Ta Tại Mộ Địa Mặt Nạ Mười Lăm Năm
Chương 68: Ngoan độc Thân Vô Khuyết! Giết người đêm!
**Chương 68: Ngoan độc Thân Vô Khuyết! Đêm xuống tay, lấy mạng người!**
Vô Khuyết cùng Cưu Ma Cương đang tăng tốc phi nước đại trong bóng đêm.
Nghe thấy tiếng ồn ào to lớn từ phía trường thi, biết rằng cuộc chiến của Nguyên Hộc đại tông sư sắp kết thúc.
Mà phía bên này cũng cần phải đẩy nhanh tốc độ.
Hai mặt trận đồng loạt thắng lợi, mới có thể giáng cho địch nhân một đòn trí mạng.
Vừa chạy, Vô Khuyết vừa nói: "Đại mẫu có gửi cho ta một bức thư, nói rằng thị nữ Sở Sở của ta đến Doanh Châu để hầu hạ ta, ngươi có thấy không?"
Sở Sở, từng là thị nữ thân cận của Thân Vô Khuyết, cũng là con gái của Sở Lương.
Mẹ của Thân Vô Khuyết tên là Sở Minh Châu, xuất thân quý tộc, khi gả cho Thân Công Ngao, mang theo một đám của hồi môn và nô bộc.
Sở Lương chính là quản gia mà Sở Minh Châu mang đến, còn Sở Sở là con gái của hắn, một cô nương thông minh lanh lợi.
Cho nên, dù là Sở Lương hay Sở Sở, chủ nhân của họ đều là Thân Vô Khuyết, chứ không phải Thân Công Ngao.
Sau khi Thân Vô Khuyết bỏ nhà ra đi, Sở Sở có một thời gian dài đi theo Chi Phạm kinh doanh Trích Tinh Các.
Hai năm trước, Chi Phạm tiến cử Sở Sở đến chỗ của tinh xảo Đại Sư học nghệ.
Mà vị tinh xảo Đại Sư Tô Tinh Hà này cũng từng là thầy của Chi Phạm.
Chi Phạm gần như lũng đoạn một nửa việc kinh doanh đồng hồ của đế quốc, vô cùng giàu có. Mà đế quốc thương nghiệp của nàng lại bắt nguồn từ những phát minh của chính mình.
Khi đồng hồ để bàn xuất hiện, lập tức thay thế đồng hồ cát và đồng hồ mặt trời, trở thành một sản phẩm vượt thời đại.
Mà Chi Phạm cũng trở thành một người phụ nữ rực rỡ, tỏa sáng vạn trượng.
Mấy ngày trước, Sở Sở từ chỗ tinh xảo Đại Sư học nghệ trở về, biết được chủ tử Thân Vô Khuyết đã về, mừng rỡ như điên, liền muốn đến Doanh Châu để chăm sóc cho Thân Vô Khuyết.
Cưu Ma Cương đáp: "Chưa từng thấy qua vị Sở Sở cô nương nào cả."
Vô Khuyết gật đầu, không hỏi thêm chuyện này nữa.
…
Lúc này, trong một căn phòng ở một con hẻm vắng vẻ tại thành Doanh Châu.
Tên lính canh Lý Nhị đã từng sỉ nhục Thân Vô Khuyết đang trải qua một ngày hoảng sợ tột độ trong căn phòng.
Hắn là nha dịch trong nha môn của Doanh Châu, có chút chức tước, nên lần thi này được điều đến để duy trì trật tự, làm lính canh.
Có người đưa cho hắn một khoản tiền, bảo hắn sỉ nhục Thân Vô Khuyết. Người đưa tiền có địa vị cao, cho nên hắn mới to gan lớn mật làm theo.
Kết quả…
Thân Vô Khuyết nói hắn câm miệng, nếu không sẽ giết cả nhà hắn.
Sau đó, cha của hắn liền chết đuối trong hố phân.
Nói thật lòng, Lý Nhị cũng không quá đau buồn.
Bởi vì Lý lão cha cậy vào thanh danh của hắn ở bên ngoài cho vay nặng lãi, ăn sung mặc sướng, nhưng lại hết mực cưng chiều Lí Tam, cực kỳ bất công.
Mà Lí Tam này chỉ biết ăn uống cờ bạc chơi gái, được cái là miệng lưỡi ngọt xớt. Hơn nữa, hắn còn cảm thấy ánh mắt của đệ đệ Lí Tam nhìn vợ mình không được đứng đắn cho lắm.
Tóm lại, Lý Nhị và cha, đệ đệ đều không hòa thuận với nhau.
Nhưng Lý Nhị vẫn sợ, lo lắng Thân Vô Khuyết sẽ đến giết chết hắn.
Cho nên, hắn thậm chí còn không dám ở nhà, mà tìm một nơi ở bên ngoài tá túc.
Thân Vô Khuyết một ngày chưa trở về Trấn Hải Thành, thì hắn một ngày không dám về nhà.
Nhưng dù thế, hắn vẫn trằn trọc không ngủ được. Cứ mỗi khi chợp mắt, liền gặp ác mộng Thân Vô Khuyết tới dìm hắn xuống hố phân.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên, có hai bóng người bay vào trong phòng hắn.
Nhìn kỹ, chẳng phải là Thân Vô Khuyết đó sao?
Lý Nhị giật mình hoảng hốt, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa.
“Thân công tử, ngài tha cho ta đi, ngài tha cho ta đi, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội ngài.”
“Có người cho ta một món tiền, bảo ta sỉ nhục ngài trước mặt mọi người, còn nói ngài rất uất ức, chắc chắn sẽ không trả thù.”
“Thân công tử, tha mạng a, tha mạng a!”
Cưu Ma Cương tiến lên, nhẹ nhàng ấn Lý Nhị xuống.
Thân Vô Khuyết lấy ra một cái lọ nhỏ, đổ vào miệng Lý Nhị.
Ngay tức khắc, Lý Nhị cảm thấy toàn thân không thể cử động, thậm chí không thể thở nổi, tim cũng gần như ngừng đập.
Nhưng hắn lại vẫn có thể nhìn và nghe thấy được.
Đây là loại thuốc mà Môn Kiệt Phu Đại Sư đã điều chế cho hắn, hơn nữa còn điều chế đến tận ba loại.
Bên ngoài, gió thổi mạnh.
“Ta không giết ngươi, mà đến cứu ngươi, tiện thể cho ngươi xem một màn kịch hay.” Vô Khuyết mỉm cười.
Tiếp đó, Cưu Ma Cương mang đến một cái cột đặc biệt, bên trong rỗng ruột.
Nhét Lý Nhị vào trong cột, còn đục một cái lỗ để Lý Nhị có thể nhìn ra bên ngoài.
Sau đó, dựng cây cột này lên ở nội viện. Trông không có chút sơ hở nào, chỉ là một cây cột lớn bình thường.
Lý Nhị gần như hồn vía lên mây, Thân Vô Khuyết muốn làm gì đây?
Rất nhanh, Cưu Ma Cương lại mang đến một người nữa.
Lại là Lí Tam, gã đệ đệ ăn uống cờ bạc chơi gái của hắn.
“Sư phụ, ngài canh chừng giúp con.” Vô Khuyết nói.
Cưu Ma Cương đi ra ngoài.
Sau đó, Thân Vô Khuyết bắt đầu thi triển thần kỹ.
Hắn lấy ra một tấm da người, nhẹ nhàng phủ lên mặt Lí Tam.
Rồi bắt đầu hóa trang trên mặt hắn.
Sửa lại lông mày, nâng mũi, sửa môi, dán râu, dán nốt ruồi.
Lý Nhị và Lí Tam tuy là huynh đệ, xương mặt có nét tương đồng, nhưng tướng mạo lại khác nhau, đặc biệt là làn da.
Lý Nhị làm việc ở nha môn, da dẻ thô ráp, mặt mũi dữ tợn.
Còn Lí Tam ăn chơi trác táng, da trắng nõn nà.
Hai anh em nhìn qua khác nhau một trời một vực, nhưng qua bàn tay của Thân Vô Khuyết.
Lí Tam dần dần trở nên giống hệt lính canh Lý Nhị.
Không nói là giống y hệt, nhưng cũng phải giống đến chín phần.
Dưới ánh nến, lại càng giống nhau như đúc.
Hơn nữa, Lí Tam còn được thay bộ quần áo giống hệt Lý Nhị.
Trong suốt quá trình này, gã đệ đệ Lí Tam uống say như chết, không hề có phản ứng gì.
Hoàn thành xong hết thảy, Thân Vô Khuyết đặt Lí Tam đã được dịch dung lên giường, rồi cùng Cưu Ma Cương rời đi.
Mà Lí Tam đã được dịch dung thì vẫn nằm đó ngáy khò khò.
Lính canh Lý Nhị, ở trong tủ không thể nhúc nhích, nhưng vẫn có thể thấy và nghe.
Bên ngoài gió vẫn thổi phần phật!
…
Một khắc sau!
Có người đến.
Một người nam tử, một vị phụ nhân.
Lính canh Lý Nhị nhận ra, người phụ nữ đó lại chính là thê tử La thị của hắn.
Còn nam tử kia mang theo mặt nạ, không nhận ra được, nhưng dáng người rất cao lớn.
Nam tử cao lớn chỉ vào Lí Tam trên giường, hỏi nữ nhân kia: “Đây là trượng phu của ngươi sao?”
La thị run rẩy đáp: “Phải, phải ạ.”
Nàng lúc này vừa chột dạ, vừa sợ hãi, liếc mắt nhìn qua, liền cảm thấy đây đúng là trượng phu Lý Nhị của mình.
Lúc này, Lý Nhị nghe được giọng nói của người nam nhân này.
Đây là cấp trên của cấp trên của cấp trên của hắn, hắn từng gặp vài lần, nghe vài lần phát biểu, nhưng không cách nào nịnh bợ được, một nhân vật lớn.
Doanh Châu thành vệ quân thiên hộ, Lệnh Hồ Trọng!
Phó Thiết Y từng là võ đạo Khải Mông lão sư, một trong những tâm phúc của Phó Kiếm Chi.
Lệnh Hồ Trọng lấy ra một tờ giấy, đưa cho La thị, nói: “Đây có phải chữ viết của trượng phu ngươi không?”
La thị nhận lấy xem xét, run rẩy nói: “Ta không biết chữ, nhưng đúng là như này, chữ rất xấu.”
Lệnh Hồ Trọng lấy ra một tờ ngân phiếu, nói: “Đây là ba ngàn lượng bạc.”
Ngay lập tức, La thị trợn tròn mắt, hô hấp dồn dập, không thể tin nổi.
Ba ngàn lượng bạc, mấy đời cũng không tích cóp được số tiền này.
Lệnh Hồ Trọng nói: “Ngươi biết điều, thì ba ngàn lượng bạc này sẽ là của ngươi. Không biết điều, ta sẽ giết ngươi, rồi giết con trai ngươi.”
La thị lập tức quỳ xuống nói: “Tha cho con trai ta, tha cho con trai ta, nó không phải con của Lý Nhị, là do ta và lão tam sinh ra.”
Ngay lập tức, lính canh Lý Nhị trong tủ như sét đánh ngang tai.
Không thể ngờ rằng, con trai mình lại không phải con ruột, mà là do thê tử và đệ đệ thông dâm sinh ra?
Cẩu nam nữ, cẩu nam nữ!
Đáng chết, đáng chết!
“Đại gia, ngài có thù với Lý Nhị, ngài cứ giết hắn là được rồi, tha cho ta và con trai ta đi.” La thị cầu khẩn.
Không còn cách nào khác, Lý Nhị vừa thô lỗ, lại vừa không quan tâm.
Sao có thể giống Lí Tam, da trắng nõn nà, miệng lưỡi ngọt xớt, lại biết dỗ dành người khác.
Lệnh Hồ Trọng lấy ra một cây kim độc, đưa cho La thị nói: “Đâm cây kim độc này vào tim của trượng phu ngươi, giết hắn đi.”
La thị lập tức ngã quỵ xuống đất, nói: “Ta không dám, ta không dám.”
Lệnh Hồ Trọng rút kiếm, kề ngang cổ La thị, nói: “Ngươi không làm, ngươi sẽ chết, con của ngươi cũng chết.”
La thị tay run run, cầm lấy kim độc, quay đầu đi không dám nhìn, hướng về phía ngực của Lí Tam trên giường đâm xuống.
“Lý Nhị, đừng trách ta, ai bảo ngươi thường xuyên đánh ta chứ?”
Lệnh Hồ Trọng cầm tay La thị, nhắm ngay vị trí tim của Lí Tam trên giường, đâm thẳng xuống.
Chốc lát sau!
Lí Tam đang say rượu nằm ngáy khò khò, trực tiếp tắt thở.
Chết!
Tiếp đó, Lệnh Hồ Trọng vươn tay bóp lấy cổ của Lí Tam, vặn mạnh một cái, trực tiếp bẻ gãy cổ.
Tạo ra vết tích rõ ràng là hắn giết người.
Làm xong hết thảy, Lệnh Hồ Trọng lấy ra một bức chân dung, lại là bức chân dung của Thân Ảnh.
Người này chính là thủ lĩnh võ sĩ mà Thân Vô Khuyết mang tới lần này, gia sinh tử của Thân Công gia tộc.
"Đợi nha môn truyền ngươi đến thẩm vấn, ngươi hãy xác nhận người trong bức chân dung này là hung thủ. Người này tên là Thân Ảnh, là thủ hạ của Thân Vô Khuyết." Lệnh Hồ Trọng nói: "Ngươi làm đúng, sau này sẽ cho ngươi thêm hai ngàn lượng bạc. Nếu ngươi làm sai, con của ngươi đang ở trong tay chúng ta, chắc chắn phải chết."
La thị sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, thậm chí không kiềm chế được mà đại tiểu tiện ra quần, liều mạng gật đầu nói: "Ta biết rồi, ta biết rồi."
Lệnh Hồ Trọng đưa cho La thị một tờ giấy: “Đây là di thư trượng phu ngươi để lại cho ngươi, chúng ta tìm thấy trong nhà ngươi, không phải chúng ta ngụy tạo. Hắn sau khi bị Thân Vô Khuyết uy hiếp, ngày nào cũng sợ hãi, nên mới chuẩn bị di thư, ngươi phải đem ra trước công đường.”
La thị run rẩy mở ra xem, nàng không biết chữ lắm, nhưng đây đúng là chữ viết của trượng phu nàng, viết quả thực rất xấu.
Lệnh Hồ Trọng nói: “Đừng hoảng, sẽ có người dạy ngươi ở nha môn nên làm thế nào, nói thế nào.”
Tiếp đó, hắn vung tay lên.
Lập tức có một người phụ nữ gầy gò mặc áo bạc tiến đến, lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng La thị.
La thị đang vô cùng sợ hãi, vậy mà dần dần bình tĩnh trở lại.
“Nhìn vào mắt ta, nhìn vào mắt ta.”
Cô gái áo bạc nhìn chằm chằm vào mắt La thị, giọng nói như mộng như ảo.
Nàng ta bắt đầu tẩy não La thị.
Hết lần này đến lần khác dạy nàng, lát nữa đến nha môn thì nên nói thế nào, làm thế nào.
Sau đó, ba người rời đi!
Mà lúc này, sắc mặt La thị đã hoàn toàn thay đổi.
…
Nửa canh giờ sau!
Doanh Châu phủ nha.
Đêm yên tĩnh, triệt để bị tiếng trống đánh vỡ tan tành.
“Đông đông đông đông đông!”
Thê tử La thị của lính canh Lý Nhị, trong mắt ánh lên một thứ ánh sáng khác thường.
Nàng xõa tóc, vừa đánh trống, vừa gào khóc thảm thiết.
“Thanh Thiên đại lão gia, Thanh Thiên đại lão gia làm chủ cho ta!”
“Trượng phu của ta bị người ta giết!”
“Trượng phu của ta bị người ta giết!”
“Hào môn quý tộc Thân Vô Khuyết phái người giết trượng phu ta, giết cha chồng ta, Thanh Thiên đại lão gia làm chủ cho ta!”
Âm thanh của nàng vô cùng thê thảm, như chim quyên kêu ra máu.
…
Chú thích: Canh hai đưa lên, bái cầu ân công nhóm nguyệt phiếu, phiếu đề cử. Cho ta suất khí bức người ân công nhóm dập đầu.
Vô Khuyết cùng Cưu Ma Cương đang tăng tốc phi nước đại trong bóng đêm.
Nghe thấy tiếng ồn ào to lớn từ phía trường thi, biết rằng cuộc chiến của Nguyên Hộc đại tông sư sắp kết thúc.
Mà phía bên này cũng cần phải đẩy nhanh tốc độ.
Hai mặt trận đồng loạt thắng lợi, mới có thể giáng cho địch nhân một đòn trí mạng.
Vừa chạy, Vô Khuyết vừa nói: "Đại mẫu có gửi cho ta một bức thư, nói rằng thị nữ Sở Sở của ta đến Doanh Châu để hầu hạ ta, ngươi có thấy không?"
Sở Sở, từng là thị nữ thân cận của Thân Vô Khuyết, cũng là con gái của Sở Lương.
Mẹ của Thân Vô Khuyết tên là Sở Minh Châu, xuất thân quý tộc, khi gả cho Thân Công Ngao, mang theo một đám của hồi môn và nô bộc.
Sở Lương chính là quản gia mà Sở Minh Châu mang đến, còn Sở Sở là con gái của hắn, một cô nương thông minh lanh lợi.
Cho nên, dù là Sở Lương hay Sở Sở, chủ nhân của họ đều là Thân Vô Khuyết, chứ không phải Thân Công Ngao.
Sau khi Thân Vô Khuyết bỏ nhà ra đi, Sở Sở có một thời gian dài đi theo Chi Phạm kinh doanh Trích Tinh Các.
Hai năm trước, Chi Phạm tiến cử Sở Sở đến chỗ của tinh xảo Đại Sư học nghệ.
Mà vị tinh xảo Đại Sư Tô Tinh Hà này cũng từng là thầy của Chi Phạm.
Chi Phạm gần như lũng đoạn một nửa việc kinh doanh đồng hồ của đế quốc, vô cùng giàu có. Mà đế quốc thương nghiệp của nàng lại bắt nguồn từ những phát minh của chính mình.
Khi đồng hồ để bàn xuất hiện, lập tức thay thế đồng hồ cát và đồng hồ mặt trời, trở thành một sản phẩm vượt thời đại.
Mà Chi Phạm cũng trở thành một người phụ nữ rực rỡ, tỏa sáng vạn trượng.
Mấy ngày trước, Sở Sở từ chỗ tinh xảo Đại Sư học nghệ trở về, biết được chủ tử Thân Vô Khuyết đã về, mừng rỡ như điên, liền muốn đến Doanh Châu để chăm sóc cho Thân Vô Khuyết.
Cưu Ma Cương đáp: "Chưa từng thấy qua vị Sở Sở cô nương nào cả."
Vô Khuyết gật đầu, không hỏi thêm chuyện này nữa.
…
Lúc này, trong một căn phòng ở một con hẻm vắng vẻ tại thành Doanh Châu.
Tên lính canh Lý Nhị đã từng sỉ nhục Thân Vô Khuyết đang trải qua một ngày hoảng sợ tột độ trong căn phòng.
Hắn là nha dịch trong nha môn của Doanh Châu, có chút chức tước, nên lần thi này được điều đến để duy trì trật tự, làm lính canh.
Có người đưa cho hắn một khoản tiền, bảo hắn sỉ nhục Thân Vô Khuyết. Người đưa tiền có địa vị cao, cho nên hắn mới to gan lớn mật làm theo.
Kết quả…
Thân Vô Khuyết nói hắn câm miệng, nếu không sẽ giết cả nhà hắn.
Sau đó, cha của hắn liền chết đuối trong hố phân.
Nói thật lòng, Lý Nhị cũng không quá đau buồn.
Bởi vì Lý lão cha cậy vào thanh danh của hắn ở bên ngoài cho vay nặng lãi, ăn sung mặc sướng, nhưng lại hết mực cưng chiều Lí Tam, cực kỳ bất công.
Mà Lí Tam này chỉ biết ăn uống cờ bạc chơi gái, được cái là miệng lưỡi ngọt xớt. Hơn nữa, hắn còn cảm thấy ánh mắt của đệ đệ Lí Tam nhìn vợ mình không được đứng đắn cho lắm.
Tóm lại, Lý Nhị và cha, đệ đệ đều không hòa thuận với nhau.
Nhưng Lý Nhị vẫn sợ, lo lắng Thân Vô Khuyết sẽ đến giết chết hắn.
Cho nên, hắn thậm chí còn không dám ở nhà, mà tìm một nơi ở bên ngoài tá túc.
Thân Vô Khuyết một ngày chưa trở về Trấn Hải Thành, thì hắn một ngày không dám về nhà.
Nhưng dù thế, hắn vẫn trằn trọc không ngủ được. Cứ mỗi khi chợp mắt, liền gặp ác mộng Thân Vô Khuyết tới dìm hắn xuống hố phân.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên, có hai bóng người bay vào trong phòng hắn.
Nhìn kỹ, chẳng phải là Thân Vô Khuyết đó sao?
Lý Nhị giật mình hoảng hốt, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa.
“Thân công tử, ngài tha cho ta đi, ngài tha cho ta đi, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội ngài.”
“Có người cho ta một món tiền, bảo ta sỉ nhục ngài trước mặt mọi người, còn nói ngài rất uất ức, chắc chắn sẽ không trả thù.”
“Thân công tử, tha mạng a, tha mạng a!”
Cưu Ma Cương tiến lên, nhẹ nhàng ấn Lý Nhị xuống.
Thân Vô Khuyết lấy ra một cái lọ nhỏ, đổ vào miệng Lý Nhị.
Ngay tức khắc, Lý Nhị cảm thấy toàn thân không thể cử động, thậm chí không thể thở nổi, tim cũng gần như ngừng đập.
Nhưng hắn lại vẫn có thể nhìn và nghe thấy được.
Đây là loại thuốc mà Môn Kiệt Phu Đại Sư đã điều chế cho hắn, hơn nữa còn điều chế đến tận ba loại.
Bên ngoài, gió thổi mạnh.
“Ta không giết ngươi, mà đến cứu ngươi, tiện thể cho ngươi xem một màn kịch hay.” Vô Khuyết mỉm cười.
Tiếp đó, Cưu Ma Cương mang đến một cái cột đặc biệt, bên trong rỗng ruột.
Nhét Lý Nhị vào trong cột, còn đục một cái lỗ để Lý Nhị có thể nhìn ra bên ngoài.
Sau đó, dựng cây cột này lên ở nội viện. Trông không có chút sơ hở nào, chỉ là một cây cột lớn bình thường.
Lý Nhị gần như hồn vía lên mây, Thân Vô Khuyết muốn làm gì đây?
Rất nhanh, Cưu Ma Cương lại mang đến một người nữa.
Lại là Lí Tam, gã đệ đệ ăn uống cờ bạc chơi gái của hắn.
“Sư phụ, ngài canh chừng giúp con.” Vô Khuyết nói.
Cưu Ma Cương đi ra ngoài.
Sau đó, Thân Vô Khuyết bắt đầu thi triển thần kỹ.
Hắn lấy ra một tấm da người, nhẹ nhàng phủ lên mặt Lí Tam.
Rồi bắt đầu hóa trang trên mặt hắn.
Sửa lại lông mày, nâng mũi, sửa môi, dán râu, dán nốt ruồi.
Lý Nhị và Lí Tam tuy là huynh đệ, xương mặt có nét tương đồng, nhưng tướng mạo lại khác nhau, đặc biệt là làn da.
Lý Nhị làm việc ở nha môn, da dẻ thô ráp, mặt mũi dữ tợn.
Còn Lí Tam ăn chơi trác táng, da trắng nõn nà.
Hai anh em nhìn qua khác nhau một trời một vực, nhưng qua bàn tay của Thân Vô Khuyết.
Lí Tam dần dần trở nên giống hệt lính canh Lý Nhị.
Không nói là giống y hệt, nhưng cũng phải giống đến chín phần.
Dưới ánh nến, lại càng giống nhau như đúc.
Hơn nữa, Lí Tam còn được thay bộ quần áo giống hệt Lý Nhị.
Trong suốt quá trình này, gã đệ đệ Lí Tam uống say như chết, không hề có phản ứng gì.
Hoàn thành xong hết thảy, Thân Vô Khuyết đặt Lí Tam đã được dịch dung lên giường, rồi cùng Cưu Ma Cương rời đi.
Mà Lí Tam đã được dịch dung thì vẫn nằm đó ngáy khò khò.
Lính canh Lý Nhị, ở trong tủ không thể nhúc nhích, nhưng vẫn có thể thấy và nghe.
Bên ngoài gió vẫn thổi phần phật!
…
Một khắc sau!
Có người đến.
Một người nam tử, một vị phụ nhân.
Lính canh Lý Nhị nhận ra, người phụ nữ đó lại chính là thê tử La thị của hắn.
Còn nam tử kia mang theo mặt nạ, không nhận ra được, nhưng dáng người rất cao lớn.
Nam tử cao lớn chỉ vào Lí Tam trên giường, hỏi nữ nhân kia: “Đây là trượng phu của ngươi sao?”
La thị run rẩy đáp: “Phải, phải ạ.”
Nàng lúc này vừa chột dạ, vừa sợ hãi, liếc mắt nhìn qua, liền cảm thấy đây đúng là trượng phu Lý Nhị của mình.
Lúc này, Lý Nhị nghe được giọng nói của người nam nhân này.
Đây là cấp trên của cấp trên của cấp trên của hắn, hắn từng gặp vài lần, nghe vài lần phát biểu, nhưng không cách nào nịnh bợ được, một nhân vật lớn.
Doanh Châu thành vệ quân thiên hộ, Lệnh Hồ Trọng!
Phó Thiết Y từng là võ đạo Khải Mông lão sư, một trong những tâm phúc của Phó Kiếm Chi.
Lệnh Hồ Trọng lấy ra một tờ giấy, đưa cho La thị, nói: “Đây có phải chữ viết của trượng phu ngươi không?”
La thị nhận lấy xem xét, run rẩy nói: “Ta không biết chữ, nhưng đúng là như này, chữ rất xấu.”
Lệnh Hồ Trọng lấy ra một tờ ngân phiếu, nói: “Đây là ba ngàn lượng bạc.”
Ngay lập tức, La thị trợn tròn mắt, hô hấp dồn dập, không thể tin nổi.
Ba ngàn lượng bạc, mấy đời cũng không tích cóp được số tiền này.
Lệnh Hồ Trọng nói: “Ngươi biết điều, thì ba ngàn lượng bạc này sẽ là của ngươi. Không biết điều, ta sẽ giết ngươi, rồi giết con trai ngươi.”
La thị lập tức quỳ xuống nói: “Tha cho con trai ta, tha cho con trai ta, nó không phải con của Lý Nhị, là do ta và lão tam sinh ra.”
Ngay lập tức, lính canh Lý Nhị trong tủ như sét đánh ngang tai.
Không thể ngờ rằng, con trai mình lại không phải con ruột, mà là do thê tử và đệ đệ thông dâm sinh ra?
Cẩu nam nữ, cẩu nam nữ!
Đáng chết, đáng chết!
“Đại gia, ngài có thù với Lý Nhị, ngài cứ giết hắn là được rồi, tha cho ta và con trai ta đi.” La thị cầu khẩn.
Không còn cách nào khác, Lý Nhị vừa thô lỗ, lại vừa không quan tâm.
Sao có thể giống Lí Tam, da trắng nõn nà, miệng lưỡi ngọt xớt, lại biết dỗ dành người khác.
Lệnh Hồ Trọng lấy ra một cây kim độc, đưa cho La thị nói: “Đâm cây kim độc này vào tim của trượng phu ngươi, giết hắn đi.”
La thị lập tức ngã quỵ xuống đất, nói: “Ta không dám, ta không dám.”
Lệnh Hồ Trọng rút kiếm, kề ngang cổ La thị, nói: “Ngươi không làm, ngươi sẽ chết, con của ngươi cũng chết.”
La thị tay run run, cầm lấy kim độc, quay đầu đi không dám nhìn, hướng về phía ngực của Lí Tam trên giường đâm xuống.
“Lý Nhị, đừng trách ta, ai bảo ngươi thường xuyên đánh ta chứ?”
Lệnh Hồ Trọng cầm tay La thị, nhắm ngay vị trí tim của Lí Tam trên giường, đâm thẳng xuống.
Chốc lát sau!
Lí Tam đang say rượu nằm ngáy khò khò, trực tiếp tắt thở.
Chết!
Tiếp đó, Lệnh Hồ Trọng vươn tay bóp lấy cổ của Lí Tam, vặn mạnh một cái, trực tiếp bẻ gãy cổ.
Tạo ra vết tích rõ ràng là hắn giết người.
Làm xong hết thảy, Lệnh Hồ Trọng lấy ra một bức chân dung, lại là bức chân dung của Thân Ảnh.
Người này chính là thủ lĩnh võ sĩ mà Thân Vô Khuyết mang tới lần này, gia sinh tử của Thân Công gia tộc.
"Đợi nha môn truyền ngươi đến thẩm vấn, ngươi hãy xác nhận người trong bức chân dung này là hung thủ. Người này tên là Thân Ảnh, là thủ hạ của Thân Vô Khuyết." Lệnh Hồ Trọng nói: "Ngươi làm đúng, sau này sẽ cho ngươi thêm hai ngàn lượng bạc. Nếu ngươi làm sai, con của ngươi đang ở trong tay chúng ta, chắc chắn phải chết."
La thị sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, thậm chí không kiềm chế được mà đại tiểu tiện ra quần, liều mạng gật đầu nói: "Ta biết rồi, ta biết rồi."
Lệnh Hồ Trọng đưa cho La thị một tờ giấy: “Đây là di thư trượng phu ngươi để lại cho ngươi, chúng ta tìm thấy trong nhà ngươi, không phải chúng ta ngụy tạo. Hắn sau khi bị Thân Vô Khuyết uy hiếp, ngày nào cũng sợ hãi, nên mới chuẩn bị di thư, ngươi phải đem ra trước công đường.”
La thị run rẩy mở ra xem, nàng không biết chữ lắm, nhưng đây đúng là chữ viết của trượng phu nàng, viết quả thực rất xấu.
Lệnh Hồ Trọng nói: “Đừng hoảng, sẽ có người dạy ngươi ở nha môn nên làm thế nào, nói thế nào.”
Tiếp đó, hắn vung tay lên.
Lập tức có một người phụ nữ gầy gò mặc áo bạc tiến đến, lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng La thị.
La thị đang vô cùng sợ hãi, vậy mà dần dần bình tĩnh trở lại.
“Nhìn vào mắt ta, nhìn vào mắt ta.”
Cô gái áo bạc nhìn chằm chằm vào mắt La thị, giọng nói như mộng như ảo.
Nàng ta bắt đầu tẩy não La thị.
Hết lần này đến lần khác dạy nàng, lát nữa đến nha môn thì nên nói thế nào, làm thế nào.
Sau đó, ba người rời đi!
Mà lúc này, sắc mặt La thị đã hoàn toàn thay đổi.
…
Nửa canh giờ sau!
Doanh Châu phủ nha.
Đêm yên tĩnh, triệt để bị tiếng trống đánh vỡ tan tành.
“Đông đông đông đông đông!”
Thê tử La thị của lính canh Lý Nhị, trong mắt ánh lên một thứ ánh sáng khác thường.
Nàng xõa tóc, vừa đánh trống, vừa gào khóc thảm thiết.
“Thanh Thiên đại lão gia, Thanh Thiên đại lão gia làm chủ cho ta!”
“Trượng phu của ta bị người ta giết!”
“Trượng phu của ta bị người ta giết!”
“Hào môn quý tộc Thân Vô Khuyết phái người giết trượng phu ta, giết cha chồng ta, Thanh Thiên đại lão gia làm chủ cho ta!”
Âm thanh của nàng vô cùng thê thảm, như chim quyên kêu ra máu.
…
Chú thích: Canh hai đưa lên, bái cầu ân công nhóm nguyệt phiếu, phiếu đề cử. Cho ta suất khí bức người ân công nhóm dập đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận