Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên

Chương 2091: Lưu diễm vụ hải

Dựa vào lớp khói mù che chắn, đám người không tốn nhiều công sức liền thoát khỏi đội quân khôi lỗi giáp sắt, sau đó mọi người ngay dưới sự dẫn dắt của Ách Quái, men theo dòng sông đỏ rực kia, tiếp tục xuôi về hạ lưu.
Chớp mắt đã gần hai tháng trôi qua, đám người cuối cùng cũng ra khỏi sa mạc đỏ rực. Chỉ thấy mặt đất phía trước từ màu đỏ biến thành màu đen, không khí cũng dần trở nên ẩm ướt, trên bầu trời xa xăm lại lất phất mưa bụi, vô số thảm thực vật được nước mưa tắm gội, tạo thành một vùng rừng mưa xanh tươi!
Rừng mưa và sa mạc ở cạnh nhau, dù là ở Đại Khư thì hoàn cảnh này cũng có chút kỳ lạ. Nhưng Ách Quái dường như đã từng đến nơi này, giờ đối với những biến đổi này không hề sợ hãi, cất bước liền tiến vào trong đó. Đừng thấy hắn chỉ thong thả bước đi, nhưng kỳ thực tốc độ khá nhanh, mà mỗi bước đi ra đều có thể giúp hắn vượt ngang hơn trăm trượng, cho nên tốc độ không hề chậm.
Những người còn lại trông thì tụ lại một chỗ, nhưng ẩn ẩn chia thành ba nhóm, sáu người Hàn Lập và bốn người Chú Viêm lần lượt rơi vào hai cánh trái phải, còn Phù Kiên và Tần Nguyên bốn người thì theo sát Ách Quái.
Cứ như vậy mà đi trong rừng mưa hơn nửa ngày, phía trước đột nhiên xuất hiện một mảng lớn sương mù màu đỏ máu. Mảng sương mù này cực kỳ nồng đặc, mà phía trên chạm chân trời, bên trái bên phải cũng căn bản không thấy được điểm dừng, hiển nhiên không phải tùy tiện mà vượt qua được. Ngoài ra, sương mù này còn phảng phất như vật sống đang cuồn cuộn, phát ra tiếng "Hô hô" kỳ quái, trông rất quỷ dị.
"Thành chủ, đây chẳng lẽ là một loại độc chướng nào đó?"
Phù Kiên nhíu mày hỏi.
"Các ngươi không cần lo lắng, đây chính là Lưu Diễm vụ hải, không những bản thân không độc mà bên trong cũng không có nguy hiểm."
Vừa nói, Ách Quái coi như dẫn đầu tiến vào trong huyết vụ, quả nhiên nửa điểm dị thường cũng không xuất hiện.
"Huyết vụ? Lưu Diễm vụ hải? Thành chủ đại nhân, không biết Lưu Diễm Huyết Vân có quan hệ gì với nơi này?"
Hàn Lập nghe vậy liền suy nghĩ rồi hỏi.
"Lệ đạo hữu phản ứng nhạy bén, Lưu Diễm Huyết Vân kia chính là sinh ra ở chỗ này, bất quá nó sinh ra không dễ, toàn bộ vụ hải cũng không có đến một đám."
Ách Quái ngữ khí vô cùng bình thản nói ra.
Cái này cũng bình thường thôi, với tu vi Huyền Đạo của hắn thì Lưu Diễm Huyết Vân sớm đã vô dụng. Nhưng mọi người nghe vậy thì hai mắt đều sáng lên, bọn họ đều biết rõ diệu dụng của Lưu Diễm Huyết Vân. Nó không những có thể trợ giúp Thái Ất Huyền sĩ mở nhiều huyền khiếu, còn có thể giúp huyền sĩ đột phá thiên quan, Chú Viêm chính là một ví dụ sống sờ sờ!
Lập tức, đám người vốn dĩ vì huyết vụ quỷ dị mà bước chậm lại, bây giờ lập tức tăng tốc, thậm chí còn nhanh hơn trước. Bước vào trong huyết vụ, Hàn Lập chỉ cảm thấy thân thể nặng trĩu, phảng phất rơi vào đáy biển, một cỗ áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng ập tới. Những huyết vụ này lại nặng nề hơn vẻ bề ngoài chúng nó rất nhiều!
"Huyết vụ không những che khuất tầm mắt mà còn tiếp tục áp chế thần thức của chúng ta, tất cả nên theo sát vào, đừng để bị tụt lại phía sau."
Thấy mọi người đã vào huyết vụ, Ách Quái liền nhắc nhở.
Áp lực huyết vụ mang đến tuy không nhỏ, nhưng với thể phách của đám người, quen thuộc một chút tự nhiên sẽ không sao. Chỉ là đúng như lời Ách Quái nói, huyết vụ sẽ áp súc cực đại cảm giác của đám người, Hàn Lập bây giờ chỉ có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài vài chục trượng, thần thức thì càng bị áp chế trong vòng ba mươi trượng.
"Vậy thì làm sao mà tìm được Lưu Diễm Huyết Vân?"
Huyết sắc vụ hải phạm vi cực lớn, Hàn Lập bỗng cảm thấy hy vọng tìm được Lưu Diễm Huyết Vân quá xa vời. Nhưng đúng lúc này, một tiếng "Vút" xé gió vang lên, một đoàn huyết quang bay ra từ trong huyết vụ.
Hàn Lập còn chưa kịp phản ứng thì Thần Dương đã bay người ra, đưa tay bắt lấy huyết quang kia. Lập tức, huyết quang liền hiển lộ chân tướng, đúng là một đoàn lớn chừng bàn tay dính huyết vân, tỏa ra từng tia từng tia huyết quang óng ánh.
"Ha ha, chư vị, Thần mỗ xin phép đi trước một bước."
Thần Dương không khỏi vui vẻ cười lớn.
"Thần Dương, mau giao Lưu Diễm Huyết Vân cho thành chủ, để thành chủ phụ trách phân chia cho ngươi!"
Phù Kiên thấy thế vô cùng đỏ mắt, vội vàng muốn gây khó dễ.
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, Thần Dương liền đưa lên mặt hắn, há mồm nuốt luôn đoàn Lưu Diễm Huyết Vân kia, lập tức khiến hắn nổi trận lôi đình!
"Ái chà, phù thành chủ, ngươi nói sớm một chút thì tốt rồi, Thần mỗ nuốt mất rồi. Thành chủ, ngươi sẽ không trách chứ?"
Thần Dương còn cố tình chọc tức hắn, sau đó chắp tay hỏi Ách Quái.
"Cơ duyên có hạn, ai có thể cầm được thì là của người đó, không cần hỏi ta. Chỉ là có một điều, chính là phải chú ý chừng mực!"
Ách Quái mặt không chút thay đổi liếc Phù Kiên một cái, bước chân không ngừng đi về phía trước.
Cũng ngay khi hắn vừa dứt lời, Thần Dương thân thể đã phản ứng với Lưu Diễm Huyết Vân, chỉ thấy toàn thân hắn nổi lên huyết quang lóa mắt, huyền khiếu trên người dường như bị kích thích, từng cái từng cái nhanh chóng sáng lên, chớp mắt đã bộc lộ hơn một trăm vị trí huyền khiếu. Lúc này, sắc mặt hắn biến đổi, vội vàng lùi về phía sau, để cho mình biến mất trong huyết vụ, rõ ràng là không muốn để người khác biết thực lực thật sự của mình.
"Hừ! Cũng chỉ có loại kẻ phản chủ như hắn mới cần giấu đầu hở đuôi như thế."
Tần Nguyên thấy thế không khỏi hừ lạnh một tiếng, cố ý trước mặt Ách Quái, nói xấu Thần Dương.
Hàn Lập thần thức vượt xa người khác, nên khi Thần Dương còn chưa rời đi, hắn đã thấy trên người đối phương xuất hiện trọn vẹn hơn 260 huyền khiếu.
"Gã này thực sự rất biết giấu, đương nhiên so với Lạc sư huynh còn kém xa."
Hàn Lập vừa oán thầm một câu thì từ phía hướng Thần Dương lui lại truyền đến tiếng oanh minh tựa như tiếng long ngâm, khiến cho vụ hải xung quanh càng thêm cuộn trào mãnh liệt.
Mọi người đều rõ ràng, đây là động tĩnh do Thần Dương mở khiếu tạo ra. Mắt thấy người khác ăn thịt, đám người sao có thể kiềm chế, Chú Viêm và Phù Kiên cơ hồ cùng lúc thoát khỏi đội ngũ, xông vào sâu trong huyết vụ.
"Lệ đạo hữu!"
Phương Thiền lúc này gọi Hàn Lập một tiếng.
"Các ngươi cứ đi đi."
Hàn Lập đương nhiên biết ý hắn là gì, lập tức liền gật đầu nói. Rất nhanh, tính cả Thạch Xuyên Không, những người đứng bên cạnh hắn đều đã tản đi hết. Lúc này hắn nhìn Ách Quái ở phía trước một chút, thấy hắn không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt chớp động hai lần, liền thân hình lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.
Mà Hàn Lập vừa đi, giọng Ách Quái liền vang lên:
"Ngươi muốn tìm kiếm Lưu Diễm Huyết Vân cũng được, nhưng đừng đi quá xa, để tránh bị lạc ở đây. Phải biết, mục đích hàng đầu của chúng ta là tiến vào cấm địa, so với Tích Lân thánh hài thì Lưu Diễm Huyết Vân không đáng là gì cả, các ngươi không cần thiết làm chuyện dại dột là nhặt hạt vừng mà bỏ dưa hấu."
Phù Kiên bọn người nghe vậy đều chỉ đáp lời từ xa, nhưng không có ý định dừng bước. Dù sao, vùng vụ hải này đúng là không có nguy hiểm, cho dù huyết vụ sẽ áp chế thần thức, cũng không làm loạn cảm giác của đám người, khiến họ mất phương hướng.
"Thành chủ, đám người này tham lam thành tính, không phục quản thúc, ngươi không thể tiếp tục dung túng cho chúng được nữa."
Thiệu Ưng từ sau khi ra khỏi thần điện, vẫn luôn đi theo bên người Ách Quái, bây giờ rất nóng nảy nói.
"Trước bảo vật, bọn họ cũng khó tránh khỏi như vậy, ngươi nếu cũng có lòng muốn tìm bảo, thì cứ đi đi."
Ách Quái một lời nói toạc tâm tư của Thiệu Ưng, hắn không phải không quen mắt đám người Phù Kiên mà là chính bản thân cũng muốn đi.
"Đa tạ thành chủ!"
Thiệu Ưng nghe vậy liền không giả vờ nữa, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt, lao thẳng vào huyết vụ.
Nhưng, không ai thấy được, Ách Quái bên cạnh chỉ có Lục Hoa phu nhân đi theo, giờ phút này khóe miệng đã có chút cong lên.
"Hàn sư đệ không thấy kỳ quái sao?"
Hàn Lập vừa thoát khỏi phạm vi cảm giác của những người khác thì Lạc Hồng đã truyền âm tới.
"Lạc sư huynh có ý gì? Lẽ nào bây giờ có gì không ổn?"
Hàn Lập lập tức nghi hoặc hỏi.
"Ách Quái kia lúc trước cố ý chỉ ra Lưu Diễm Huyết Vân trong huyết vụ không nhiều, rõ ràng là muốn các ngươi tranh đoạt, vậy mà về sau hắn lại không muốn để các ngươi rời đội, nhiều lần muốn các ngươi theo sát. Khi người đã tan rã hết rồi thì hắn lại chẳng làm gì cả, trước sau mâu thuẫn như vậy, lẽ nào ngươi không thấy kỳ quái?"
Lạc Hồng cặn kẽ trả lời.
Hàn Lập trong lòng bỗng run lên, lập tức cũng cảm thấy vô cùng không ổn. Chỉ là lúc trước hắn cũng bị Lưu Diễm Huyết Vân mê hoặc mắt, nên đã xem nhẹ những chi tiết này.
"Ý của sư huynh là Ách Quái rất có thể đã động tay động chân vào Lưu Diễm Huyết Vân?"
Hàn Lập dừng bước, liền nghĩ đến một khả năng!
"Đây gần như là chuyện hiển nhiên, vừa rồi Thần Dương nhận được đoàn Lưu Diễm Huyết Vân kia quá mức trùng hợp, tựa như cố ý kích thích các ngươi vậy."
Trong lòng Lạc Hồng rất rõ, đoàn Lưu Diễm Huyết Vân kia chính là Ách Quái âm thầm thả ra, ai nuốt thì người đó sau này sẽ gặp xui xẻo.
"Vậy thì ta vẫn là không nên tham gia náo nhiệt này."
Hàn Lập lúc này đã không còn hứng thú tìm Lưu Diễm Huyết Vân nữa.
"Không cần phải vậy, đoàn mà Chú Viêm nhận được phía trước thì không có vấn đề, vi huynh đã dùng thần nhãn kiểm tra rồi."
"Sư đệ cứ tìm một nhóm đến trước đi, chỉ cần trong nhóm đó thủ đoạn không quá đặc biệt, vi huynh chắc là đều có thể giải quyết."
Lạc Hồng khẽ cười nói.
"Thì ra là vậy, vậy làm phiền sư huynh."
Hàn Lập mừng rỡ, lại dốc toàn lực thúc giục Luyện Thần Thuật.
Sau đó trong vòng một canh giờ, lại xuất hiện hai lần tiếng rồng ngâm, rõ ràng là người khác đã có thu hoạch.
Nhưng Hàn Lập vẫn không tìm được một nhóm nào, điều này khiến hắn càng thêm tin vào suy đoán của Lạc Hồng.
Dù sao lấy thần thức của hắn, xét về xác suất thì đáng lẽ phải tìm được nhanh nhất mới đúng.
Ngay lúc Hàn Lập có chút bực bội, thần thức của hắn cảm ứng được một khe hở trên mặt đất rộng mấy chục trượng, không biết dài bao nhiêu.
Loại khe hở này hắn trước đây cũng từng gặp, nhưng trong khe hở này lại có một luồng dao động đặc biệt phát ra!
Không chút do dự, Hàn Lập trực tiếp nhảy vào trong khe đất đó, mấy lần mượn lực trên vách đá liền xuống tới đáy.
Ánh mắt nhanh chóng quét qua, lập tức hai đám Lưu Diễm Huyết Vân liền lọt vào tầm mắt của hắn!
Hai mắt Hàn Lập đột nhiên sáng lên, một cái lao xuống, liền tóm được hai đám Lưu Diễm Huyết Vân không ngừng bắn ra trong khe trên mặt đất vào trong tay.
"Ừ? Có người đến!"
Vừa mới chạm tay vào huyết vân, Hàn Lập đã cảm nhận được hai luồng khí tức, vì vậy hắn lập tức thúc giục giày trăng sao, nhanh chóng trốn đi thật xa.
"Lạc sư huynh, ngươi mau nhìn xem hai đám Lưu Diễm Huyết Vân này có vấn đề gì không?"
Đợi chạy ra một khoảng cách đủ xa, Hàn Lập tự hỏi.
Hắn vừa dứt lời, một đạo bạch quang liền từ hình trang trí trên thanh sam của Hàn Lập phát ra, quét qua hai đám Lưu Diễm Huyết Vân, giọng Lạc Hồng vang lên:
"Quả nhiên có Huyết Cấm ở trong, nếu trực tiếp nuốt vào, thì coi như một mạng nhỏ cơ bản đã rơi vào tay Ách Quái. Cũng may, cấm chế này chỉ là đủ ẩn nấp, muốn loại trừ cũng không khó. Sư đệ đưa chúng nó áp lại, vi huynh lát nữa sẽ giải quyết."
Lạc Hồng chỉ dùng Thái Sơ Thần Mục so sánh một chút, đã phát hiện ra sự khác biệt của hai đám Lưu Diễm Huyết Vân này so với đám của Chú Viêm trước kia, cũng dễ dàng phát hiện ra vấn đề.
Hàn Lập làm theo lời, quả nhiên rất nhanh nhận được hai đám Lưu Diễm Huyết Vân thuần túy.
Tìm một chỗ đất trống ngồi xếp bằng xuống, Hàn Lập há miệng liền nuốt hai đám Lưu Diễm Huyết Vân vào trong cơ thể.
Sau một khắc, toàn thân hắn run lên bần bật, tiếp đó da dẻ toàn thân nháy mắt biến thành màu huyết hồng!
Hai đám Lưu Diễm Huyết Vân trong cơ thể hắn hóa thành một luồng khí nóng rực khổng lồ, điên cuồng lăn lộn, như ngọn lửa thiêu đốt ngũ tạng lục phủ của hắn, khiến hắn đau đớn vô cùng.
"Gặp quỷ, sao lại đau như vậy?!"
Hàn Lập vừa nắm chặt hai tay, cố gắng nhẫn nại, vừa không nhịn được chửi một tiếng.
"Ha ha, Hàn sư đệ, ngươi nuốt một lúc hai đám đương nhiên không dễ chịu, để vi huynh giúp ngươi một tay!"
Lạc Hồng khẽ cười, liền thúc giục thời gian pháp tắc, khiến luồng khí nóng rực trong cơ thể Hàn Lập chậm dần tốc độ, giúp hắn dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng dù vậy, lát sau sắc mặt Hàn Lập đã trắng bệch như giấy, da dẻ lại hoàn toàn đỏ đậm, nổi lên nhiều gân xanh, còn có từng cái cục u lớn cỡ quả trứng gà nhô lên, như có vật sống đang chạy quanh trên người hắn.
Mà so với sự đau đớn này, thì là từ trong cơ thể hắn phát ra một loạt tiếng nổ lách tách như hạt đậu, đó là các huyền khiếu đang liên tiếp mở rộng!
"Phanh phanh phanh".
Chỉ một lát sau, toàn thân Hàn Lập đã mở rộng tám chín cái huyền khiếu, mà đây vẫn chỉ là mới bắt đầu.
Thấy Hàn lão ma không xong trong chốc lát, Lạc Hồng vừa tiếp tục giúp hắn luyện hóa Lưu Diễm Huyết Vân, vừa từ từ thi pháp, mở ra âm u động thiên.
Khi một vòng xoáy màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu Hàn Lập, lập tức huyết vụ xung quanh như tìm được chỗ thoát nước, trút vào trong đó.
"Chủ nhân, ngươi từ đâu tìm được nhiều huyết khí cường đại như vậy, đều là cấp cho Huyết Nhi sao?"
Ngay sau đó, Lạc Hồng liền nhận được truyền âm của Huyết Nhi, nghe ngữ khí của nàng, rõ ràng là rất vui mừng.
"Ngươi muốn luyện hóa bao nhiêu thì cứ luyện hóa, nhưng phải để lại một phần, thử xem có thể lợi dụng chúng tăng cường nội tình huyết hải không."
Lưu Diễm Huyết Vân thực sự đã không có tác dụng gì với Lạc Hồng, nhưng điều này không có nghĩa là Lạc Hồng không muốn nắm giữ thủ đoạn luyện chế nó.
Chỉ cần những huyết vụ này có thể dung nhập huyết hải, Lạc Hồng liền định chuyển chúng vào.
Một khi thành công, đừng nói là Tiên Nguyên thạch thông thường, ngay cả trung phẩm Tiên Nguyên thạch, sau này hắn cũng không cần lo lắng!
"Vâng, chủ nhân!"
Huyết Nhi vô cùng cao hứng đáp lại.
Một canh giờ sau, Hàn Lập hoàn toàn luyện hóa hai đám Lưu Diễm Huyết Vân, tổng cộng mở ra hơn hai mươi cái huyền khiếu, đưa tu vi Huyền Đạo của hắn trực tiếp tăng lên tới gần mức đỉnh phong Thái Ất!
"Lạc sư huynh, huynh còn cần bao lâu nữa, nếu chúng ta không đuổi theo, e rằng Ách Quái sẽ đến tìm đấy."
Thấy Lạc Hồng vẫn còn đang thu lấy huyết vụ, Hàn Lập liền nhắc nhở.
"Đi thôi, vi huynh chỉ muốn thu trước một ít để thử nghiệm."
Diện tích vụ hải Lưu Diễm rất lớn, muốn thu hết cũng không phải chuyện một sớm một chiều, Lạc Hồng vốn định đợi khi đại cục đã định rồi sẽ đến một chuyến.
Sau khi vòng xoáy hắc vụ biến mất, Hàn Lập xác định phương hướng một chút, liền tăng tốc độ tối đa chạy về phía trước, vừa đi đường vừa thích ứng với sức mạnh bạo tăng của mình.
15 phút sau, hắn đã đuổi kịp Ách Quái và những người khác, lúc này huyết vụ xung quanh cũng đã nhạt đi.
Rõ ràng, bọn họ cũng sắp rời khỏi vụ hải Lưu Diễm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận