Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên

Chương 2094: Bản thân thi

Chỉ nhìn qua dáng vẻ bên ngoài, Lạc Hồng đã có thể khẳng định người này có liên quan mật thiết đến triều đại Dạ Dương, chỉ là chưa rõ thân phận cụ thể.
"Nhà giam bí mật lớn như vậy mà chỉ giam giữ một người, vậy thì người này chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt quan trọng đối với Ma quân, lẽ nào là hắn cái kia?"
Lạc Hồng vừa âm thầm suy đoán vừa quan sát nhà tù đặc biệt này.
Khác với những nhà tù bị bịt kín bằng hàng rào kim loại trước đó, nhà tù trước mắt Lạc Hồng hoàn toàn không có che chắn, mà hoàn toàn rộng mở.
Tuy nhiên, có một đạo phù vàng khổng lồ lơ lửng giữa không trung ngăn ở chính giữa, mỗi khi huyết văn muốn vượt qua, phía trước nó sẽ xuất hiện một điểm kim quang đẩy lui.
"Tiểu hữu, không cần thử, mấy thứ nhỏ nhặt của ngươi đều luyện từ khí huyết của bản tôn, chính là mục tiêu của cấm chế này, tuyệt đối không thể xâm nhập."
Nam tử áo tím còn nóng vội hơn Lạc Hồng nghĩ, hắn mới xuất hiện vài giây, đối phương đã tranh thủ mở lời.
"Tiền bối là ai? Vì sao lại bị giam ở đây?"
Lạc Hồng dò hỏi, thần sắc đầy cảnh giác.
"Bản tôn là Thạch Không Giải, hiệu Ma quân, ngươi đã nghe qua danh ta chưa?"
Nam tử áo tím đứng dậy, mặt hướng Lạc Hồng, giọng điệu ngạo nghễ.
Thạch Không Giải? Ma quân?
Nghe vậy, Lạc Hồng chợt cảm thấy câm nín, chẳng phải đều là thân phận gốc của Giải đạo nhân sao?
Gã này thật không trung thực!
"Ai! xem ra bản tôn đã nhiều năm không ra ngoài, ngoại giới đã chẳng còn ai nhớ đến uy danh của bản tôn.
Nhưng, ngươi đã ở trong Tích Lân Không Cảnh, chắc chắn nghe danh 'Tích Lân Thánh Chủ' rồi chứ?"
Nam tử áo tím thở dài một tiếng, sau đó lộ vẻ bất đắc dĩ nói.
"Danh hiệu Thánh Chủ, vãn bối tự nhiên đã nghe qua.
Nhưng, Thánh Chủ đã sớm gặp biến cố vẫn lạc, nếu không vãn bối cũng không dám đến Đại Khư này tìm kiếm cơ duyên.
Tiền bối mà muốn nói mình là Thánh Chủ đại nhân thì miễn đi, vãn bối còn chưa ngốc đến mức như vậy đâu."
Lạc Hồng lùi lại nửa bước, thần sắc càng thêm cảnh giác.
"Hừ! Hắn tính là gì Thánh Chủ, chỉ là một bộ bản thân thi của bản tôn thôi!
Tiểu hữu, chỉ cần ngươi chịu giúp bản tôn một chuyện, bản tôn sẽ tặng ngươi toàn bộ Tích Lân Không Cảnh này!"
Nam tử áo tím nghe vậy liền nổi giận đùng đùng, sau đó đột ngột đưa ra món lợi lớn.
"Quả đúng là vậy."
Lạc Hồng lúc này lẩm bẩm, xem như đã hoàn toàn hiểu ra.
Hắn có ký ức của nguyên thời không, đương nhiên biết Giải đạo nhân mới là bản tôn, và sau khi hồi sinh, hắn chỉ dùng hơn ngàn năm đã thu phục lại tam thi, phong ấn chúng vào khôi lỗi để điều khiển.
Lạc Hồng vốn còn thấy kỳ lạ, trước khi Giải đạo nhân hồi sinh, tam thi của hắn đã đi đâu.
Nhìn tình hình trước mắt, ác thi và thiện thi của hắn có lẽ cũng bị giam ở đâu đó trong thâm uyên, giống như bản thân thi trước mặt này.
Trong lúc Lạc Hồng trầm tư, nam tử áo tím cũng lặng lẽ quan sát hắn, chỉ là kết quả khiến hắn vô cùng khó hiểu.
"Nghe được một bí mật lớn như vậy, sao tiểu tử này không chút ngạc nhiên?
Ngoài ra, Tích Lân Không Cảnh có thể coi là thánh địa của Huyền Tu, sao hắn lại không hề động lòng?"
Nam tử áo tím không biết, chỉ vài câu nói, Lạc Hồng đã nhìn thấu thân phận của hắn, đương nhiên sẽ không ngạc nhiên.
Hơn nữa, Lạc Hồng đâu phải ma tộc, Tích Lân Không Cảnh này dù là thánh địa của Huyền Tu cũng chẳng có lý do gì để hắn ở lại phát triển.
Hơn nữa, Tích Lân Không Cảnh còn tiềm ẩn đại họa, cho không hắn cũng không thèm!
"Tích Lân Không Cảnh rộng lớn như vậy, sao có thể cho được chứ?"
Lạc Hồng tuy không muốn Tích Lân Không Cảnh, nhưng muốn nghe xem tên bản thân thi của Giải đạo nhân muốn hắn làm gì.
"Ha ha, tiểu hữu có lẽ không biết, bí cảnh nào của thiên địa cũng có hạch tâm của nó, nếu luyện hóa được thì có thể điều động bản nguyên chi lực trong bí cảnh.
Như Tích Lân Không Cảnh cường đại như thế này, nếu chưởng khống được bản nguyên của nó, tiểu hữu có thể không sợ bất kỳ ai dưới Đạo Tổ!
Thông thường mà nói, bí cảnh càng mạnh, hạch tâm càng khó luyện hóa.
Nhưng, bản tôn đã từng chưởng khống Tích Lân Không Cảnh vô số năm tháng, đã sớm bố trí cấm chế dày đặc quanh hạch tâm.
Tiểu hữu, chỉ cần nhỏ máu đề danh vào cuốn trục này, có thể nắm giữ cấm chế, giúp ngươi luyện hóa bí cảnh."
Nam tử áo tím đưa tay túm lấy một cuộn trục trắng từ trên kệ gần đó, rồi xoay cổ tay làm bộ như muốn trao cho Lạc Hồng.
"Vậy vãn bối cần phải làm gì?"
Lạc Hồng cố ý liếc nhìn cuộn trục một hồi rồi hỏi.
"Tiểu hữu không cần sốt ruột, bản tôn không cần ngươi phá vỡ phong ấn ở đây, ngươi cũng không có khả năng đó.
Bản tôn chỉ muốn ngươi lấy đi ngọc bội kia, sau đó giao cho một cô gái tên 'Sa Tâm'.
Nàng là đệ tử của bản tôn, thấy ngọc bội sẽ nhận ra thân phận của bản tôn, khi đó ngươi hãy đưa nàng đến đây là được."
Nam tử áo tím chỉ vào ngọc bội màu tím trên bàn cách đó không xa, tươi cười nói.
Chiếc bàn đó không gần chỗ nam tử áo tím nhưng cách Lạc Hồng chỉ ba bốn trượng, một bước là tới.
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao, vậy được, việc này vãn bối nhận."
Lạc Hồng khẽ gật đầu, nói xong liền tiến lên một bước.
Nam tử áo tím thấy thế sững người, ở đó còn phong ấn cản đường mà, sao lại không thấy hắn hỏi cách vượt qua mà cứ như muốn xông thẳng tới?
Tuy nghi hoặc nhưng lúc này nam tử áo tím lại không hề có ý ngăn cản, ngược lại trong mắt ẩn hiện vẻ hưng phấn.
Nhưng sau một tiếng bước chân, không còn động tĩnh gì, Lạc Hồng chỉ vừa tiến lên liền dừng lại ở rìa phong ấn.
Lập tức, tay phải của hắn chụp một cái, ngọc bội kia đã bị hắn hút tới từ xa vào trong tay.
"Ngươi..."
Thấy cảnh này, nam tử áo tím hoàn toàn đờ đẫn, nhìn Lạc Hồng một hồi lâu mới nói tiếp:
"Ngươi có thể dùng pháp thuật?"
"Đương nhiên, nếu không phải thế thì vãn bối dám xuống đây làm gì?"
Lạc Hồng trả lời đương nhiên, sau đó chắp tay nói với nam tử áo tím:
"Vãn bối sẽ đi làm việc cho tiền bối ngay, mong tiền bối chờ thêm một thời gian."
Nói xong, Lạc Hồng liền quay người muốn đi gấp.
"Chậm đã!"
Vẻ mặt nôn nóng của nam tử áo tím lóe lên, thấy Lạc Hồng quay lại, lúc này lại ra vẻ nói:
"Bản tôn vừa quên mất, ngọc bội kia để lâu quá, cấm chế bên trong có chút hư hao, cần bản tôn thi pháp chữa trị mới dùng được.
Tiểu hữu, ngươi hãy mang ngọc bội vào đây, lát nữa sẽ xong thôi.
Đương nhiên, ngươi không cần lo vấn đề phong ấn, đạo phong ấn này chỉ nhằm vào bản tôn, không hề gây cản trở gì với người ngoài."
"Ừ, điểm này vãn bối cũng nhận ra."
Lạc Hồng gật đầu, phong ấn đặc biệt chỉ tập trung vào khí tức thì hắn gần như không thể nhận lầm.
"Vậy tiểu hữu còn chờ gì nữa? Thật tình mà nói, ngươi không phải người đầu tiên tìm đến đây đâu.
Trước đây đã có một người cầm một tín vật khác, nhận lệnh đi tìm một đệ tử khác của bản tôn rồi.
Ngươi là Huyền Tu, không biết đã nghe danh 'Ách Quái' chưa?"
Nam tử áo tím tỏ vẻ không hài lòng thúc giục.
Nhưng Lạc Hồng nghe vậy chỉ mỉm cười nhìn hắn, không hề nhúc nhích.
"Ý tiểu hữu là gì? Chẳng lẽ không tin bản tôn? Hay nghi ngờ cuốn trục này là giả?
Nếu ngươi không tin, bản tôn có thể ngay trước mặt ngươi điều khiển bản nguyên lực của Tích Lân Không Cảnh."
Vẻ mặt nam tử áo tím dần lộ vẻ nóng nảy.
Nhưng Lạc Hồng vẫn im lặng.
"Tiểu hữu mau vào đây, bản tôn không có thời gian chơi trò bí hiểm với ngươi."
"Bản tôn cho ngươi thêm ba nhịp để cân nhắc thôi nhé, một... hai... ba...
Vào! Tiểu tử ngươi mau vào cho ta!"
Vừa đếm, đột nhiên nam tử áo tím như phát cuồng gầm hét vào mặt Lạc Hồng.
Chỉ thấy hắn như nổi điên, liều mạng muốn Lạc Hồng bước vào nhà tù, khuôn mặt vặn vẹo đến cực điểm!
"Lạc tiểu tử, sao ngươi biết gã này chỉ muốn lừa ngươi vào trong nhà tù?"
Ngân tiên tử bỗng tò mò hỏi, dù sao diễn xuất của nam tử áo tím cũng khá tốt, theo lý thuyết thì Lạc Hồng có nhận ra vấn đề thì cũng khó mà rõ ràng đến vậy.
"Ha ha, vì vị tiền bối này mới là bản thân thi bị bản thể chém ra từ nguyên thần, bản thân lại không có nhục thể. Cách tốt nhất để thoát khỏi xiềng xích đương nhiên là đoạt xá người ngoài đặt chân đến đây, sao Lạc mỗ có thể để hắn toại nguyện."
Lạc Hồng khẽ cười, cũng không ngần ngại mà nói thẳng.
"Thì ra ngươi đã sớm biết, ngươi là ai của bản thể?!"
Nghe vậy, nam tử áo tím hoàn toàn không thèm giả bộ nữa, một đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm Lạc Hồng, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Dù vậy, hắn vẫn không hề rời khỏi bồ đoàn gần đó dù chỉ một bước.
"Tiền bối có lẽ không biết, Ách Quái đã sớm phản bội bản thể của ngài, ngài còn để người khác đi cầu viện quân, thật có chút nực cười.
Mà giờ đã thế này rồi, tiền bối còn cần duy trì cái trò ảo thuật này làm gì?"
Ta thấy tiền bối có vẻ rất khổ sở.
Nói rồi, ánh mắt Lạc Hồng lóe lên kim quang, ngọc bội trắng trong tay hắn lập tức hóa thành một cái bóng mờ, rất nhanh biến mất.
"Hừ! Ta thắc mắc sao bản thể lại ngã xuống, hóa ra là bị tên Ách Quái tâm phúc phản bội."
"Ha ha, uổng công hắn tu luyện khôi lỗi đại đạo, tự cho rằng có thể điều khiển hết thảy, cuối cùng đến cả tâm phúc của mình cũng không điều khiển được, thật đáng đời!"
Gã nam tử áo tím độc địa oán hận nói, cảnh tượng trong phòng giam liền cấp tốc thay đổi.
Những bài trí xa hoa ban đầu đều biến mất, chỉ còn lại những vách đá trơ trụi và những sợi xích khắc đầy phù văn tinh tú.
Cuối cùng, đến cả gã nam tử áo tím cũng không thấy bóng dáng, biến thành một con khôi lỗi màu vàng bị xiềng xích trói chặt dưới đất.
Khôi lỗi này kiểu dáng tương tự con khôi lỗi giáp đỏ lúc trước, nhưng cao lớn hơn một chút.
Toàn bộ nhà tù chỉ có một thứ không thay đổi, đó là viên kim phù lớn bịt kín lối ra.
Lạc Hồng nhìn kỹ, liền thấy trong phòng giam, bất kể là vách tường hay mặt đất, đều được khắc đầy những phù văn ngôi sao màu trắng, tạo thành một đại trận huyền ảo.
Lúc này, đại trận đó như đang hô hấp, nhịp nhàng lóe sáng, mà trận nhãn không ai khác chính là con khôi lỗi giáp vàng ở chính giữa!
"Đây là tinh thần chi lực. Đại trận này luôn dẫn tinh thần chi lực từ bên ngoài đến đây, giúp ngươi tu luyện?"
Lạc Hồng lập tức tỏ vẻ nghi hoặc, dù sao điều này không giống với đãi ngộ dành cho tù nhân.
"Hừ, ngươi cho rằng bản thể là người tốt lành gì sao? Hắn chẳng qua ép buộc chúng ta vận chuyển đại trận cho hắn thôi!"
Trong khôi lỗi giáp vàng vang lên giọng nói phản bác, tựa hồ rất khó chịu khi Lạc Hồng hiểu lầm.
Lạc Hồng nghe vậy lại cẩn thận cảm ứng một phen, sau đó phát hiện trong đó đích xác có vấn đề.
Đầu tiên là số lượng tinh thần chi lực đến được trận nhãn không nhiều, mỗi khi đi qua một vòng phù văn tinh thần lại hao hụt mất chín thành.
Tiếp theo, con khôi lỗi giáp vàng sau khi luyện hóa tinh thần chi lực vất vả có được thì khí tức bản thân lại không hề tăng lên một chút nào.
Tình huống này xảy ra chỉ có một nguyên nhân, đó là đối phương phải bỏ ra một loại nguyên nhân nào đó, liên tục tiêu hao lực lượng của mình.
Vì vậy, một tăng một giảm mới tạo thành sự cân bằng không đổi.
"Ép buộc? Hắn đã ép buộc ngươi thế nào?"
Lạc Hồng nhướng mày hỏi.
"Ngươi tiến lên phía trước đi, nhìn phía sau lưng ta xem."
Khôi lỗi giáp vàng ngồi xếp bằng dưới đất, xiềng xích quấn thân khiến hắn gần như không thể động đậy, giờ chỉ có thể xoay trở người một chút.
Lạc Hồng lúc này dán phong ấn đi lên phía trước vài bước, để mình có thể nhìn thấy lưng khôi lỗi giáp vàng, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy trên lưng khôi lỗi giáp vàng mọc ra những con mắt lớn nhỏ không đều, hình thù vặn vẹo, chất liệu giáp vàng cũng biến đổi, trở nên sần sùi như vỏ cua già, khiến người nhìn thấy liền cảm thấy ghê tởm.
"Đây là cái gì?!"
Lạc Hồng ra vẻ kinh hãi hỏi.
Kỳ thực, hắn đã sớm nhận ra, sự biến đổi ở lưng khôi lỗi giáp vàng có liên quan đến con cua lớn mà hắn phát hiện trước đó.
"Quỷ mới biết đây là cái gì, bản thể gọi nó là Ma Thần chi lực, ta nếu không muốn bị nó tiếp tục ăn mòn, đến khi hoàn toàn mất đi thần trí, thì nhất định phải không ngừng luyện hóa tinh thần chi lực để đối kháng!"
Khôi lỗi giáp vàng tức giận nói.
"Ra là vậy, đây chính là Thánh Chủ bố trí để phục sinh cho chính mình, chẳng lẽ hắn không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy sao?"
Nghe đến đây, Lạc Hồng đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.
Rõ ràng, Ma quân Thạch Không Giải đã có cảnh giác trước khi ngã xuống, biết có người muốn thừa cơ lúc hắn độ kiếp đắc đạo mà động thủ, nên một mặt hắn tích cực ứng phó, một mặt âm thầm sắp đặt thủ đoạn phục sinh, để dùng về sau.
Mà trùng hợp thay, việc chém ra tam thi có thể trực tiếp cung cấp cho hắn một lượng bản nguyên chi lực khổng lồ cần thiết để phục sinh.
Vì vậy, Thạch Không Giải đã bày ra một ván cờ như vậy.
Trước tiên hắn để tam thi của mình bị Ma Thần chi lực trong Tích Lân Không Cảnh xâm nhiễm, nếu bọn họ không muốn chết thì phải liều mạng đối kháng, sau đó hắn hạn chế môi trường, khiến bọn họ chỉ có thể thông qua vận hành đại trận mới tiếp xúc được tinh thần chi lực.
Nhưng trên thực tế, phần lớn tinh thần chi lực mà đại trận thu được đều bị tam thi chuyển hóa thành bản nguyên lực lượng, biểu hiện bên ngoài chính là huyết trì và huyết vụ mà Lạc Hồng đã thấy trước đó.
Chỉ là cái trước là lực lượng được cô đặc sau này, còn cái sau là do thời gian quá lâu, không chứa được nên tràn ra.
"Không hổ là kẻ đem bản thân làm thành khôi lỗi để tu đạo, đối với tam thi của mình còn tàn ác hơn!"
Lạc Hồng lập tức có chút đồng cảm với khôi lỗi giáp vàng trước mắt, ai biết hắn đã bị ép làm công ở đây bao nhiêu năm, không điên khùng thì quả là đáng quý.
"Tiền bối biết rõ vãn bối không tới, vẫn nguyện ý nói nhiều như vậy, không biết có gì phân phó?"
"Tiểu hữu, ta nói nhiều như vậy chỉ muốn cho ngươi biết Thánh Chủ các ngươi tàn bạo đến mức nào, sau này nếu hắn quay lại, tuyệt đối các ngươi sẽ không có quả ngon mà ăn! Còn ta thì khác, ngươi mau chóng đi bắt một người tới, chỉ cần ta thoát khỏi khốn cảnh, lập tức có thể chiếm đoạt bố trí của bản thể, phục sinh trở lại! Đến lúc đó, không những có thể cho ngươi quyển Tích Lân thánh này, mà ta còn có trọng thưởng khác!"
Khôi lỗi giáp vàng chờ đợi vô số năm, mới có được cơ hội gặp Lạc Hồng, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Hắn thấy lừa gạt không được Lạc Hồng, liền thay đổi phương thức mê hoặc hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận