất quá là đang hư trương thanh thế mà thôi.
Tần Diễm ngoại trừ chuyện c·ô·ng tác, căn bản không để ý tới nàng ta.
Nhưng là nàng ta tin tưởng vững chắc, chỉ cần đuổi Ôn Niệm đi, nàng ta liền nhất định có cơ hội trở thành Tần phu nhân!
* Từ phòng vệ sinh đi vào phòng kh·á·c·h, Tần Diễm đã đến.
Hắn vẫn là bộ dáng ngông nghênh không bị t·r·ó·i buộc như thế.
Lười biếng tựa ở tr·ê·n ghế sô pha, đang th·e·o dõi điện thoại.
Tiết Phỉ ngồi ở bên cạnh hắn, một hồi đưa hoa quả, một hồi đưa bánh ngọt.
Tần Diễm bị bà làm phiền, cau mày nói: "Mẹ, mẹ có phiền hay không, con không phải là t·r·ẻ ·c·o·n."
Tiết Phỉ thân m·ậ·t vỗ lên vai hắn một cái: "Thằng con bất hiếu này, mẹ đối tốt với con như vậy, con còn không cảm kích?"
Tần Diễm không muốn kề sát bà, hướng sang bên cạnh xê dịch.
Ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp Ôn Niệm đi vào phòng kh·á·c·h.
Hắn chế nhạo nói: "Đi phòng vệ sinh lâu như vậy, táo bón, hay là rơi xuống bồn cầu?"
Ôn Niệm không muốn phản ứng hắn, đi đến chỗ ghế sô pha cách hắn xa nhất ngồi xuống.
Tần Diễm bình thường bận rộn c·ô·ng việc, khó có dịp về nhà.
Tiết Phỉ không muốn bỏ lỡ cơ hội ở chung với hắn, lại đến bên cạnh Tần Diễm đụng đụng.
Bà nghiêm túc nói: "Mẹ nói cho con một chuyện đứng đắn. Con cũng đã kết hôn hai năm, nếu chê mẹ phiền, thì tranh thủ thời gian sinh cho mẹ một đứa cháu trai, mẹ đảm bảo về sau sẽ không quản con nữa!"
Tần Diễm nhìn chằm chằm Ôn Niệm ngồi ở phía xa, khóe môi cong lên một nụ cười x·ấ·u xa: "Sinh con cũng không phải mình con quyết định được."
Tiết Phỉ liếc Ôn Niệm một chút, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống.
Bà biết ngay, lại là bởi vì Ôn Niệm này.
Hai người bọn họ còn nháo loạn như thế này nữa, rốt cuộc đến khi nào bà mới có cháu trai bế?
Nghĩ đến đây, Tiết Phỉ dứt khoát đập nồi dìm thuyền: "Mặc kệ con sinh với ai, chỉ cần là nòi giống nhà họ Tần, ta liền nh·ậ·n!"
Ôn Niệm ngồi im lặng, sắc mặt lạnh nhạt.
"Ta không có ý kiến."
Sắc mặt Tiết Phỉ hòa hoãn hơn một chút: "Coi như cô thức thời."
Tần Diễm lại sầm mặt, hắn đứng lên, từ tr·ê·n cao nhìn xuống Ôn Niệm: "Lời này của cô là có ý gì?"
Ôn Niệm mặt không gợn sóng nhìn lại hắn: "Ý ở trên mặt chữ."
Trong mắt Tần Diễm ẩn nhẫn tức giận: "Ôn Niệm, cô· · · "
"Diễm ca ca!"
Lời còn chưa nói hết của Tần Diễm, bị Bạch Tịch Tịch cắt ngang.
Hắn nghi hoặc nhìn Bạch Tịch Tịch: "Sao cô lại ở đây?"
Bạch Tịch Tịch nghe hắn nói như vậy, có chút cúi đầu ủy khuất.
Tiết Phỉ đi qua, k·é·o nàng ta ngồi xuống: "Ta gọi cô ấy đến."
Ôn Niệm ngẩn người.
Nguyên lai Bạch Tịch Tịch là Tiết Phỉ gọi tới.
Xem ra, Tần Diễm còn chưa c·h·ó đến thế.
Tần Diễm lạnh mặt, nói với Tiết Phỉ: "Mẹ, mẹ đ·i·ê·n rồi sao? Có phải mẹ cố ý không muốn để cho bà nội ăn mừng thọ cho tốt không?"
Tiết Phỉ bất mãn nói: "Con sao có thể nói ta như vậy? Ta còn không phải cũng là vì con."
Tần Diễm không muốn nghe bà nói tiếp.
Lần nào cũng chỉ nói là vì hắn, nhưng xưa nay không biết hắn muốn cái gì.
Hắn lạnh giọng nói với Bạch Tịch Tịch: "Hôm nay trường hợp này không thích hợp để cô ở lại, cô lập tức về cho ta."
Hắn nói đến ngữ khí kiên quyết, không cho phép cự tuyệt.
Nước mắt ủy khuất của Bạch Tịch Tịch đảo quanh trong hốc mắt, nom thật đáng yêu.
Nàng ta không dám nói lời nào, chỉ mở to hai mắt đỏ bừng, một hồi nhìn Tần Diễm, một hồi lại nhìn Tiết Phỉ.
Tiết Phỉ thấy Tần Diễm thái độ kiên quyết, sợ làm ầm ĩ không hay.
Đành phải trước lùi một bước.
Bà trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Tịch Tịch: "Bạch tiểu thư, hôm nay là ta có lỗi với cô. Cô về trước đi, lần sau ta sẽ mời riêng cô ăn cơm, tạ lỗi với cô."
Bạch Tịch Tịch dù không tình nguyện thế nào, cũng không thể không rời đi.
Nàng ta rưng rưng gật đầu: "Bá mẫu, vậy con đi trước."
Nói xong, nàng ta chậm rãi cầm lấy túi xách.
Lại chậm rãi đi ra cửa.
Bóng lưng trông có vẻ có chút đáng thương.
Có lẽ, nàng ta còn đang chờ mong Tần Diễm sinh lòng thương tiếc, sẽ gọi nàng ta lại.
Nhưng cho đến khi nàng ta biến mất ở cửa, Tần Diễm vẫn không hề giữ lại một câu.
Thậm chí, ngay cả liếc nhìn nàng ta một cái cũng không có.
* Bạch Tịch Tịch đi.
Tiết Phỉ lại nổi giận.
Bà xụ mặt nói với Tần Diễm: "Con đi th·e·o ta."
Sắc mặt Tần Diễm nhìn cũng không tốt lắm.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi th·e·o.
Hai người đến một phòng kh·á·c·h.
Tiết Phỉ đóng cửa lại.
Hôm nay bà phải nói chuyện thật kỹ với Tần Diễm về chuyện của hắn và Ôn Niệm.
Bà nhớ năm Tần Diễm học lớp 12.
Tần Lãng, Tần Diễm và Ôn Niệm, ba đứa t·r·ẻ này đều đã thành niên.
Tần gia và Ôn gia bắt đầu bàn bạc chuyện thông gia.
Nhưng về phần đối tượng thông gia của Ôn Niệm là Tần Lãng hay Tần Diễm, còn chưa quyết định.
Tiết Phỉ khi đó thật sự rất thích Ôn Niệm.
Cô nương dáng dấp trắng nõn dịu dàng, tính tình yên tĩnh, lại thông minh nhu thuận, rất được người khác yêu mến.
Thế là, vào kỳ nghỉ hè lớp 12 của bọn hắn, bà liền lần lượt hỏi ý kiến của Tần Lãng và Tần Diễm.
Tần Lãng không tỏ thái độ, chỉ nói là nghe th·e·o an bài của gia đình.
Bà lại đến hỏi Tần Diễm.
"A Diễm, con có muốn cưới Ôn Niệm không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận