Tận Thế: Nữ Nhân Tiêu Hao Vật Tư, Vạn Lần Trả Về

Chương 306: Mời các tông cùng bàn đại sự!

**Chương 306: Mời các tông cùng bàn đại sự!**
"Thiên hoa loạn trụy, a, không ngờ đám thầy bói kia lại có vài phần bản lĩnh! Bất quá, người dẫn động là thánh nữ Cực Nhạc Tiên Tông ta, vậy thì tông ta có ưu thế rất lớn!" Vô Ưu ngạo nghễ nhìn lên trời.
"Chưởng môn, hãy công khai tuyên bố với toàn tông về thánh nữ mới đi!"
Thanh Tuyền lo lắng nói:
"Sư tôn, nếu như môn phái khác biết, 'thiên hoa loạn trụy' là do thánh nữ Chương Tử Lâm đưa tới, thì nàng có thể sẽ phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn. Hay là tạm thời ém nhẹm chuyện này lại một thời gian?"
"Ém được sao? Dị tượng 'thiên hoa loạn trụy' mọi người đều thấy!" Vô Ưu phất tay:
"Sợ cái gì! Cực Nhạc Tiên Tông ta còn không gánh nổi một vị thánh nữ hay sao, há chẳng phải để người trong thiên hạ chê cười. Chưởng môn, ngươi thấy thế nào?"
Ẩn Trúc cười duyên một tiếng:
"Hoàn toàn nghe theo Vô Ưu trưởng lão làm chủ, Cực Nhạc Tiên Tông ta không sợ đám bại hoại kia."
Trên trán, mị thái tràn đầy.
Chương Tử Lâm hơi nhíu mày.
Hai người này không thực sự là bách hợp đó chứ?
"Ha ha ha!" Vô Ưu cười lớn một tiếng:
"Nếu vậy, ta liền mời tứ đại tông môn, tới Cực Nhạc Tiên Cảnh của ta xem lễ đăng đàn của thánh nữ mới! Dị tượng 'thiên hoa loạn trụy', việc quan hệ tới sinh tử tồn vong của tất cả tu sĩ trong thiên Huyền giới chúng ta, đương nhiên không ai có thể thờ ơ!"
"Như vậy rất tốt!" Ẩn Trúc cười tủm tỉm:
"200 năm trước, từ biệt cùng Giang các chủ, đã qua 200 năm, bây giờ thiếp thân thọ nguyên sắp hết, vừa vặn gặp lại Giang các chủ một lần, mới có thể giải quyết xong tâm sự."
. . .
Huyền Không tự.
Mười tám hòa thượng cường tráng, bắp thịt rắn chắc như thép, cởi trần, ngồi vây quanh phương trượng Chấn Không.
Chấn Không thân thể to lớn nhất, hắn cao hai mét, dù cho chòm râu bạc trắng, cũng là đầu hổ mắt báo, giống như mãnh tướng trên chiến trường.
Nếu như không phải cái đầu trọc lóc, cùng với áo cà sa màu vàng kim, thì căn bản không nhìn ra được một chút dáng vẻ nào của hòa thượng.
Toàn thân hắn khí huyết sôi trào, nhiệt khí tỏa ra bốn phía, giống như một lò lửa.
"Rùn!" Chấn Không súc thế tới cực điểm, đấm ra một quyền.
Oanh!
Không gian bị đánh nát, lộ ra một tấm gương màu đen, đang từ Huyền Không Sơn nhìn xuống toàn bộ thiên Huyền tinh.
Trong gương, vô số màu sắc rực rỡ như dải lụa từ trong Vô Tận Thâm Uyên phun ra, vãi vào bên trên thiên Huyền đại lục.
Trung tâm chính là ma đảo của Cực Nhạc Ma Tông!
Các hòa thượng cường tráng phản ứng kịch liệt:
"Ẩn Trúc yêu nữ lại đang giở trò gì!"
"Thật sự có 'thiên hoa loạn trụy'!"
"Thế đạo lại sắp loạn! Loạn thì tốt! Ha ha ha! Phương trượng, hãy để chúng ta xuống núi g·iết chóc cho thống khoái đi!"
. . .
Trích Tinh các.
Trích Tinh các chỉ có một tòa lầu các, nằm trên bình nguyên, cao hơn cả mây trắng, vươn thẳng tới trời cao, giống như cột chống trời, không cách nào đo đếm được độ cao.
Tầng cao nhất Trích Tinh các, là một lương đình ngắm cảnh nhỏ hẹp, phong cách cổ xưa, chỉ có thể cho một người ngồi.
Bốn phía lương đình treo mành trúc, phía đông bức mành trúc cuốn lên, Giang Vọng Nguyệt toàn thân áo trắng, phong thái yểu điệu, dựa lan can mà trông.
Rõ ràng là giữa trưa ánh nắng tươi sáng, phía ngoài bức mành trúc này lại là bầu trời đêm đầy sao!
Giang Vọng Nguyệt vừa nhìn tinh không, vừa dùng ngón tay tính toán điều gì.
Theo sự tính toán của nàng, tinh không biến hóa vạn phần, phảng phất có một đôi mắt, quan sát vô tận tinh không từ những góc độ khác nhau.
Đột nhiên, Giang Vọng Nguyệt chau mày, ngừng bấm đốt ngón tay tính toán.
Nàng vung tay lên, phía tây mành trúc cuốn lên, mây mù bên ngoài tản ra.
Một khung cảnh không chân thực xuất hiện, chính là đảo Cực Nhạc Tiên Cảnh, vô số tuyết hoa màu sắc rực rỡ ào ào rơi xuống.
" 'Thiên hoa loạn trụy' thật sự xuất hiện!" Giang Vọng Nguyệt vô cùng kinh hãi.
Chuyện sư tổ tiên đoán đã thực sự xảy ra!
Đúng lúc này, một khuôn mặt mỹ nữ mờ ảo đột nhiên xuất hiện trong mây mù, biểu lộ u oán nhìn Giang Vọng Nguyệt:
"Giang các chủ đến, lại không thông báo thiếp thân một tiếng."
Giang Vọng Nguyệt bình tĩnh hỏi:
"Ẩn Trúc chưởng môn, người dẫn động là ai?"
Ẩn Trúc mỉm cười:
"Muốn biết sao? Muốn biết thì đến Vô Ưu cung tham gia lễ đăng đàn của thánh nữ mới, ta sẽ nói cho ngươi."
"Tốt, ta sẽ đến xem." Khuôn mặt thanh lãnh như ngọc của Giang Vọng Nguyệt càng thêm lạnh lùng.
"Hì hì, thiếp thân chờ ngươi." Khuôn mặt Ẩn Trúc tan biến như bọt biển.
Giang Vọng Nguyệt phất tay, phía tây mành trúc chầm chậm cuộn xuống, mây mù lại lần nữa bao phủ.
Lễ đăng đàn yêu nữ mới?
Chẳng lẽ người dẫn động là yêu nữ mới nhậm chức?
Vậy thì ta phải đi xem cho kĩ mới được!
Nàng lại nghĩ tới ba câu tiên tri của Mạc Thiên Cơ tổ sư, lại nghĩ tới dị tượng 'thiên hoa loạn trụy', trong lòng vô cùng nặng nề.
"Vạn tu đều c·h·ết chẳng lẽ là thật?"
Giang Vọng Nguyệt trầm ngâm rất lâu mới hạ quyết tâm, cẩn thận mở ra mành trúc phía nam!
Đông nhìn tinh không, tây xem trời huyền, bắc xem quá khứ, nam xem tương lai!
Đây là linh bảo đỉnh cấp của Trích Tinh các, đài quan tinh bốn phía!
Chuyện đến nước này, Giang Vọng Nguyệt đành hao tổn thọ nguyên làm đại giá, xem xem tương lai rốt cuộc ra sao.
Phía nam mành trúc mở ra, mây mù ngoài cửa sổ cấp tốc tan đi.
Toàn bộ thiên Huyền đại lục bao phủ trong huyết vụ tượng trưng cho cái c·h·ết.
Giang Vọng Nguyệt vốn mái tóc xanh, nay lại xuất hiện một lọn tóc trắng.
Hai hư ảnh nữ tử sừng sững trên huyết vụ, không ngừng chém g·iết.
Mỗi lần các nàng vung k·i·ế·m, đều long trời lở đất, vô số tu sĩ từ trên trời rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết vang vọng đất trời.
Sau lưng hai nữ tử, ẩn ẩn còn có một bóng đen.
Đó là ai!
Giang Vọng Nguyệt xuất hiện càng nhiều tóc trắng, nhưng vẫn cố gắng ngưng thần nhìn.
Nàng đã thấy!
Là một nam nhân!
Hắn là ai!
Giang Vọng Nguyệt đang muốn nhìn rõ mặt đối phương, nam tử lại đúng lúc xoay đầu lại.
Đó là một đôi mắt thế nào!
Lạnh lùng, vô tình, giống như Thần Linh nhìn đám kiến hôi.
Não Giang Vọng Nguyệt nổ vang, mái tóc xanh trong nháy mắt biến thành trắng như tuyết.
Mành trúc rũ xuống.
"Phốc!" Giang Vọng Nguyệt phun một ngụm m·á·u tươi lên mành trúc, thân thể mềm mại ngã xuống đất.
Rất lâu, nàng mới gắng gượng chống đỡ thân thể, thần sắc bất an.
Nam tử kia rốt cuộc là ai?
Giang Vọng Nguyệt lẩm bẩm nhìn lên trời:
"Ngàn năm loạn thế, ngay trước mắt, không biết là họa hay phúc đây. . ."
. . .
Một sòng bạc trong phường thị.
Tư Khinh Trần trong bộ đồ nam nhân, một tay ôm cô nương, một tay cầm thẻ bài.
Nàng kinh ngạc nhìn tuyết hoa màu sắc rực rỡ đầy trời, miệng há to, thẻ bài trong tay rơi xuống đất cũng không biết, ngưỡng mộ nói:
"Ngọa Tào! Quá ngầu! Đây là vị đại lão nào thành tiên sao?"
Phía sau có kẻ không vui:
"Mẹ nó! Ngươi còn có muốn đánh bạc hay không? Không cược thì xéo ngay! Để cho ta. . ."
Tư Khinh Trần liếc hắn một cái, không tức giận, chỉ là khiêu khích nói:
"U, ngươi nhảy ghê thế cơ à, vậy thì thế này đi, ngươi cược với ta một ván, một ván định sinh tử!"
Nói xong, hào sảng ném ra mấy ngàn lượng ngân phiếu.
Mỹ nhân trong lòng Tư Khinh Trần, nhìn ngân phiếu mà hai mắt tỏa sáng, cả người dính chặt lấy Tư Khinh Trần.
Nàng đã nhận ra ân khách là nữ tử, thì đã sao?
Chỉ cần có tiền, nữ nhân cũng không phải không được a!
Mọi người thấy vậy, ồn ào náo động.
Kẻ kia khóe miệng co giật, hắn nào có nhiều tiền như vậy, vội ôm mặt chạy vào đám đông.
"Ha ha ha!" Tư Khinh Trần đắc ý vuốt ve chòm râu giả.
Quá thú vị!
Cảm giác ngao du nhân gian, không cố kỵ điều gì thực sự quá sung sướng!
Việc này chẳng phải thú vị hơn Tĩnh Tâm trai?
Lão nương sẽ không về am ni cô đó nữa đâu!
Tư Khinh Trần lại liếc bầu trời một cái, rồi ném chuyện này ra sau đầu.
Trời sập đã có người cao lớn hơn chống đỡ, liên quan gì đến ta!
Trong đám người, hai tên nam tử, mi thanh mục tú, liếc nhìn nhau một cái, đi đến nơi hẻo lánh, nói nhỏ:
"Đại ca, có nên động thủ không? Mấy ngàn lượng bạc đó!"
"Nói nhảm! Cô nương kia còn non nớt, xem ra là đại tiểu thư nhà giàu trốn nhà, tối nay chúng ta dùng Mê Hồn Hương, cuỗm sạch tiền rồi bỏ trốn. Nhị đệ, phải nhớ kỹ, đừng làm hại tính mạng nàng, đừng chạm vào người nàng, chúng ta chỉ cầu tài, không gây thêm phiền phức."
"Yên tâm đi đại ca! Ta không ngốc."
Hai tên tiểu tặc hưng phấn bàn kế hoạch, hoàn toàn không biết, mình sắp chọc giận một nữ bạo long.
. . .
Trong thiên Huyền giới, vô số người bị trận tuyết màu này làm chấn động.
Những tu sĩ biết lời tiên tri "thiên hoa loạn trụy" càng không khỏi kinh hãi.
Nhất thời, thiên Huyền giới sóng ngầm cuồn cuộn.
. . .
Giang Phàm ngạc nhiên nhìn hệ thống nhắc nhở:
【 đinh! Chương Tử Lâm tiêu hao 1 viên trung cấp đạo linh (âm dương hòa hài) trả về 2100 viên. Đã đặt vào không gian tùy thân. 】
Lại là đạo linh!
Giang Phàm hai mắt sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận