Tam Quốc: Phu Nhân, Ta Chính Là Nhà Đứng Đắn

Tam Quốc: Phu Nhân, Ta Chính Là Nhà Đứng Đắn - Chương 89: Triệu Vũ: Quả nhiên là đăng đồ tử! (length: 9890)

Trương Toại một đường trở về căn chòi nhỏ của mình, lúc này mới nghĩ đến một món đồ: Tam lăng kính.
Thứ này đã có rồi.
Vả lại, không rõ lắm người có khả năng cho là lạ.
Dù sao, hắn xem trước qua một bộ phim truyền hình bên trong, diễn như vậy.
Đương nhiên, một món đồ khẳng định không đủ.
Trương Toại nhớ đến phu nhân cùng Nhị tiểu thư Chân Mật lần đầu nhìn thấy mình vẽ tranh cho các nàng lúc ấy.
Vừa vặn trong tay mình còn có mấy tờ giấy Tá bá.
Hắn nghĩ tới một chuyện khác.
Đó là hồi hắn học lớp mười hai, trường học dãy nhà học phía sau, bên ngoài tường rào, là khu dân cư.
Có một nam sinh học mỹ thuật thuê một căn nhà ven đường.
Trương Toại cũng thuê phòng, muốn đi qua phải qua trước phòng của nam sinh này.
Mỗi lần tan học tối về sau, liền có thể thấy nam sinh này mở cửa lớn, trưng bày các loại tranh chân dung bên trong.
Nam sinh kia ăn mặc rất qua loa.
Vả lại, cũng không phải là loại người chú trọng ăn mặc.
Thế nhưng, mỗi lần Trương Toại tan học tối đi ngang qua cửa phòng hắn, đều có thể thấy rất nhiều nữ sinh xinh đẹp ở bên trong nói cười.
Nữ sinh lại không phải gương mặt quen, thường xuyên thay đổi.
Có một lần nghỉ, hắn đạp xe về nhà, bị bạn cùng bàn kéo đi, đến gần một bờ đê, liền thấy nam sinh này cùng một cô gái xinh đẹp trốn sau bụi cây hôn nhau.
Lúc đó, cái vẻ mặt phấn khích của bạn cùng bàn, hắn còn nhớ rõ.
Đây là lần đầu tiên Trương Toại thấy người ta hôn nhau ngoài đời.
Hơn nữa, lại còn cùng một nữ sinh xem người khác hôn nhau.
Cho nên nhớ kỹ đặc biệt rõ ràng, cũng bởi vì trước khi thấy bọn họ tình cảm nồng nàn khó chia lìa, hắn đã xấu hổ tưởng tượng đến bờ môi của bạn cùng bàn, muốn hôn thử.
Nhưng mà, bị phát hiện.
Lúc ấy xấu hổ, hắn chỉ muốn độn thổ.
Nghĩ đến những điều này, Trương Toại quyết định, ngày mai đi thử xem!
Không được thì tính sau.
Quyết định xong, Trương Toại lăn ra ngủ.
Ngủ một mạch đến khi người trong bộ khúc quay về gọi hắn ăn cơm.
Ăn uống xong xuôi, luyện tập thêm một chút, Trương Toại ngồi bên giếng cổ đợi Hồng Ngọc và Ngũ tiểu thư Chân Dung.
Tuy nhiên, lần này, Hồng Ngọc lại đi cùng Ngũ tiểu thư Chân Dung.
Từ miệng Hồng Ngọc, Trương Toại mới biết, phu nhân bảo nàng làm như vậy.
Bảo là sau này ban đêm hai người cùng đi.
Như vậy, một là Ngũ tiểu thư có thể gặp Trương Toại mỗi ngày, hỏi han học thức.
Hai là, Ngũ tiểu thư mỗi lần đều lén giữ lại cơm nước của mình cho Trương Toại, ăn không đủ no, dễ dàng còi cọc.
Đã như vậy, không bằng để Hồng Ngọc cùng Ngũ tiểu thư công khai mang cơm đến, một lần mang nhiều một chút.
Trương Toại nhìn Ngũ tiểu thư Chân Dung ngồi bên cạnh, líu lo, lại nhìn sang Hồng Ngọc, khóc dở mếu dở.
Thực sự hắn muốn dạy Ngũ tiểu thư mà.
Cô bé rất thông minh, lại dễ gần, Trương Toại dạy nàng rất có cảm giác thành công.
Nhưng mà, hắn thực sự muốn ở riêng với Hồng Ngọc.
Ngày cưới còn xa vời vợi.
Hồng Ngọc đến một mình, ban đêm hắn cũng có thể cải thiện sinh hoạt, thỏa mãn cái miệng, cái tay.
Nhất là Hồng Ngọc mấy hôm nay đều có vẻ nhẫn nhịn.
Thế nhưng Ngũ tiểu thư ở đây, làm sao hắn dám làm gì?
Hồng Ngọc thấy bộ dạng muốn khóc của Trương Toại, mỉm cười.
Trương Toại tuy hơi tiếc nuối, nhưng cũng không còn cách nào.
Cũng không thể trái ý phu nhân.
Vả lại, dạo này hắn thực sự không có tâm trí nghĩ mấy chuyện này.
Bảo Ngũ tiểu thư đi lấy tam lăng kính đến, hắn mượn dùng một chút.
Nhân lúc Ngũ tiểu thư đi vắng, Trương Toại ôm lấy Hồng Ngọc ngồi bên cạnh mà hôn tới tấp.
Hồng Ngọc nhìn Trương Toại, trên gương mặt xinh đẹp vừa thẹn thùng, lại vừa bất đắc dĩ.
Người đàn ông này, trước đây sao mình lại không phát hiện ra hắn thế này nhỉ?
Lúc nào gặp hắn, mình cũng thấy như bị bắt nạt.
Trương Toại ôm Hồng Ngọc gặm một lúc, sờ soạng một hồi, vẫn chưa thỏa mãn thì Ngũ tiểu thư đã cầm tam lăng kính quay lại.
Trương Toại đành phải cúi đầu ăn cơm.
Ăn xong, Hồng Ngọc đưa Ngũ tiểu thư Chân Dung rời đi.
Trương Toại ngồi bên giếng cổ một lát cho tiêu cơm, rồi mới tắm rửa, trở về ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trương Toại chủ động đi tìm phu nhân, nói muốn đến huyện Chân Định lần nữa, nhờ Triệu Vân giúp việc.
Thấy phu nhân vẫn còn ngái ngủ, uể oể vặn eo, vươn vai đi vào thư phòng, Trương Toại có chút không rời mắt được.
Dù phu nhân mặc một bộ váy dài bình thường, chẳng khác mọi khi.
Nhưng, khi nàng duỗi người, bộ ngực cao ngất hiện ra hết sức rõ ràng.
Trương Toại không kìm được nghĩ đến cảnh ôm lấy nàng mà hôn.
Phu nhân cũng nhận ra ánh mắt Trương Toại, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.
Không nhìn Trương Toại nữa, phu nhân hỏi: "Hôm nay ngươi tìm ta sớm vậy có việc gì?"
Trương Toại nói việc cần gấp rút huấn luyện bộ khúc, mà hiện tại Chân gia không có người như vậy, cần nhờ Triệu Vân giúp.
Trương Toại nói: "Lần này ta chỉ mang theo hai bộ khúc, không cần đồ gì khác, chỉ mời mỗi Triệu Vân thôi."
Phu nhân vẫn nhìn giấy tờ, hỏi: "Thế còn cần gì khác không? Ngươi cứ nói, ta sẽ bảo quản gia chuẩn bị cho."
Trương Toại nói: "Không cần."
"Ta đi nhẹ nhàng, mang Triệu Vân đến nhanh là được."
"Bây giờ huấn luyện gấp lắm, mang nhiều đồ chỉ làm chậm trễ thêm."
Phu nhân nói: "Vậy được! Thanh kiếm của ngươi, ta chưa cất đi, ngươi cứ cầm rồi đến tìm quản gia, bảo hắn chuẩn bị ngựa và lương khô cho."
"Bộ khúc thì tự ngươi chọn."
Trương Toại ừ một tiếng, vẫn chưa đi.
Phu nhân không nghe tiếng bước chân Trương Toại rời đi, mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: "Ngươi còn việc gì nữa à?"
Trương Toại nhìn quanh.
Còn sớm.
Thư phòng lại ở gần phòng ngủ của phu nhân.
Xung quanh thư phòng cũng không có ai.
Trương Toại tiến lại gần phu nhân hai bước.
Thấy Trương Toại làm vậy, tim phu nhân đập thình thịch.
Tên Bá Thành này, thật là càng ngày càng bạo dạn.
Phu nhân vội vàng đứng dậy, lùi về phía sau mấy bước, mặt đỏ bừng nói: "Ngươi còn không mau đi chuẩn bị? Bên trái, cách khoảng hai mươi bước là phòng của nha hoàn đấy."
Trương Toại bước nhanh tới, ôm chầm lấy phu nhân.
Mặt phu nhân đỏ như máu, hai tay chống vào ngực Trương Toại, khẽ nói: "Buông ra! Bị người ta thấy, ta, ta xử chết ngươi!"
Trương Toại cúi đầu hôn lên môi phu nhân rồi mới buông ra, nhanh chóng rời đi.
Phu nhân đứng bên bàn trà, nhìn theo bóng lưng Trương Toại, rồi từ từ ngồi phịch xuống đất.
Tên Bá Thành này!
Sắp đi làm việc rồi mà vẫn không chịu yên!
May mà còn sớm, mình chưa gọi các nha hoàn dậy.
Nếu không, không dám tưởng tượng hậu quả nếu bị nhìn thấy!
Biết hắn to gan thế này, hôm qua đã chẳng hỏi câu ấy.
Kéo dài thêm chút thời gian nữa thì tốt rồi.
Nhưng cảm nhận được hơi ấm trên môi, phu nhân đưa tay quyến luyến sờ lên chỗ vừa bị hôn, rồi thở dài.
Trương Toại rời khỏi thư phòng của phu nhân, trên mặt không giấu được nụ cười.
Phu nhân thật đúng là ngoài cứng trong mềm.
Mà, kỹ năng hôn của nàng cũng kém thật.
Thân hình cũng rất ra gì.
Tiếc là, bây giờ chưa phải lúc.
Nhưng mà, cũng không vội, từ từ rồi sẽ đến.
Sớm muộn gì cũng ôm được phu nhân vào lòng!
Trương Toại chọn hai bộ khúc, mang theo kiếm đến gặp quản gia, bảo ông ta sắp xếp người chuẩn bị ngựa và lương khô.
Sáng sớm, Trương Toại mang theo hai cái giá vẽ thẳng đến huyện Chân Định.
Ba người đi vội, giữa đường chỉ nghỉ hai canh giờ.
Chiều ngày thứ hai, Trương Toại đến nhà Triệu Vân ở huyện Chân Định.
Đến cửa nhà Triệu Vân, Triệu Vân lại không có nhà.
Em gái hắn, Triệu Vũ, đang gánh hai thùng gỗ đựng đầy nước trong từ nhà người khác về.
Trương Toại thấy vậy, đặt một giá vẽ chống trước mặt, một cái khác thì mài, còn hắn thì trải giấy Tá bá lên giá vẽ, nhanh chóng vẽ.
Vừa vẽ, Trương Toại vừa quan sát Triệu Vũ.
Triệu Vũ thật ra đã thấy Trương Toại từ xa.
Nàng hơi nghi hoặc, không hiểu vì sao hắn lại đến đây.
Ban đầu định hỏi.
Nhưng nhớ lời nhị ca dặn: Tránh xa hắn ra, đó là tên vô lại bậc nhất, lại còn ba hoa khoác lác, ngươi không chịu nổi đâu.
Triệu Vũ quyết định không hỏi, chỉ vừa gánh hai thùng nước về nhà, vừa quan sát Trương Toại.
Thấy Trương Toại nhìn mình chằm chằm không kiêng dè, từ mặt đến eo, rồi xuống chân, mặt Triệu Vũ đỏ bừng.
Đúng là đồ vô lại.
Nam nhân nào lại nhìn phụ nữ như vậy chứ?
Còn không biết xấu hổ!
Mình đã thấy hắn nhìn rồi, hắn cũng không thèm thu liễm lại chút nào!
Gánh hai thùng nước về nhà, Triệu Vũ cầm trường thương hùng hổ đi ra, tiến thẳng về phía Trương Toại.
Trương Toại vội vàng cầm bức tranh còn dang dở lên, chìa về phía Triệu Vũ, cười gượng gạo: "Muội muội, đừng hiểu lầm, ta, ta chỉ thấy muội đẹp, muốn vẽ cho muội một bức tranh thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận