Thâm Tình Dụ Hống, Vẩy Nàng Vào Lòng

Thâm Tình Dụ Hống, Vẩy Nàng Vào Lòng - Chương 19: Bị hắn vẩy đến (length: 8253)

Phương Mẫn và mấy người kia không đứng đắn, miệng lưỡi trơn tru.
Ôn Niệm thán phục, không ngờ nữ hài tử lại có thể ăn nói bạo dạn như vậy.
Bất quá, nhìn các nàng cười nói vui vẻ, Ôn Niệm cũng cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái chưa từng có.
Nàng tính tình luôn trầm lặng, chỉ thích vẽ tranh.
Bình thường cũng không có bạn bè.
Không nghĩ tới sau khi đi làm, lại gặp được ba nữ hài thú vị như vậy.
Hiện tại nàng có chút hối hận vì không đi làm sớm hơn.
Trông coi một mẫu ba phần đất trong nhà, thực sự không có ý nghĩa.
Khi cơm nước gần xong, Quý Lăng Thần nhắn tin cho nàng.
"Ta đang đợi ở bãi đỗ xe của nhà hàng."
Ôn Niệm khi sắp tan làm, đã nhắn tin cho Quý Lăng Thần.
Nói nàng liên hoan với đồng nghiệp, tối nay sẽ về nhà.
Quý Lăng Thần biết xe của nàng vẫn còn đang bảo dưỡng, nói sẽ đến đón nàng cùng về.
Ôn Niệm không đồng ý.
Nàng và Quý Lăng Thần chỉ là hôn nhân trên hợp đồng, một năm sau sẽ ly hôn.
Biết rõ kết cục, nàng không muốn để người khác biết.
Bằng không, chờ bọn họ ly hôn, người khác không biết sẽ đồn đại nàng thế nào.
Miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu xương.
Vẫn là ổn định một chút thì tốt hơn.
Chỉ là không ngờ, Quý Lăng Thần vẫn tới đón nàng.
* Phương Mẫn, Tưởng Lộ và Tôn Gia Linh ở cùng một hướng, chuẩn bị cùng nhau đi tàu điện ngầm.
Phương Mẫn hỏi: "Ôn Niệm, cậu có muốn đi cùng chúng ta không?"
Ôn Niệm mỉm cười nói: "Không cần, lát nữa tớ bắt xe về."
Phương Mẫn nói: "Vậy chúng ta đưa cậu ra chỗ bắt xe trước, một mình cậu tớ không yên tâm."
Ôn Niệm sợ các nàng trông thấy Quý Lăng Thần, vội vàng nói: "Không cần, không cần, các cậu về trước đi."
Tưởng Lộ nhìn dáng vẻ của Ôn Niệm, liền đoán được mấu chốt.
Nàng cười nói với Phương Mẫn: "Ôn Niệm không sao, chúng ta đi trước đi."
Phương Mẫn nhìn Ôn Niệm một chút: "Vậy chúng ta đi trước, cậu đi đường cẩn thận, về đến nhà thì nhắn tin cho tớ."
Ôn Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thật sự sợ Phương Mẫn kiên trì muốn đưa nàng đi bắt xe.
Bằng không, thật không biết tìm cớ gì.
Nàng gật đầu: "Được rồi. Yên tâm."
Ra khỏi cửa nhà hàng, Tưởng Lộ đập Phương Mẫn một cái.
"Cậu thật không có mắt nhìn gì cả, Ôn Niệm như vậy, rõ ràng là có người đến đón, không tiện để chúng ta biết."
Phương Mẫn giật mình: "Ý của cậu là Ôn Niệm có bạn trai?"
Tưởng Lộ nói: "Tám phần là thế."
Phương Mẫn tỏ vẻ rất khó chịu: "Đáng thương cho couple kỷ niệm của tớ, còn chưa bắt đầu đã BE!"
* Ôn Niệm đi vào bãi đỗ xe của nhà hàng.
Chỉ liếc mắt liền thấy Quý Lăng Thần đang tựa vào xe.
Thân hình cao 1m88, âu phục phẳng phiu, vai rộng eo hẹp, tư thái lười biếng.
Đèn trong nhà xe mờ ảo, càng tôn lên ngũ quan của hắn.
Tuấn lãng, thư dật, khoáng đạt.
Hắn đang cúi đầu gõ điện thoại.
Không bao lâu, Ôn Niệm nhận được tin nhắn của hắn.
【 Anh đang ở bãi đỗ xe, có cần anh lên đón em không? 】 Vào thời khắc này, được người khác chú ý, chăm sóc, Ôn Niệm cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nàng tăng nhanh bước chân đi qua.
Quý Lăng Thần nghe được tiếng bước chân, ngước mắt nhìn về phía nàng.
Đôi mắt đen nhánh, lấp lánh ánh sáng.
Khóe môi hắn cong lên ý cười: "Niệm Niệm."
Giọng nói trầm thấp, tựa như tiếng đàn cello du dương, động lòng người.
Hai chữ đơn giản, lại khiến Ôn Niệm cảm nhận được sự dịu dàng, uyển chuyển.
Gò má nàng hơi nóng: "Anh đợi lâu chưa?"
Quý Lăng Thần cười nói: "Chờ Niệm Niệm, bao lâu cũng nguyện ý."
Mặt Ôn Niệm càng nóng lên.
Lông mi dài khẽ rung, làn da trắng nõn lộ ra màu hồng nhạt.
"Chúng ta đi thôi."
* Lên xe, Quý Lăng Thần thấy tâm trạng nàng có vẻ tốt.
"Tối nay ăn cơm với đồng nghiệp rất vui vẻ?"
Ôn Niệm gật đầu, ý cười dịu dàng.
"Ừm, đều là những người rất thú vị. Hơn nữa, các nàng đều rất thích anh."
Quý Lăng Thần bây giờ là người sớm tối ở chung với nàng.
Bạn bè của nàng thích hắn, trong lòng nàng cũng vui vẻ.
Khóe miệng Quý Lăng Thần hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong mờ.
"Người khác thích anh không quan trọng, anh chỉ quan tâm Niệm Niệm có thích anh hay không."
Ôn Niệm: . . . .
Người này, sao lại nói đùa nghiêm túc như vậy?
Nếu không phải biết bọn họ kết hôn theo hợp đồng, nàng còn tưởng rằng hắn thích nàng nhiều lắm.
Ôn Niệm không tiếp tục đề tài này nữa.
Nàng nói: "Anh bảo người ở bộ phận nhân sự cho chúng ta chuyển thành nhân viên chính thức và tăng lương, có phải vì chuyện buổi sáng em bị người ta khi dễ không?"
Quý Lăng Thần bỗng nhiên đưa tay nâng khuôn mặt trắng như ngọc của nàng lên.
"Em nói xem? Anh kiếm nhiều tiền như vậy, nếu như ngay cả người bên cạnh cũng không bảo vệ được, thì kiếm tiền để làm gì?"
"Niệm Niệm, em phải nhớ kỹ. Bất cứ lúc nào, anh cũng là chỗ dựa lớn nhất của em, anh không cho phép có người khi dễ em, không cho phép có người làm em buồn. Em muốn làm gì, cứ làm, bất kỳ hậu quả nào anh cũng sẽ gánh chịu."
Ôn Niệm không tránh né, mở to đôi mắt liễm diễm nhìn hắn.
Lòng bàn tay hắn nóng rực, khiến gò má nàng ửng đỏ, hô hấp dồn dập.
Rõ ràng bọn họ là hôn nhân hợp đồng.
Nhưng vẫn có chút cảm động.
Được rồi, Ôn Niệm thừa nhận.
Hình như đã bị hắn làm rung động.
Giản Lâm im lặng lái xe.
Cả quãng đường mỉm cười như một bà dì.
Gia chủ độc thân ba mươi năm, từ trong bụng mẹ đã solo.
Vốn tưởng rằng là người ngốc nghếch trong chuyện yêu đương, không ngờ lại giỏi như vậy.
Thật là cùng có vinh yên.
* Hai người về đến nhà đã hơn chín giờ.
Quý Lăng Thần thay giày xong, đi đến trước mặt Ôn Niệm, cười nói: "Niệm Niệm, ngày mai là thứ bảy, chúng ta ra ngoài chơi đi."
Ôn Niệm còn thiếu một chút là hoàn thành bức tranh Tô An Na, còn định thứ bảy và chủ nhật sẽ hoàn thành nó.
Nhưng nhìn vào ánh mắt mong đợi của Quý Lăng Thần, lại không đành lòng từ chối.
Sắc mặt nàng dịu dàng: "Được."
Quý Lăng Thần mắt sáng lên, đi đến bên ghế sofa, cầm bút và máy tính lên.
"Vậy anh làm cẩm nang."
Ôn Niệm nhìn dáng vẻ chăm chú của hắn, mỉm cười.
Ai có thể ngờ, hắn ở trong mắt mọi người trong công ty là một tổng tài bá đạo, thanh lãnh, cấm dục.
Nàng trở về phòng lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.
Điện thoại di động vang lên.
Đã muộn như vậy, ai lại gọi điện cho nàng?
Ôn Niệm cầm điện thoại lên xem, là Tần nãi nãi.
Nàng siết chặt điện thoại.
Tần nãi nãi là người tốt với Ôn Niệm nhất trong Tần gia.
Giống như bà nội ruột của Ôn Niệm.
Chuyện nàng và Tần Diễm ly hôn, vừa hay nhân cơ hội này nói cho Tần nãi nãi biết.
Ôn Niệm bắt máy, giọng nói ôn hòa của Tần nãi nãi truyền tới.
"Niệm Niệm à, là nãi nãi đây."
Ôn Niệm dừng một chút, nói: "Nãi nãi, muộn như vậy gọi điện thoại là có chuyện gì không ạ?"
Tần nãi nãi cười một tiếng nói: "Ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của ta, gọi điện thoại cho Tần Diễm, bảo nó đưa con đến, nó nói con không để ý đến nó. Hai đứa có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Ôn Niệm có chút nghẹn ngào, nàng bị Tần Diễm làm cho tức đến ngất đầu, thế mà quên mất đại thọ của Tần nãi nãi.
Nàng nói: "Kỳ thật con và Tần Diễm đã · · · "
"Khụ khụ khụ · · · "
Ôn Niệm còn chưa nói xong, Tần nãi nãi liền ho khan kịch liệt.
Ôn Niệm vội hỏi: "Nãi nãi, người làm sao vậy?"
Tần nãi nãi cười nói: "Gần đây thân thể càng ngày càng kém, cũng không biết còn có thể đón được mấy cái sinh nhật nữa. Tâm nguyện duy nhất của ta bây giờ là được nhìn thấy con và Tần Diễm hạnh phúc, như vậy ta xuống đất, cũng có thể ăn nói với bà của con. Mặc kệ thằng nhóc thối kia chọc con giận thế nào, ngày mai đến chúc thọ nãi nãi có được không?"
Ôn Niệm do dự một chút: "Nãi nãi, nếu như con và Tần Diễm ly hôn · · · "
"Ly hôn? Khụ khụ khụ · · · "
Tần nãi nãi lại ho khan kịch liệt.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh lo lắng của những người khác: "Lão thái thái, người không sao chứ! Tuyệt đối đừng tức giận!"
Ôn Niệm vội vàng nói: "Nãi nãi, con đùa với người thôi, ngày mai con nhất định sẽ đến chúc thọ người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận