Tận Thế: Nữ Nhân Tiêu Hao Vật Tư, Vạn Lần Trả Về

Chương 65: Đời sau làm cái hảo hài tử, đừng gạt người

**Chương 65: Đời sau làm đứa trẻ ngoan, đừng lừa người**
Giang Phàm x·u·y·ê·n tường đi vào tầng cao nhất, đang định mở cổng truyền tống về nhà, đột nhiên nhìn thấy mấy nam nữ thanh niên đi tới.
Mấy người kia nhìn thấy Giang Phàm rõ ràng kinh hãi.
Đây chẳng phải là dị năng giả vừa mới x·u·y·ê·n tường xuất hiện hay sao? !
Nam sinh cầm đầu chính là Hồ Lượng Lượng, hắn nhìn thấy Giang Phàm, nhất thời ánh mắt sáng lên.
Lúc Chương Tử Lâm đi tìm Giang Phàm để lấy t·h·u·ố·c, Hồ Lượng Lượng cùng những người sống sót ở tòa B trò chuyện một phen.
Biết Giang Phàm có rất nhiều đồ ăn, hơn nữa còn thấy được ảnh chụp Giang Phàm đăng trong nhóm ở điện thoại của đối phương.
Hồ Lượng Lượng vậy mà lại thấy được hoa khôi nổi danh của học viện điện ảnh và truyền hình - Hồ Lỵ Lỵ trong đám nữ nhân của Giang Phàm!
Hồ Lỵ Lỵ làm MC về nhan sắc ở trên mạng, rất n·ổi danh trong học viện điện ảnh và truyền hình.
Hắn và Hồ Lỵ Lỵ không có bất kỳ quan hệ nào, nhưng tên hai người rất giống nhau, cho nên Hồ Lượng Lượng vừa nhập học đã nhớ kỹ vị học tỷ này.
Học sinh học viện điện ảnh và truyền hình tự nhiên đều muốn làm minh tinh.
Cho nên, Hồ Lượng Lượng căn bản không coi trọng Hồ Lỵ Lỵ.
Thật là tự sa đọa!
Làm MC có thể k·i·ế·m được mấy đồng tiền, đâu có làm minh tinh k·i·ế·m được nhiều!
Giang Phàm nhìn về phía mấy người.
Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, tuy rằng đi trên đường cái tỷ lệ quay đầu nhìn lại không thấp, nhưng bên cạnh Giang Phàm mỹ nữ rất đ·ô·ng, cũng không để tâm lắm.
Giang Phàm tùy ý nhìn về phía hai cô gái, hệ thống hiện lên nhắc nhở:
【 Tiền Tiểu Thiến 】
【 Tuổi: 19 】
【 Phẩm chất: 7 điểm 】(thanh lệ thoát tục)
【 Phụ đức: 6 điểm 】(một học kỳ một bạn trai)
【 Tổng hợp cho điểm: 6 điểm 】
【 Đinh! Không phù hợp yêu cầu thấp nhất của hệ thống! 】
. . .
【 Ngô Băng Thanh 】
【 Tuổi: 19 】
【 Phẩm chất: 8 điểm 】(ngọt ngào đáng yêu)
【 Phụ đức: 3 điểm 】(sinh hoạt cá nhân bê bối, phù văn p·h·áp sư)
【 Tổng hợp cho điểm: 3 điểm 】
【 Đinh! Không phù hợp yêu cầu thấp nhất của hệ thống! 】
Giang Phàm trong lòng chán ghét.
Hai cô gái phát hiện ánh mắt của Giang Phàm, vừa âm thầm kiêu ngạo, lại có chút sợ hãi.
Vừa mới Giang Phàm cường thế g·iết người, các nàng thấy rất rõ ràng, hiển nhiên hắn là dị năng giả cường đại.
Hai cô gái không ngốc, biết dị năng giả trong thời đại này đều là đại lão, nếu như có thể ôm chặt bắp đùi Giang Phàm, vậy thì có thể sống lâu hơn!
Hai cô gái không hẹn mà cùng hướng Giang Phàm thể hiện mặt xinh đẹp nhất của mình.
Ngô Băng Thanh ưỡn l·ồ·ng n·g·ự·c kiêu ngạo nhất của mình lên.
Tiền Tiểu Thiến thì dùng góc nghiêng 45 độ đối diện Giang Phàm, nở nụ cười xinh đẹp.
Giang Phàm khẽ nhíu mày.
Hồ Lượng Lượng chủ động tiến lên cười nói:
"Giang tiên sinh, chào anh, ta là Hồ Lượng Lượng, sinh viên năm nhất học viện điện ảnh và truyền hình Ma Hải."
Giang Phàm liếc hắn một cái:
"Ta không biết ngươi."
Trong lòng Giang Phàm ngược lại khẽ động.
Trung tâm tài chính đã không có mỹ nữ được hệ thống công nhận.
Học viện điện ảnh và truyền hình Ma Hải hẳn là có rất nhiều!
Chính mình muốn đề cao bội suất trả về, có lẽ có thể đi học viện điện ảnh và truyền hình Ma Hải xem thử.
Hồ Lượng Lượng cắn răng một cái:
"Ta là Hồ Lỵ Lỵ. . . Em họ."
Hồ Lượng Lượng và Hồ Lỵ Lỵ có qua lại vài lần, cảm thấy học tỷ kia là người có tính cách mềm yếu, chính mình chỉ cần gặp nàng, cúi đầu cầu khẩn một phen, Hồ Lỵ Lỵ hẳn là sẽ không vạch trần lời nói dối của mình.
Hồ Lượng Lượng vô cùng coi thường Chương Tử Lâm.
Nữ nhân kia tuy rằng cường đại, nhưng là người đần độn.
Căn bản không bảo vệ được chính mình!
Đi theo nàng tuyệt đối sẽ bị cái đầu óc chậm chạp của nàng hại c·hết!
Mà Giang Phàm lại khác.
Nếu như mình và Hồ Lỵ Lỵ có chút quan hệ, vậy chính mình là em vợ trên danh nghĩa của Giang Phàm, chẳng phải là. . .
Hồ Lượng Lượng mặc sức tưởng tượng tương lai.
Giang Phàm nhìn về phía Hồ Lượng Lượng, chậm rãi hỏi:
"Ồ? Sao ngươi biết Hồ Lỵ Lỵ ở chỗ ta?"
Hồ Lượng Lượng bị Giang Phàm nhìn đến r·u·n rẩy, nơm nớp lo sợ nói:
"Cái kia, cái kia, vừa mới có người nói cho ta biết."
Giang Phàm không phản ứng hắn.
Hắn tìm Hồ Lỵ Lỵ trong cảm giác, mở ra kết nối ý chí.
"Hồ Lỵ Lỵ."
Hồ Lỵ Lỵ đang thử y phục trên giường, đột nhiên nghe được thanh âm của Giang Phàm, sửng sốt một chút, ngay sau đó mới phản ứng được là dị năng của Giang Phàm.
Hồ Lỵ Lỵ tranh thủ thời gian ngồi ngay ngắn, nói:
"Giang ca."
Giang Phàm hỏi:
"Có một học sinh học viện điện ảnh và truyền hình Ma Hải tên Hồ Lượng Lượng, tự xưng là em họ của ngươi."
"Ta không có em họ." Hồ Lỵ Lỵ nghĩ một lát mới nhớ tới học đệ không đáng chú ý kia:
"Hồ Lượng Lượng là ai? À, ta nhớ ra rồi. Hắn là sinh viên năm nhất, chúng ta chỉ là bạn học bình thường."
"Được rồi, ta đã biết." Giang Phàm gián đoạn kết nối ý chí, khẽ vươn tay liền nắm lấy cổ áo Hồ Lượng Lượng.
Hồ Lượng Lượng giật nảy mình:
"Giang tiên sinh, anh, anh, anh làm gì?"
Giang Phàm cười híp mắt vỗ vỗ mặt hắn:
"Đời sau làm đứa trẻ ngoan, đừng lừa người."
Nói xong trực tiếp ném hắn ra sân thượng.
Hồ Lượng Lượng phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh khủng:
"A! A! A!"
Vài giây đồng hồ sau, dưới lầu truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất trầm đục.
Sáu học sinh còn lại đầu óc trống rỗng.
Hồ Lượng Lượng c·hết rồi?
Giang Phàm mỉm cười quay đầu nhìn về phía bọn hắn.
Sáu học sinh hoảng sợ tột độ:
"A!"
"Đừng g·iết ta! Đừng g·iết ta!"
"Hồ Lượng Lượng không liên quan gì tới ta!"
Bọn hắn sợ đến c·hết k·h·i·ếp chạy vào cầu thang, không dám lên lầu nữa.
Giang Phàm cười lạnh một tiếng, mở ra một cổng truyền tống màu lam đi vào.
Hắn về đến trong nhà, các nữ nhân nhốn nha nhốn nháo xông tới.
Hồ Lỵ Lỵ vội vàng nói:
"Giang ca, anh vừa mới gặp Hồ Lượng Lượng rồi? Ta và hắn thật sự không quen."
Nàng sợ Giang Phàm hoài nghi hai người có quan hệ, vậy thì phiền phức lớn rồi.
Giang Phàm cười cười:
"Ừm, hắn lừa ta, cho nên hắn c·hết."
C·hết rồi? ! ! Hồ Lỵ Lỵ r·u·n rẩy một chút, không dám nói nữa.
Giang Phàm quyết đoán trong việc trừng phạt, t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n đ·ộ·c ác, khiến mấy nữ nhân đều rất sợ hãi.
Các nàng ở trong lòng lặp đi lặp lại cảnh cáo chính mình, tuyệt đối không thể l·ừ·a gạt Giang Phàm.
Đồng thời, các nàng cũng cảm thấy cảm giác an toàn mãnh liệt.
Nếu như không có nam nhân như vậy, các nàng làm sao có thể sống tốt như vậy trong tận thế?
Chắc sớm đã bị nam nhân khác nhốt vào lồng làm RBQ rồi. . .
Giang Phàm xuất ra một bình Ice Cola uống một ngụm, bình tĩnh hỏi:
"Hồ Lỵ Lỵ, ngươi là học sinh học viện điện ảnh và truyền hình Ma Hải, trước kia khi mạng lưới chưa bị đứt, những người sống sót trong trường các ngươi đều trốn ở đâu?"
Hồ Lỵ Lỵ cố gắng nhớ lại:
"Ừm, lúc đó phần lớn đều ở ký túc xá học sinh, một bộ phận ở nhà ăn số một, còn có khu gia quyến trong trường, phần lớn giáo sư đều ở bên kia. Trước khi tin tức cuối cùng bị đoạn tuyệt, ta nghe nói ban lãnh đạo học viện đang cố gắng tổ chức giáo viên, phân phối đồ ăn theo kế hoạch, cứu trợ học sinh, không biết bây giờ thế nào. . ."
Giang Phàm trầm ngâm.
Học sinh ở ký túc xá chắc không kiên trì được bao lâu, bên kia nhân viên dày đặc, đồ ăn khan hiếm, các học sinh rất nhanh sẽ phải ra ngoài tìm k·i·ế·m thức ăn, sau đó sẽ phân tán khắp nơi.
Giống như đám học sinh Hồ Lượng Lượng này, hẳn là theo học viện chạy trốn tới.
Tình huống khu gia quyến lại khác, tình huống vật tư bên kia hẳn là xấp xỉ tiểu khu trung tâm tài chính.
Lại thêm ban lãnh đạo học viện tổ chức, hẳn là còn sống rất nhiều người.
Bất quá tình huống của bọn hắn khẳng định cũng không tốt, nếu không Hồ Lượng Lượng mấy người cũng không cần chạy ra ngoài.
Bất luận ban lãnh đạo trường học cố gắng như thế nào, thiếu đồ ăn là tất nhiên, đói khát cũng là tất nhiên.
Khi đói khát đạt tới trình độ nhất định, tính mạng còn khó giữ nổi, bất kỳ tổ chức nào cũng chỉ là cát trên lâu đài.
"Ngày mai đi học viện điện ảnh và truyền hình Ma Hải xem thử." Giang Phàm hạ quyết tâm trong lòng.
. . .
Trời tối người yên.
Nữ nhân bên cạnh đã ngủ say.
Giang Phàm rời giường đi đến bên cửa sổ, ngồi xếp bằng xuống, yên lặng luyện hô hấp pháp.
Trong tầm mắt của 【 Cảm Giác 】, Giang Phàm thấy rõ: Theo từng nhịp hít thở của mình, từng hạt năng lượng vô hình vô sắc không biết tên từ trong không khí chậm rãi hiển hiện, chảy vào 【 Gừng 】 trong cơ thể.
Toàn thân tế bào đều đang tham lam tranh đoạt những phân tử này, cũng theo hô hấp, có tiết tấu sáng tối biến hóa.
Đây chính là nguyên nhân Giang Phàm có thể nhanh chóng học được hô hấp pháp: Lúc đó Chương Tử Lâm dạy xong khẩu quyết, Giang Phàm kinh ngạc phát hiện, 【 Khí 】 mà Chương Tử Lâm không thấy được, trong 【 Cảm Giác 】 có thể thấy rõ ràng!
Còn lại thì đơn giản.
Giang Phàm có ý thức hấp thu những phân tử này, cấp tốc thu nạp một bộ phận 【 Khí 】.
Giang Phàm hấp thu phân tử với tốc độ cực nhanh, nửa giờ sau 【 Gừng 】 chướng bụng đến không cách nào tiếp tục, Giang Phàm chỉ có thể dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận