Tại Chung Cư Mở Cửa Hàng Tiện Lợi Phất Nhanh

Tại Chung Cư Mở Cửa Hàng Tiện Lợi Phất Nhanh - Chương 6: An thần bột giặt (1) (length: 7606)

Thời Nghi liên tiếp trông coi cửa hàng mấy ngày, hễ lần nào mấy mặt hàng len từ chỗ nào đó trên sàn Đông Bình được "cắt" về, vừa mới bày lên kệ, chưa đến nửa ngày đã bán hết sạch.
Hàng hiệu lớn giá cực rẻ, lại đều là đồ dùng gia đình hàng ngày, các bà các cô trong khu dân cư rủ nhau đến càng lúc càng đông, hên thì vớ được món hời quét sạch cả kệ, xui thì chậm chân đành ra về tay không.
Nhưng xem như họ đã nắm được quy luật nhập hàng của cửa hàng tiện lợi, thường là buổi sáng sau khi đưa con đi học, tranh thủ xuống sớm ghé qua cửa hàng tiện lợi xem một vòng rồi mới tính.
Nhờ các bà các cô "quảng cáo" hộ, mà không ít phụ huynh học sinh tiểu học cũng hay ghé cửa hàng tiện lợi này. Dù sao đứng chờ ở cổng trường cũng là chờ, nếu có thể mua được mấy món hàng cần thiết giá rẻ ở đây thì quá hời rồi.
Những phụ huynh đã nếm được "trái ngọt" thì tin sái cổ, ví dụ như trước đây giấy rút M hãng Thắng Phẩm một thùng chỉ có 20 tệ, đũa inox Lập Nhân mười đôi có năm tệ, cái giá này dù lên m·ạ·n·g hay tìm offline cũng không thấy đâu rẻ hơn.
Thời Nghi còn gặp cả "đồng nghiệp" trong nghề.
Đó là một bà mẹ trẻ trong chung cư, dắt con đến mua đồ, lén hỏi: "Ông chủ, mấy món hàng này của anh có phải đều là hàng 'cắt' được không? Em thấy mấy blogger trên Weibo đều đăng đó."
Thời Nghi nghe xong vừa ngạc nhiên vừa cười nói: "Đúng đó, bây giờ tôi chuyên đi 'cắt', cướp được đồ thì đem ra đây bán."
Lời này khiến cô gái kia ghen tị ra mặt: "Anh sướng thật đấy, ai đi 'cắt' mà chả mong có một cái cửa hàng tiện lợi để bán mấy thứ này."
Cô còn than thở, "Khăn tay, khăn mặt, nước giặt đồ các kiểu nhà em đều là do em 'cắt' được mua về, cảm giác như được lộc trời cho ấy. Chỉ tiếc là bình thường em phải trông con, không thể canh giờ để 'lên xe' được."
Thời Nghi quá hiểu điều đó, trước đây cô đi làm cũng vậy: "Đúng đó, sợ nhất là cái cảnh chậm chân một phút là thấy hàng biến mất, chỉ thấy khói xe mà đuổi theo không kịp."
Bà mẹ trẻ nghe vậy cười không ngớt, hai người trò chuyện một hồi, cô mua một gói mì sợi rồi đi.
Gói mì này tối qua lướt Weibo cô cũng thấy rồi, là hàng cận date, 0.63 tệ một gói, tức là hai cân. Đã đến cửa hàng tiện lợi rồi, lại còn là "người trong nghề", dù sao cũng phải mua gì đó ủng hộ, gói mì này bán năm tệ so với các siêu thị khác thì quá rẻ, mua về để đó, thể nào cũng có lúc ăn.
Tiễn bà mẹ trẻ kia đi, Thời Nghi lướt lên Tiểu Lục Thư, số lượng chấm đỏ ở mục thông báo vẫn liên tục tăng, là lượt thích, bình luận và theo dõi đang tăng vọt.
Từ khi mấy hôm trước cô đăng cái video ngắn ngày đầu khai trương cửa hàng tiện lợi, được đám fan hâm mộ nhiệt tình "kinh doanh", điên cuồng gào thét nói chủ bài viết đã thực hiện giấc mộng của tất cả bọn họ, còn bảo thích xem mấy video kiểu này, có cảm giác "kinh doanh cửa hàng tiện lợi trên mây" rất "chill".
Đồng thời luồng truy cập mới cũng thu hút không ít người theo dõi, Thời Nghi bèn xem thử mấy bình luận mới:
[Đi học chăm chỉ: Trời ạ, đây không chỉ là giấc mơ "cắt hàng" của dân "cắt" chuyên nghiệp, mà còn là giấc mơ của sinh viên nữa, khỏi phải chịu đựng việc bị sai khiến, tự mình làm ông chủ!]
[Thời đại mới ta đẹp trai nhất: Yêu yêu, phải "đu" hết tất cả video trước đó của chủ bài viết mới được, hy vọng chủ bài viết quay thêm mấy cái video về hàng hóa trên kệ!]
[Lúc rạng đông: Không dám tưởng tượng đám người ở chung cư nơi chủ bài viết mở cửa hàng tiện lợi hạnh phúc đến mức nào (ám chỉ một cách điên cuồng)]
Thời Nghi đọc xong không nhịn được cười, dạo gần đây mấy bà cô cũng hay nói, con bé mở cửa hàng ở khu chung cư này của chúng ta là mang phúc đến đó.
Vừa lướt Tiểu Lục Thư vừa để ý tình hình trên Weibo, đồng thời tiễn hai nhóm khách đến mua đồ nhưng tiếc là hết hàng, Thời Nghi nhìn chằm chằm năm gói bột giặt trên kệ, nghĩ đến trong kho còn năm gói nữa, bỗng thấy hơi đau đầu.
Mà lại không biết vì sao, mấy ngày gần đây hệ th·ố·n·g trên thương thành lại không có hàng "xả kho", không phải là cô không "cướp" được đồ, mà là căn bản không có hàng mới.
Thời Nghi từng hỏi: "Tiểu Lục, trước kia không phải ngươi nói ngày nào cũng có hàng mới sao?"
006 có hơi chột dạ, khẽ hắng giọng: [Kí chủ không cần lo lắng, có đôi khi hệ th·ố·n·g chủ bên kia không nhận được vật phẩm bị loại bỏ, thì bên này tự nhiên là không có hàng "xả kho" mới, cứ yên tâm chờ đợi việc đổi mới mỗi ngày là được.]
Lúc đó Thời Nghi không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại nghĩ không biết có phải tại mình không bán được mấy gói bột giặt kia hay không, kể cả mấy chai dầu hào và mấy gói dưỡng tóc hạt mè cũng vẫn còn tồn kho.
Giống như nhiều phần mềm có cơ chế "đẩy thông báo" riêng, nếu như lần trước không hoàn thành nhiệm vụ thì lần sau sẽ giảm bớt việc "đẩy" hàng ưu đãi.
Đúng lúc này, lại có một dì bước vào: "Ông chủ, chỗ này có nước giặt không?"
Thời Nghi cười nói: "Tạm thời chưa có, nhưng chỗ chúng tôi có bột giặt, nhãn hiệu Chanh."
Mấy ngày nay cũng có bốn năm người đến hỏi mua nước giặt, cô đều nói vậy, không ai mặn mà cả, toàn lắc đầu bỏ đi.
Không ngờ dì này nghe xong lại mừng rỡ, gật đầu liên tục: "Có chứ, tôi mua một gói."
Bột giặt cuối cùng cũng bán được một đơn, Thời Nghi mừng rỡ đứng dậy tự mình ra kệ lấy một gói đem về tính tiền: "Một cân đó ạ, hai tệ."
Mua online nước giặt hai tệ một cân cũng coi như giá hời rồi, bột giặt này bán ra thì không rẻ lắm, nhưng chỉ nhìn vào hai tệ phải trả kia thôi cũng khiến người ta có ảo giác như thể nó rất rẻ.
Dì Hoàng nghĩ bụng như vậy: "Được rồi, cảm ơn." Trả tiền xong liền đi thẳng.
Cô thầm mừng vì mình đã ghé vào cửa hàng tiện lợi này, chứ nếu đi siêu thị thì một bình nước giặt ít nhất cũng phải năm cân.
Trở về nhà chủ, dì Hoàng ném hết bốn món đồ bộ vào máy giặt, xé miệng gói bột giặt đổ vào máy, rồi khởi động máy giặt.
Sau đó cô bắt đầu quét nhà lau nhà, dọn dẹp vệ sinh.
Trong lúc đó máy giặt giặt xong, còn tự động sấy khô, dì Hoàng đi lấy ra trải lại lên g·i·ư·ờ·n·g, rồi không khỏi lẩm bẩm một câu: "Nếu ngày nào cũng được làm kiểu này thì tốt, đỡ tôi mất thời gian."
Cô làm vệ sinh định kỳ ở nhà Gia Khiêm, phải quét dọn tất cả mọi thứ sạch sẽ, còn phải chờ phơi phóng bốn món đồ bộ cho khô rồi trải lại.
Loại máy giặt giặt sấy khô một thể này đúng là tiện lợi nhất.
Chụp ảnh gửi cho quản lý, dì Hoàng chỉnh trang qua loa rồi đi. Cô ngân nga hát, vì có thể về sớm mà ngay cả chuyện nhà chủ không mua nước giặt giặt mà khiến cô phải móc tiền túi mua gói bột giặt hai tệ dưới nhà cũng có thể cho qua.
Giản Khiêm tan làm về đến nhà thì đã khuya, tắm rửa xong liền lên g·i·ư·ờ·n·g chuẩn bị ngủ. Trước khi ngủ, hắn đóng hết tất cả các cửa lại, cửa sổ phòng ngủ đều là loại kính cách âm.
Hắn đi làm áp lực lớn, tinh thần căng c·ứ·n·g, dẫn đến suy nhược thần kinh, vốn lại dễ m·ấ·t ngủ, khó mà chìm vào giấc ngủ, mỗi tối nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g rất lâu mới ngủ được, một tiếng động nhỏ cũng có thể đ·á·n·h thức hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận