Ta Tại Mộ Địa Mặt Nạ Mười Lăm Năm
Chương 222: Nữ Hoàng sinh nở! Thiên Không Thư thành nổ tung!
**Chương 222: Nữ Hoàng sinh nở! Thiên Không Thư Thành nổ tung!**
Mấy tháng trước, Hoàng đế bị Thái hậu hạ lệnh cấm túc, đến nay đã gần năm tháng.
Lúc này, nàng đang nằm dài trên ghế lười biếng đọc sách.
Thái hậu nương nương thì ngược lại, ngồi xổm bên cạnh, giúp nàng bóp bắp chân.
Kỳ thực không cần phải như vậy, phụ nữ mang thai bình thường có thể sẽ bị giãn tĩnh mạch, nhưng Hoàng đế thì hoàn toàn không.
"Bên kia cũng sắp sinh, mỗi ngày có chút ai oán, nói ngươi không đến thăm nàng."
"Ừm." Hoàng đế vẫn đọc sách.
"Thiên Thủy hành tỉnh bên kia ba tháng trước đã sinh, là một bé trai, chuyện tốt a. Về sau con của chúng ta sinh ra, sẽ có một người cha lợi hại, còn có hai người huynh đệ, sau khi lớn lên cũng không sợ không có người giúp." Thái hậu nương nương từ ái nói.
Đúng là vậy.
Ba đứa con cùng cha khác mẹ, đúng là huynh đệ ruột thịt. Nhưng sẽ không có bất kỳ cuộc tranh đoạt ngôi vị nào, hai người huynh đệ chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp Thái tử tương lai.
"Liêm Thân Vương nói, Doanh Khuyết bên kia đã muốn trở về Trấn Hải thành, muốn tổ chức đại điển khải hoàn, ngươi không đi trong lòng hắn liệu có ý kiến gì không?" Thái hậu đột nhiên hỏi: "Đương nhiên, ngươi sinh con xong, còn phải ở cữ, thật không có thời gian đi."
Hoàng đế nói: "Hắn không có ý kiến gì, với lại ta cũng không cần ở cữ."
Thái hậu nói: "Không ở cữ sao được? Tuyệt đối không được."
Hoàng đế nói: "Đã nói không ở cữ, chính là không ở cữ."
Thái hậu bất đắc dĩ, từ nhỏ đến lớn cô gái này chủ ý rất mạnh, thế là nàng nghĩ đến tiếp sau đó sẽ từ từ khuyên nhủ.
Mà vừa lúc này, khuôn mặt Nữ Hoàng đế khẽ thay đổi, nói: "Bắt đầu rồi, đại khái sắp sinh."
Thái hậu nói: "Ta lập tức đi tìm nữ thái y, ngươi yên tâm, nàng là tuyệt đối đáng tin."
Nữ Hoàng đế nói: "Không cần, chúng ta tự làm."
Thái hậu kinh ngạc nói: "Chỉ, hai người chúng ta?"
Nữ Hoàng đế nói: "Đúng, chỉ chúng ta."
Trong mấy canh giờ sau đó, trong bụng Nữ Hoàng truyền đến từng đợt đau nhức dữ dội.
Nhưng nàng không hề kêu la, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi, mà nằm trên giường được chế tạo đặc biệt, mở rộng hai chân, vẫn lặng lẽ đọc sách.
Thái hậu nói: "Bảo bối, ngươi không đau sao?"
Nữ Hoàng đế nói: "Đau a."
Thái hậu nói: "Hay là ngươi kêu vài tiếng đi?"
Nữ Hoàng đế nói: "Không cần."
Đến lúc này rồi, mà còn chăm chú đọc sách, Thái hậu không khỏi nhìn qua cuốn sách trong tay Nữ Hoàng đế, lập tức mặt đỏ tới tận mang tai.
Trên thế giới này, còn có... Còn có loại sách này.
Quá là không biết xấu hổ a.
Nữ Hoàng đế đang xem «Hoàng Cùng Hắc», chính là do Doanh Khuyết đặc biệt vẽ cho nàng, loại manga đen tối, vừa dâm tục, vừa đen tối, lại vừa bùng nổ.
Hơn nữa hình vẽ phía trên sống động như thật, Thái hậu nương nương liếc qua một cái liền kinh hãi.
Ta còn tưởng ngươi đang xem điển tịch thượng cổ gì đó, hoặc là phương châm trị quốc, hoặc là văn chương của vị đại nho nào đó.
Kết quả ngươi lại xem loại đồ hạ lưu này?
Hơn nữa còn xem vào lúc sinh con.
Thái hậu nương nương nhịn không được nói: "Ta vẫn là không nhìn đâu, hắn biết đại khái là sẽ không vui, đàn ông đều như vậy, hi vọng nữ nhân của mình thuần khiết không tì vết, tốt nhất là đừng nhìn thấy bất kỳ thứ ô uế nào."
Nữ Hoàng đế nói: "Đây chính là do hắn vẽ cho ta xem, đã có đến tập 15, ta là độc giả duy nhất."
Thái hậu nương nương lập tức kinh ngạc, sau một lúc lâu, nàng mới mở miệng nói một câu: "Các ngươi đám người trẻ tuổi, đúng là biết chơi."
Mà vừa lúc này.
Lông mày Nữ Hoàng đế khẽ động, nói: "Đến rồi!"
Ba phút sau!
Trong phòng vang lên tiếng khóc của một đứa bé.
"Oa oa oa oa..."
Thái hậu vội vàng ôm lấy, mừng rỡ nói: "Là một bé trai, là một bé trai..."
Sau đó, nàng vội vàng dùng khăn lông ướt mềm mại lau người cho đứa bé.
"Đừng khóc, đừng khóc..."
"Búp bê của chúng ta rất có phúc khí a, có một người cha lợi hại, còn có hai người huynh đệ tốt nhất hỗ trợ nha."
"Giang sơn Đại Hạ Đế Quốc, trong tay búp bê của chúng ta, sẽ trở nên khó lường nha."
Hoàng đế cầm kéo, cắt đứt rốn của đứa bé, sau đó nhanh nhẹn băng bó vết cắt.
Dùng chiếc khăn tơ tằm mềm mại ôm đứa bé vào lòng, cởi vạt áo, nhét vào miệng bảo bối.
Bảo Bảo còn chưa mở mắt, theo bản năng ngậm lấy, dùng sức mút.
Bây giờ còn chưa có sữa, cứ để nó mút chơi trước đã.
"Mẫu thân, người đi lấy cho ta một thùng nước trong, ta muốn tắm rửa." Nữ Hoàng đế nói: "Là loại nước đã đun sôi, sau đó để nguội."
Thái hậu kinh ngạc nói: "Lúc này mà tắm rửa? Theo quy củ, trong thời gian ở cữ là không được tắm rửa."
Nữ Hoàng đế nói: "Đó là đối với những cô gái tầm thường, ta mạnh bao nhiêu, người không biết sao?"
Thái hậu bất đắc dĩ, đành phải tự mình đi đun nước, nhưng nước quá nóng, chờ nguội thì quá chậm.
Nữ Hoàng đế ôm đứa bé tiến lên, khẽ phất tay trên mặt nước nóng hổi, lập tức... thùng nước nóng hổi này, trực tiếp nguội lạnh, chỉ còn khoảng mười mấy độ.
Nữ Hoàng cứ như vậy bước vào trong thùng tắm, tay trái ôm Bảo Bảo, tay phải xem cuốn manga vừa dâm tục vừa bùng nổ.
Cứ như vậy lẳng lặng nằm trong thùng tắm.
Còn vừa giúp Bảo Bảo tắm rửa.
"Quá lạnh, quá lạnh..." Thái hậu vội vàng tiến lên ngăn cản.
Kết quả phát hiện, một tay Hoàng đế giúp Bảo Bảo tắm rửa, nước qua tay nàng, tất cả đều ấm áp.
Bảo Bảo cứ như vậy nửa nằm trong nước ấm, dường như rất dễ chịu, lười biếng mở to mắt.
Đôi mắt thật lớn, thật sáng, đen láy, sáng trong như bảo thạch.
Mà nước trong thùng tắm này, bên nửa Bảo Bảo nằm thì ấm áp, còn nửa bên Hoàng đế thì lạnh buốt.
Chuyện này... đơn giản là không phù hợp với định luật vật lý.
Sau khi tắm rửa xong.
Hoàng đế từ trong thùng tắm bước ra, đặt đứa bé lên giường, bản thân thay bộ quần áo rộng rãi thoải mái.
Thái hậu nương nương lấy tới một bình sữa dê, Hoàng đế dùng thìa, đút từng chút vào miệng Bảo Bảo.
Sau đó, trong suốt thời gian, nàng đều tự mình làm mọi việc.
Cho bú, thay tã vân vân.
Toàn bộ quá trình, nàng đều rất yên tĩnh, thậm chí làm những việc này một cách hờ hững.
Nhưng lại làm rất tốt, vô cùng tỉ mỉ.
Đợi đến khi Bảo Bảo ngủ say, nàng sẽ tắt hết đèn đuốc, chỉ để lại ánh sáng yếu ớt, nằm nghiêng bên cạnh Bảo Bảo, sau đó nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, ánh mắt càng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng yêu thương.
Mấy canh giờ sau!
Cuối cùng sữa cũng về.
Thế là Bảo Bảo không động đến sữa dê nữa, ghé vào ngực mẹ, mút sữa một cách ngon lành.
Lại qua một ngày.
Thái hậu tới nói: "Nữ nhi bên kia sắp sinh, cho nên Bảo Bảo ta muốn bế qua đó."
Lúc này, Bảo Bảo hiếm khi tỉnh giấc, mở to hai mắt nhìn mẹ, mặc dù lúc này thị lực của hắn rất yếu, không nhìn rõ được gì.
"Chờ một lát, ta dỗ nó ngủ." Hoàng đế ôm lấy bảo bối, nhẹ nhàng đi lại trong phòng, khe khẽ hát ru.
Rất nhanh, đôi mắt to của Bảo Bảo lười biếng nhắm lại.
Thái hậu nhìn mà vô cùng xót xa, nữ nhi trước mắt này, đúng là nhân vật như tiên tử.
Sau mười lăm tuổi, đã được xưng là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ.
Thật sự phảng phất không vướng bụi trần.
Nhưng nàng cái gì cũng biết, cũng cái gì cũng làm. Tắm cho Bảo Bảo, thay tã các loại, đều làm một cách tự nhiên và tỉ mỉ.
Mười mấy phút sau!
Tiểu bảo bảo đã hoàn toàn ngủ say.
Hoàng đế nhẹ nhàng giao hắn cho Thái hậu.
Thái hậu cẩn thận từng chút một ôm lấy, hướng về phía Hoàng đế ra hiệu, lặng lẽ nói: "Vậy ta đi qua đó."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Mấy canh giờ sau!
Hoàng hậu nương nương thuận lợi sinh nở, bởi vì đây là đứa con đầu lòng của Hoàng đế, cho nên Thái hậu nương nương đã tự mình đỡ đẻ cho nàng.
Theo một tiếng khóc nỉ non!
"Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Thái hậu."
"Chúc mừng Hoàng đế, chúc mừng Hoàng đế."
"Hoàng hậu nương nương đã hạ sinh một hoàng tử."
Hoàng hậu không được lợi hại như vậy, bị giày vò đến sống đi c·hết lại, đau đến không muốn sống.
Lúc này, nàng miễn cưỡng mở mắt ra, nói: "Ôm cho ta xem một chút, cho ta xem một chút."
Đứa bé được đặt trong tã lót, ở bên cạnh hoàng hậu.
Hoàng hậu cưng chiều nói: "Tiểu bảo bối, ngươi làm vi nương mệt c·hết rồi."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, nàng càng nhìn càng yêu.
"Dáng dấp thật giống Hoàng Thượng a." Bên cạnh nữ y sư, bà đỡ nhao nhao khen ngợi: "Tiểu Hoàng tử của chúng ta dáng dấp quá đẹp, giống hệt Hoàng đế bệ hạ a."
Nhắc đến Hoàng đế, hoàng hậu không khỏi cảm thấy chua xót.
Nàng mang thai mấy tháng nay, Hoàng đế bệ hạ chưa từng tới thăm một lần, đều bị giam giữ cấm túc.
Bình thường đối với nàng cũng lạnh nhạt.
Hoàng hậu yếu ớt nói: "Mẫu hậu, Doanh Khuyết công tước bên kia đã thắng, Hoàng đế bệ hạ có thể được giải trừ cấm túc không?"
Thái hậu nói: "Đã nói một trăm năm mươi ngày bế môn hối lỗi, chính là một ngày cũng không thể thiếu."
Hoàng hậu nói: "Vậy thì tốt, còn có ba ngày, còn có ba ngày."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Thế tử Trấn Bắc vương, Lịch Chiến, quỳ gối trước mặt Thái hậu.
"Tiểu Chiến, làm phiền ngươi một việc." Thái hậu mỉm cười nói.
"Vâng."
Thái hậu từ phía sau ôm ra một đứa bé, đứa bé này thật là cường tráng, sinh ra đã nặng khoảng tám cân.
Dù đang ngủ, cũng vẫn vẫy tay.
Đây đương nhiên là đứa bé mà hoàng hậu vừa sinh ra.
"Vợ ngươi vừa sinh con không lâu, nghe nói sữa rất dồi dào?" Thái hậu hỏi.
Lệ Chiến nói: "Đám nương tử dị tộc, sữa nhiều như bò sữa vậy."
Thái hậu nói: "Vậy đứa bé này, ngươi tạm thời ôm về nhà nuôi một thời gian."
"Vâng." Lệ Chiến nói.
Sau đó, hắn lại hỏi: "Thái hậu, có cần giữ bí mật không?"
Thái hậu nói: "Cần, chờ sau khi lớn một chút, sẽ đưa đến phía nam."
Lịch Chiến nói: "Đã hiểu."
Sau đó, Lệ Chiến cẩn thận từng chút một ôm đứa bé vào lòng, giấu trong chiếc áo choàng to lớn, rời khỏi hoàng cung.
Theo ý của Thái hậu, chính là trước hết để cho thê tử Lệ Chiến hỗ trợ nuôi nấng đứa bé này, chờ đến khoảng một tuổi, sẽ đưa đến bên cạnh Doanh Khuyết, giao cho Lệ Dương quận chúa nuôi dưỡng.
Không còn cách nào khác, Thái hậu nương nương liếc mắt một cái liền nhận ra, đứa bé này quá giống Doanh Khuyết khi còn bé.
Hoàng thất và Doanh thị có quan hệ quá mật thiết, cho nên Thái hậu nương nương ôm Doanh Khuyết cũng không phải một hai lần.
Phụ mẫu Doanh Khuyết thường xuyên đến kinh thành làm khách, mà mẹ của hắn, chính là một tiên nữ chân chính không vướng bụi trần, không quá biết chăm sóc trẻ con.
Lúc đó, ngược lại là hoàng hậu năm đó chủ động nhận lấy, ôm Doanh Khuyết vào lòng.
Nàng còn nhớ rõ, Doanh Khuyết khi chưa đầy một tuổi, đã hoàn toàn không khóc không nháo, đôi mắt to tròn nhìn khắp nơi, tràn ngập sự tò mò.
Nhìn thấy ai, cũng sẽ toe toét cười.
Hơn nữa còn thông minh vô cùng, người lớn nói chuyện bên cạnh, hắn liền dựng lỗ tai nhỏ lên nghe, đáng yêu vô cùng.
Không ngờ rằng, đứa bé này bây giờ lại trở thành trụ cột của đế quốc hoàng thất.
Năm đó cha hắn không hoàn thành được việc này, đứa bé này lại làm được.
Mối duyên phận hơn ngàn năm của hai gia tộc a.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Hoàng cung bên này ấm áp hạnh phúc.
Nhưng Trấn Hải thành, thậm chí toàn bộ Thiên Thủy hành tỉnh, lại là bão tố.
Dưới sự cổ động của Hắc Long Đài, thư sinh vây công Mị Vương phủ và Thông Thiên Các ngày càng nhiều.
Hơn nữa, số lượng thư sinh tràn vào Trấn Hải thành, cũng ngày càng nhiều.
Bao vây đoàn đại biểu Thiên Không Thư Thành tại Thông Thiên Các chật như nêm cối.
"Thừa nhận thắng lợi, thừa nhận hiệp định."
"Thừa nhận thắng lợi, chấp hành hiệp định."
Thoáng nhìn ra bên ngoài, liền thấy đầu người đen nghịt, khoảng chừng mấy vạn người.
Doanh Châu bên kia Mị Vương phủ, cũng có rất nhiều thư sinh đang vây công.
Hiện tại, trưởng lão và dự khuyết các trưởng lão của Thiên Không Thư Thành, đều không dám ra khỏi cổng lớn Thông Thiên Các.
Một khi ra ngoài, lập tức sẽ bị vô số thư sinh vây quanh chất vấn.
"Thiên Không Thư Thành tại sao còn không thừa nhận thắng lợi của Doanh Khuyết công tước?"
"Thiên Không Thư Thành không chịu thua sao?"
"Thiên Không Thư Thành còn có thể đại diện cho lợi ích của văn minh phương đông không?"
Lúc này, không biết ai hét lớn một tiếng: "Quân viễn chinh của Doanh Khuyết công tước đã trở về, đang đổ bộ tại bến tàu."
Một lát sau.
Mấy vạn người như thủy triều, đổ về phía bến tàu Trấn Hải thành.
Liêm Thân Vương dẫn đầu trăm quan viên, Thân Vô Chước suất lĩnh tất cả gia thần Thân công gia tộc, nghênh đón tại bến tàu.
Sau đó, số lượng thư sinh đổ về ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Đã thấy!
Trên mặt biển, hạm đội lít nha lít nhít, hai trăm chiến hạm, trùng trùng điệp điệp, bao phủ mặt biển.
Đương nhiên phần lớn đều là hạm đội của ác ma thành, chỉ là tạm thời phủ lên cờ xí quân viễn chinh đế quốc.
Sau đó!
Trong tiếng hoan hô của vạn người.
Doanh Khuyết xuất hiện trong mắt mọi người.
"Hoàng đế bệ hạ, đại tướng quân, mời!" Doanh Khuyết khom người mời Lang Nhưng tiểu hoàng đế xuống thuyền trước.
Lang Nhưng tiểu hoàng đế kiên quyết không chịu, hướng về phía Doanh Khuyết nói: "Doanh Khuyết công tước ngài là chủ soái, xin ngài xuống thuyền trước."
Doanh Khuyết nói: "Bệ hạ, xin đừng làm khó ngoại thần."
Lang Nhưng tiểu hoàng đế liên tục từ chối.
Mà lúc này, Liêm Thân Vương dẫn đầu trăm quan viên hướng về phía Lang Nhưng tiểu hoàng đế khom người nói: "Ngoại thần suất lĩnh quan viên Đại Hạ Đế Quốc, hoan nghênh Lang Nhưng Hoàng đế bệ hạ giá lâm Đại Hạ Đế Quốc viếng thăm."
Sau đó, Liêm Thân Vương tự mình lên thuyền, nghênh đón Lang Nhưng tiểu hoàng đế xuống thuyền.
Thế là, Lang Nhưng tiểu hoàng đế xuống thuyền lớn.
Thân Vô Chước tiến lên khom người nói: "Ngoại thần Thân Vô Chước, hoan nghênh bệ hạ giá lâm Trấn Hải thành."
Lang Nhưng tiểu hoàng đế tiến lên phía trước nói: "Đã làm phiền Trấn Hải Hầu."
Sau đó, Lang Nhưng tiểu hoàng đế có chút ngượng ngùng, chắp tay xoay người với mấy vạn thư sinh đến nghênh đón.
Lập tức, mấy vạn thư sinh cũng vội vàng đáp lễ.
Đây... Đây chính là Hoàng đế Đông Di Đế Quốc? !
Doanh Khuyết công tước không chỉ đại thắng, thu phục kinh đô, mà còn mang cả Hoàng đế Đông Di Đế Quốc đến?
Tiếp đó, Lang Nhưng Hoàng đế hai tay dâng quốc thư lên Liêm Thân Vương, nói: "Đây là quốc thư ta dâng lên Hoàng đế bệ hạ, tấu xin hàng phục, từ nay về sau không còn Đông Di Đế Quốc, chỉ có Đông Di vương quốc. Nước ta nguyện ý vĩnh viễn trấn thủ biên cương phía đông cho đế quốc, vĩnh viễn tôn Đại Hạ Đế Quốc làm tông chủ."
Lời này vừa nói ra, toàn trường càng thêm bùng nổ.
Đông Di Đế Quốc nguyện ý hạ mình thành vương quốc, nguyện ý xưng thần với Hoàng đế Đại Hạ Đế Quốc?
Đây là vinh quang cỡ nào? Thắng lợi vĩ đại nhường nào?
Thắng lợi lớn nhất trong trăm năm nay a.
Năm ngoái Đại Ly Vương Quốc và đế quốc hội minh, thật sự là nhục nước mất chủ quyền, Hoàng đế bệ hạ còn phải đích thân đến biên giới tuyến, hơn nữa Đại Ly Vương Quốc và đế quốc còn trở thành huynh đệ chi quốc.
Giây phút đó, thật sự là hoàng quyền ảm đạm, uy nghiêm mất hết.
Mà giờ khắc này, tất cả uy nghiêm đều đã trở về.
Đông Di Đế Quốc lập quốc ngàn năm, tôn quý hơn Đại Ly Vương Quốc, nhưng bây giờ ngay cả Hoàng đế Đông Di Đế Quốc cũng xưng thần, tự hạ mình thành quốc vương.
Doanh Khuyết công tước, đây là lập được công lao to lớn chưa từng có a.
Lập tức, vô số thư sinh đồng thanh hô to: "Hoàng đế bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Đế quốc vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Nhưng Liêm Thân Vương lùi lại mấy bước, không nhận quốc thư của Lang Nhưng tiểu hoàng đế.
"Bệ hạ, tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể."
"Bệ hạ, ngài giá lâm Đại Hạ Đế Quốc viếng thăm, chúng ta vô cùng vinh hạnh, nhưng quốc thư này, ngoại thần tuyệt đối không dám nhận."
Lang Nhưng tiểu hoàng đế lại dâng quốc thư mấy lần, Liêm Thân Vương vẫn không ngừng lùi lại.
Bởi vì cách làm phải đẹp mắt.
Không thể vì ngươi cứu tiểu hoàng đế, liền ép người khác xưng thần, phải lấy lễ mà đối đãi.
Đương nhiên, Lang Nhưng tiểu hoàng đế và Khánh Vui đại tướng quân đều biết, Liêm Thân Vương chắc chắn sẽ không nhận.
Nhưng Lang Nhưng tiểu hoàng đế nhất định phải làm như vậy.
Lần thứ nhất, đem quốc thư giao cho Doanh Khuyết, để hắn chuyển giao cho Hoàng đế, Doanh Khuyết không nhận.
Lần thứ hai, đem quốc thư giao cho Liêm Thân Vương, để hắn chuyển giao cho Hoàng đế, Liêm Thân Vương không nhận.
Lần thứ ba, hắn đích thân đem quốc thư giao cho Hoàng đế Đại Hạ Đế Quốc, còn phải vài lần từ chối, sau đó mới miễn cưỡng nhận lấy.
Lúc này, ở trên lầu Thông Thiên Các.
Khương Nhẫn thủ tông của Thiên Không Thư Thành, còn có mật sứ của Thánh Chủ, đều dùng kính viễn vọng nhìn hết thảy những gì diễn ra trên bến tàu.
Hôm nay là hạn chót.
Doanh Khuyết nếu không giao ra chín mươi bảy tên phản đồ Thiên Không Thư Thành trên danh sách, bao gồm cả Ninh Đạo Nhất, thì Khương Thủ Tông sẽ tuyệt đối không thừa nhận thắng lợi này của Doanh Khuyết, cũng tuyệt đối sẽ không cho phép thực hiện «Trấn Hải hiệp định».
Mà vừa lúc này!
Sắc mặt mọi người trên lầu Thông Thiên Các kịch biến.
Bởi vì, Ninh Đạo Nhất xuất hiện.
Không chỉ có Ninh Đạo Nhất, mà còn có mấy ngàn quân viễn chinh Thiên Không Thư Thành cũng xuất hiện.
Tất cả thư sinh trên bến tàu đều ngây dại.
Đây, đây không phải là Ninh Đạo Nhất trưởng lão của Thiên Không Thư Thành sao? Hắn là thống soái quân viễn chinh Thiên Không Thư Thành a.
Không phải nói hắn đã c·h·i·ế·n t·ử ở Đông Di Đế Quốc rồi sao?
Thậm chí rất nhiều thư viện trong thiên hạ, đều đang tuyên truyền sự hy sinh vĩ đại của Ninh Đạo Nhất trưởng lão.
Đem cái c·h·ế·t của hắn, tuyên truyền một cách rầm rộ.
Tô đậm hắn thành đại anh hùng của Thiên Không Thư Thành, anh hùng dân tộc của thế giới phương đông.
Kết quả, bây giờ hắn lại sống? ! Chuyện này... rốt cuộc là sao?
Ngay sau đó, Ninh Đạo Nhất dẫn ba ngàn quân viễn chinh Thiên Không Thư Thành, toàn bộ đổ bộ.
Hắn đi đến trước mặt Liêm Thân Vương, khom người nói: "Phó soái quân viễn chinh đế quốc Ninh Đạo Nhất, bái kiến Liêm Thân Vương."
Lời này vừa nói ra.
Toàn trường triệt để sôi trào, triệt để bùng nổ.
Cái gì? !
Chuyện này... Đây là muốn điên rồi sao?
Trưởng lão Thiên Không Thư Thành, lại hiệu trung với đế quốc? Lại hiệu trung với Doanh Khuyết?
Đây, đây là tát thẳng vào mặt Thiên Không Thư Thành a.
Đây là chà đạp triệt để uy nghiêm của Thiên Không Thư Thành a.
Nhất thời, tất cả mọi người trên lầu Thông Thiên Các đều ngây dại.
Tất cả thư sinh ở đó, cũng đều ngây dại.
Liêm Thân Vương tiến lên, đỡ bả vai Ninh Đạo Nhất nói: "Vất vả rồi, vất vả rồi."
Sau đó, Liêm Thân Vương triển khai thánh chỉ nói: "Thánh chỉ ban xuống, Ninh Đạo Nhất tiếp chỉ."
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, sắc phong Ninh Đạo Nhất làm Đông Hải hầu, kiêm lĩnh Tổng đốc ngành hàng hải bốn tỉnh Đông Nam đế quốc, khâm thử!"
"Thần lĩnh chỉ tạ ơn!"
Mọi người dường như có thể nghe thấy, âm thanh xé rách của toàn bộ bức màn lớn trên trời đất.
Doanh Khuyết, Ninh Đạo Nhất, Hoàng đế bệ hạ ba người liên thủ, tát một cái thật mạnh vào mặt Thiên Không Thư Thành.
... ... ... ... ... ... ... ...
Chú thích: Canh một dâng lên, so với hôm qua không có tiến bộ, cũng không mặt mũi cầu nguyệt phiếu.
Dịch... Tâm tình ngược, mọi người bình an!
Mấy tháng trước, Hoàng đế bị Thái hậu hạ lệnh cấm túc, đến nay đã gần năm tháng.
Lúc này, nàng đang nằm dài trên ghế lười biếng đọc sách.
Thái hậu nương nương thì ngược lại, ngồi xổm bên cạnh, giúp nàng bóp bắp chân.
Kỳ thực không cần phải như vậy, phụ nữ mang thai bình thường có thể sẽ bị giãn tĩnh mạch, nhưng Hoàng đế thì hoàn toàn không.
"Bên kia cũng sắp sinh, mỗi ngày có chút ai oán, nói ngươi không đến thăm nàng."
"Ừm." Hoàng đế vẫn đọc sách.
"Thiên Thủy hành tỉnh bên kia ba tháng trước đã sinh, là một bé trai, chuyện tốt a. Về sau con của chúng ta sinh ra, sẽ có một người cha lợi hại, còn có hai người huynh đệ, sau khi lớn lên cũng không sợ không có người giúp." Thái hậu nương nương từ ái nói.
Đúng là vậy.
Ba đứa con cùng cha khác mẹ, đúng là huynh đệ ruột thịt. Nhưng sẽ không có bất kỳ cuộc tranh đoạt ngôi vị nào, hai người huynh đệ chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp Thái tử tương lai.
"Liêm Thân Vương nói, Doanh Khuyết bên kia đã muốn trở về Trấn Hải thành, muốn tổ chức đại điển khải hoàn, ngươi không đi trong lòng hắn liệu có ý kiến gì không?" Thái hậu đột nhiên hỏi: "Đương nhiên, ngươi sinh con xong, còn phải ở cữ, thật không có thời gian đi."
Hoàng đế nói: "Hắn không có ý kiến gì, với lại ta cũng không cần ở cữ."
Thái hậu nói: "Không ở cữ sao được? Tuyệt đối không được."
Hoàng đế nói: "Đã nói không ở cữ, chính là không ở cữ."
Thái hậu bất đắc dĩ, từ nhỏ đến lớn cô gái này chủ ý rất mạnh, thế là nàng nghĩ đến tiếp sau đó sẽ từ từ khuyên nhủ.
Mà vừa lúc này, khuôn mặt Nữ Hoàng đế khẽ thay đổi, nói: "Bắt đầu rồi, đại khái sắp sinh."
Thái hậu nói: "Ta lập tức đi tìm nữ thái y, ngươi yên tâm, nàng là tuyệt đối đáng tin."
Nữ Hoàng đế nói: "Không cần, chúng ta tự làm."
Thái hậu kinh ngạc nói: "Chỉ, hai người chúng ta?"
Nữ Hoàng đế nói: "Đúng, chỉ chúng ta."
Trong mấy canh giờ sau đó, trong bụng Nữ Hoàng truyền đến từng đợt đau nhức dữ dội.
Nhưng nàng không hề kêu la, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi, mà nằm trên giường được chế tạo đặc biệt, mở rộng hai chân, vẫn lặng lẽ đọc sách.
Thái hậu nói: "Bảo bối, ngươi không đau sao?"
Nữ Hoàng đế nói: "Đau a."
Thái hậu nói: "Hay là ngươi kêu vài tiếng đi?"
Nữ Hoàng đế nói: "Không cần."
Đến lúc này rồi, mà còn chăm chú đọc sách, Thái hậu không khỏi nhìn qua cuốn sách trong tay Nữ Hoàng đế, lập tức mặt đỏ tới tận mang tai.
Trên thế giới này, còn có... Còn có loại sách này.
Quá là không biết xấu hổ a.
Nữ Hoàng đế đang xem «Hoàng Cùng Hắc», chính là do Doanh Khuyết đặc biệt vẽ cho nàng, loại manga đen tối, vừa dâm tục, vừa đen tối, lại vừa bùng nổ.
Hơn nữa hình vẽ phía trên sống động như thật, Thái hậu nương nương liếc qua một cái liền kinh hãi.
Ta còn tưởng ngươi đang xem điển tịch thượng cổ gì đó, hoặc là phương châm trị quốc, hoặc là văn chương của vị đại nho nào đó.
Kết quả ngươi lại xem loại đồ hạ lưu này?
Hơn nữa còn xem vào lúc sinh con.
Thái hậu nương nương nhịn không được nói: "Ta vẫn là không nhìn đâu, hắn biết đại khái là sẽ không vui, đàn ông đều như vậy, hi vọng nữ nhân của mình thuần khiết không tì vết, tốt nhất là đừng nhìn thấy bất kỳ thứ ô uế nào."
Nữ Hoàng đế nói: "Đây chính là do hắn vẽ cho ta xem, đã có đến tập 15, ta là độc giả duy nhất."
Thái hậu nương nương lập tức kinh ngạc, sau một lúc lâu, nàng mới mở miệng nói một câu: "Các ngươi đám người trẻ tuổi, đúng là biết chơi."
Mà vừa lúc này.
Lông mày Nữ Hoàng đế khẽ động, nói: "Đến rồi!"
Ba phút sau!
Trong phòng vang lên tiếng khóc của một đứa bé.
"Oa oa oa oa..."
Thái hậu vội vàng ôm lấy, mừng rỡ nói: "Là một bé trai, là một bé trai..."
Sau đó, nàng vội vàng dùng khăn lông ướt mềm mại lau người cho đứa bé.
"Đừng khóc, đừng khóc..."
"Búp bê của chúng ta rất có phúc khí a, có một người cha lợi hại, còn có hai người huynh đệ tốt nhất hỗ trợ nha."
"Giang sơn Đại Hạ Đế Quốc, trong tay búp bê của chúng ta, sẽ trở nên khó lường nha."
Hoàng đế cầm kéo, cắt đứt rốn của đứa bé, sau đó nhanh nhẹn băng bó vết cắt.
Dùng chiếc khăn tơ tằm mềm mại ôm đứa bé vào lòng, cởi vạt áo, nhét vào miệng bảo bối.
Bảo Bảo còn chưa mở mắt, theo bản năng ngậm lấy, dùng sức mút.
Bây giờ còn chưa có sữa, cứ để nó mút chơi trước đã.
"Mẫu thân, người đi lấy cho ta một thùng nước trong, ta muốn tắm rửa." Nữ Hoàng đế nói: "Là loại nước đã đun sôi, sau đó để nguội."
Thái hậu kinh ngạc nói: "Lúc này mà tắm rửa? Theo quy củ, trong thời gian ở cữ là không được tắm rửa."
Nữ Hoàng đế nói: "Đó là đối với những cô gái tầm thường, ta mạnh bao nhiêu, người không biết sao?"
Thái hậu bất đắc dĩ, đành phải tự mình đi đun nước, nhưng nước quá nóng, chờ nguội thì quá chậm.
Nữ Hoàng đế ôm đứa bé tiến lên, khẽ phất tay trên mặt nước nóng hổi, lập tức... thùng nước nóng hổi này, trực tiếp nguội lạnh, chỉ còn khoảng mười mấy độ.
Nữ Hoàng cứ như vậy bước vào trong thùng tắm, tay trái ôm Bảo Bảo, tay phải xem cuốn manga vừa dâm tục vừa bùng nổ.
Cứ như vậy lẳng lặng nằm trong thùng tắm.
Còn vừa giúp Bảo Bảo tắm rửa.
"Quá lạnh, quá lạnh..." Thái hậu vội vàng tiến lên ngăn cản.
Kết quả phát hiện, một tay Hoàng đế giúp Bảo Bảo tắm rửa, nước qua tay nàng, tất cả đều ấm áp.
Bảo Bảo cứ như vậy nửa nằm trong nước ấm, dường như rất dễ chịu, lười biếng mở to mắt.
Đôi mắt thật lớn, thật sáng, đen láy, sáng trong như bảo thạch.
Mà nước trong thùng tắm này, bên nửa Bảo Bảo nằm thì ấm áp, còn nửa bên Hoàng đế thì lạnh buốt.
Chuyện này... đơn giản là không phù hợp với định luật vật lý.
Sau khi tắm rửa xong.
Hoàng đế từ trong thùng tắm bước ra, đặt đứa bé lên giường, bản thân thay bộ quần áo rộng rãi thoải mái.
Thái hậu nương nương lấy tới một bình sữa dê, Hoàng đế dùng thìa, đút từng chút vào miệng Bảo Bảo.
Sau đó, trong suốt thời gian, nàng đều tự mình làm mọi việc.
Cho bú, thay tã vân vân.
Toàn bộ quá trình, nàng đều rất yên tĩnh, thậm chí làm những việc này một cách hờ hững.
Nhưng lại làm rất tốt, vô cùng tỉ mỉ.
Đợi đến khi Bảo Bảo ngủ say, nàng sẽ tắt hết đèn đuốc, chỉ để lại ánh sáng yếu ớt, nằm nghiêng bên cạnh Bảo Bảo, sau đó nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, ánh mắt càng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng yêu thương.
Mấy canh giờ sau!
Cuối cùng sữa cũng về.
Thế là Bảo Bảo không động đến sữa dê nữa, ghé vào ngực mẹ, mút sữa một cách ngon lành.
Lại qua một ngày.
Thái hậu tới nói: "Nữ nhi bên kia sắp sinh, cho nên Bảo Bảo ta muốn bế qua đó."
Lúc này, Bảo Bảo hiếm khi tỉnh giấc, mở to hai mắt nhìn mẹ, mặc dù lúc này thị lực của hắn rất yếu, không nhìn rõ được gì.
"Chờ một lát, ta dỗ nó ngủ." Hoàng đế ôm lấy bảo bối, nhẹ nhàng đi lại trong phòng, khe khẽ hát ru.
Rất nhanh, đôi mắt to của Bảo Bảo lười biếng nhắm lại.
Thái hậu nhìn mà vô cùng xót xa, nữ nhi trước mắt này, đúng là nhân vật như tiên tử.
Sau mười lăm tuổi, đã được xưng là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ.
Thật sự phảng phất không vướng bụi trần.
Nhưng nàng cái gì cũng biết, cũng cái gì cũng làm. Tắm cho Bảo Bảo, thay tã các loại, đều làm một cách tự nhiên và tỉ mỉ.
Mười mấy phút sau!
Tiểu bảo bảo đã hoàn toàn ngủ say.
Hoàng đế nhẹ nhàng giao hắn cho Thái hậu.
Thái hậu cẩn thận từng chút một ôm lấy, hướng về phía Hoàng đế ra hiệu, lặng lẽ nói: "Vậy ta đi qua đó."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Mấy canh giờ sau!
Hoàng hậu nương nương thuận lợi sinh nở, bởi vì đây là đứa con đầu lòng của Hoàng đế, cho nên Thái hậu nương nương đã tự mình đỡ đẻ cho nàng.
Theo một tiếng khóc nỉ non!
"Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Thái hậu."
"Chúc mừng Hoàng đế, chúc mừng Hoàng đế."
"Hoàng hậu nương nương đã hạ sinh một hoàng tử."
Hoàng hậu không được lợi hại như vậy, bị giày vò đến sống đi c·hết lại, đau đến không muốn sống.
Lúc này, nàng miễn cưỡng mở mắt ra, nói: "Ôm cho ta xem một chút, cho ta xem một chút."
Đứa bé được đặt trong tã lót, ở bên cạnh hoàng hậu.
Hoàng hậu cưng chiều nói: "Tiểu bảo bối, ngươi làm vi nương mệt c·hết rồi."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, nàng càng nhìn càng yêu.
"Dáng dấp thật giống Hoàng Thượng a." Bên cạnh nữ y sư, bà đỡ nhao nhao khen ngợi: "Tiểu Hoàng tử của chúng ta dáng dấp quá đẹp, giống hệt Hoàng đế bệ hạ a."
Nhắc đến Hoàng đế, hoàng hậu không khỏi cảm thấy chua xót.
Nàng mang thai mấy tháng nay, Hoàng đế bệ hạ chưa từng tới thăm một lần, đều bị giam giữ cấm túc.
Bình thường đối với nàng cũng lạnh nhạt.
Hoàng hậu yếu ớt nói: "Mẫu hậu, Doanh Khuyết công tước bên kia đã thắng, Hoàng đế bệ hạ có thể được giải trừ cấm túc không?"
Thái hậu nói: "Đã nói một trăm năm mươi ngày bế môn hối lỗi, chính là một ngày cũng không thể thiếu."
Hoàng hậu nói: "Vậy thì tốt, còn có ba ngày, còn có ba ngày."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Thế tử Trấn Bắc vương, Lịch Chiến, quỳ gối trước mặt Thái hậu.
"Tiểu Chiến, làm phiền ngươi một việc." Thái hậu mỉm cười nói.
"Vâng."
Thái hậu từ phía sau ôm ra một đứa bé, đứa bé này thật là cường tráng, sinh ra đã nặng khoảng tám cân.
Dù đang ngủ, cũng vẫn vẫy tay.
Đây đương nhiên là đứa bé mà hoàng hậu vừa sinh ra.
"Vợ ngươi vừa sinh con không lâu, nghe nói sữa rất dồi dào?" Thái hậu hỏi.
Lệ Chiến nói: "Đám nương tử dị tộc, sữa nhiều như bò sữa vậy."
Thái hậu nói: "Vậy đứa bé này, ngươi tạm thời ôm về nhà nuôi một thời gian."
"Vâng." Lệ Chiến nói.
Sau đó, hắn lại hỏi: "Thái hậu, có cần giữ bí mật không?"
Thái hậu nói: "Cần, chờ sau khi lớn một chút, sẽ đưa đến phía nam."
Lịch Chiến nói: "Đã hiểu."
Sau đó, Lệ Chiến cẩn thận từng chút một ôm đứa bé vào lòng, giấu trong chiếc áo choàng to lớn, rời khỏi hoàng cung.
Theo ý của Thái hậu, chính là trước hết để cho thê tử Lệ Chiến hỗ trợ nuôi nấng đứa bé này, chờ đến khoảng một tuổi, sẽ đưa đến bên cạnh Doanh Khuyết, giao cho Lệ Dương quận chúa nuôi dưỡng.
Không còn cách nào khác, Thái hậu nương nương liếc mắt một cái liền nhận ra, đứa bé này quá giống Doanh Khuyết khi còn bé.
Hoàng thất và Doanh thị có quan hệ quá mật thiết, cho nên Thái hậu nương nương ôm Doanh Khuyết cũng không phải một hai lần.
Phụ mẫu Doanh Khuyết thường xuyên đến kinh thành làm khách, mà mẹ của hắn, chính là một tiên nữ chân chính không vướng bụi trần, không quá biết chăm sóc trẻ con.
Lúc đó, ngược lại là hoàng hậu năm đó chủ động nhận lấy, ôm Doanh Khuyết vào lòng.
Nàng còn nhớ rõ, Doanh Khuyết khi chưa đầy một tuổi, đã hoàn toàn không khóc không nháo, đôi mắt to tròn nhìn khắp nơi, tràn ngập sự tò mò.
Nhìn thấy ai, cũng sẽ toe toét cười.
Hơn nữa còn thông minh vô cùng, người lớn nói chuyện bên cạnh, hắn liền dựng lỗ tai nhỏ lên nghe, đáng yêu vô cùng.
Không ngờ rằng, đứa bé này bây giờ lại trở thành trụ cột của đế quốc hoàng thất.
Năm đó cha hắn không hoàn thành được việc này, đứa bé này lại làm được.
Mối duyên phận hơn ngàn năm của hai gia tộc a.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Hoàng cung bên này ấm áp hạnh phúc.
Nhưng Trấn Hải thành, thậm chí toàn bộ Thiên Thủy hành tỉnh, lại là bão tố.
Dưới sự cổ động của Hắc Long Đài, thư sinh vây công Mị Vương phủ và Thông Thiên Các ngày càng nhiều.
Hơn nữa, số lượng thư sinh tràn vào Trấn Hải thành, cũng ngày càng nhiều.
Bao vây đoàn đại biểu Thiên Không Thư Thành tại Thông Thiên Các chật như nêm cối.
"Thừa nhận thắng lợi, thừa nhận hiệp định."
"Thừa nhận thắng lợi, chấp hành hiệp định."
Thoáng nhìn ra bên ngoài, liền thấy đầu người đen nghịt, khoảng chừng mấy vạn người.
Doanh Châu bên kia Mị Vương phủ, cũng có rất nhiều thư sinh đang vây công.
Hiện tại, trưởng lão và dự khuyết các trưởng lão của Thiên Không Thư Thành, đều không dám ra khỏi cổng lớn Thông Thiên Các.
Một khi ra ngoài, lập tức sẽ bị vô số thư sinh vây quanh chất vấn.
"Thiên Không Thư Thành tại sao còn không thừa nhận thắng lợi của Doanh Khuyết công tước?"
"Thiên Không Thư Thành không chịu thua sao?"
"Thiên Không Thư Thành còn có thể đại diện cho lợi ích của văn minh phương đông không?"
Lúc này, không biết ai hét lớn một tiếng: "Quân viễn chinh của Doanh Khuyết công tước đã trở về, đang đổ bộ tại bến tàu."
Một lát sau.
Mấy vạn người như thủy triều, đổ về phía bến tàu Trấn Hải thành.
Liêm Thân Vương dẫn đầu trăm quan viên, Thân Vô Chước suất lĩnh tất cả gia thần Thân công gia tộc, nghênh đón tại bến tàu.
Sau đó, số lượng thư sinh đổ về ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Đã thấy!
Trên mặt biển, hạm đội lít nha lít nhít, hai trăm chiến hạm, trùng trùng điệp điệp, bao phủ mặt biển.
Đương nhiên phần lớn đều là hạm đội của ác ma thành, chỉ là tạm thời phủ lên cờ xí quân viễn chinh đế quốc.
Sau đó!
Trong tiếng hoan hô của vạn người.
Doanh Khuyết xuất hiện trong mắt mọi người.
"Hoàng đế bệ hạ, đại tướng quân, mời!" Doanh Khuyết khom người mời Lang Nhưng tiểu hoàng đế xuống thuyền trước.
Lang Nhưng tiểu hoàng đế kiên quyết không chịu, hướng về phía Doanh Khuyết nói: "Doanh Khuyết công tước ngài là chủ soái, xin ngài xuống thuyền trước."
Doanh Khuyết nói: "Bệ hạ, xin đừng làm khó ngoại thần."
Lang Nhưng tiểu hoàng đế liên tục từ chối.
Mà lúc này, Liêm Thân Vương dẫn đầu trăm quan viên hướng về phía Lang Nhưng tiểu hoàng đế khom người nói: "Ngoại thần suất lĩnh quan viên Đại Hạ Đế Quốc, hoan nghênh Lang Nhưng Hoàng đế bệ hạ giá lâm Đại Hạ Đế Quốc viếng thăm."
Sau đó, Liêm Thân Vương tự mình lên thuyền, nghênh đón Lang Nhưng tiểu hoàng đế xuống thuyền.
Thế là, Lang Nhưng tiểu hoàng đế xuống thuyền lớn.
Thân Vô Chước tiến lên khom người nói: "Ngoại thần Thân Vô Chước, hoan nghênh bệ hạ giá lâm Trấn Hải thành."
Lang Nhưng tiểu hoàng đế tiến lên phía trước nói: "Đã làm phiền Trấn Hải Hầu."
Sau đó, Lang Nhưng tiểu hoàng đế có chút ngượng ngùng, chắp tay xoay người với mấy vạn thư sinh đến nghênh đón.
Lập tức, mấy vạn thư sinh cũng vội vàng đáp lễ.
Đây... Đây chính là Hoàng đế Đông Di Đế Quốc? !
Doanh Khuyết công tước không chỉ đại thắng, thu phục kinh đô, mà còn mang cả Hoàng đế Đông Di Đế Quốc đến?
Tiếp đó, Lang Nhưng Hoàng đế hai tay dâng quốc thư lên Liêm Thân Vương, nói: "Đây là quốc thư ta dâng lên Hoàng đế bệ hạ, tấu xin hàng phục, từ nay về sau không còn Đông Di Đế Quốc, chỉ có Đông Di vương quốc. Nước ta nguyện ý vĩnh viễn trấn thủ biên cương phía đông cho đế quốc, vĩnh viễn tôn Đại Hạ Đế Quốc làm tông chủ."
Lời này vừa nói ra, toàn trường càng thêm bùng nổ.
Đông Di Đế Quốc nguyện ý hạ mình thành vương quốc, nguyện ý xưng thần với Hoàng đế Đại Hạ Đế Quốc?
Đây là vinh quang cỡ nào? Thắng lợi vĩ đại nhường nào?
Thắng lợi lớn nhất trong trăm năm nay a.
Năm ngoái Đại Ly Vương Quốc và đế quốc hội minh, thật sự là nhục nước mất chủ quyền, Hoàng đế bệ hạ còn phải đích thân đến biên giới tuyến, hơn nữa Đại Ly Vương Quốc và đế quốc còn trở thành huynh đệ chi quốc.
Giây phút đó, thật sự là hoàng quyền ảm đạm, uy nghiêm mất hết.
Mà giờ khắc này, tất cả uy nghiêm đều đã trở về.
Đông Di Đế Quốc lập quốc ngàn năm, tôn quý hơn Đại Ly Vương Quốc, nhưng bây giờ ngay cả Hoàng đế Đông Di Đế Quốc cũng xưng thần, tự hạ mình thành quốc vương.
Doanh Khuyết công tước, đây là lập được công lao to lớn chưa từng có a.
Lập tức, vô số thư sinh đồng thanh hô to: "Hoàng đế bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Đế quốc vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Nhưng Liêm Thân Vương lùi lại mấy bước, không nhận quốc thư của Lang Nhưng tiểu hoàng đế.
"Bệ hạ, tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể."
"Bệ hạ, ngài giá lâm Đại Hạ Đế Quốc viếng thăm, chúng ta vô cùng vinh hạnh, nhưng quốc thư này, ngoại thần tuyệt đối không dám nhận."
Lang Nhưng tiểu hoàng đế lại dâng quốc thư mấy lần, Liêm Thân Vương vẫn không ngừng lùi lại.
Bởi vì cách làm phải đẹp mắt.
Không thể vì ngươi cứu tiểu hoàng đế, liền ép người khác xưng thần, phải lấy lễ mà đối đãi.
Đương nhiên, Lang Nhưng tiểu hoàng đế và Khánh Vui đại tướng quân đều biết, Liêm Thân Vương chắc chắn sẽ không nhận.
Nhưng Lang Nhưng tiểu hoàng đế nhất định phải làm như vậy.
Lần thứ nhất, đem quốc thư giao cho Doanh Khuyết, để hắn chuyển giao cho Hoàng đế, Doanh Khuyết không nhận.
Lần thứ hai, đem quốc thư giao cho Liêm Thân Vương, để hắn chuyển giao cho Hoàng đế, Liêm Thân Vương không nhận.
Lần thứ ba, hắn đích thân đem quốc thư giao cho Hoàng đế Đại Hạ Đế Quốc, còn phải vài lần từ chối, sau đó mới miễn cưỡng nhận lấy.
Lúc này, ở trên lầu Thông Thiên Các.
Khương Nhẫn thủ tông của Thiên Không Thư Thành, còn có mật sứ của Thánh Chủ, đều dùng kính viễn vọng nhìn hết thảy những gì diễn ra trên bến tàu.
Hôm nay là hạn chót.
Doanh Khuyết nếu không giao ra chín mươi bảy tên phản đồ Thiên Không Thư Thành trên danh sách, bao gồm cả Ninh Đạo Nhất, thì Khương Thủ Tông sẽ tuyệt đối không thừa nhận thắng lợi này của Doanh Khuyết, cũng tuyệt đối sẽ không cho phép thực hiện «Trấn Hải hiệp định».
Mà vừa lúc này!
Sắc mặt mọi người trên lầu Thông Thiên Các kịch biến.
Bởi vì, Ninh Đạo Nhất xuất hiện.
Không chỉ có Ninh Đạo Nhất, mà còn có mấy ngàn quân viễn chinh Thiên Không Thư Thành cũng xuất hiện.
Tất cả thư sinh trên bến tàu đều ngây dại.
Đây, đây không phải là Ninh Đạo Nhất trưởng lão của Thiên Không Thư Thành sao? Hắn là thống soái quân viễn chinh Thiên Không Thư Thành a.
Không phải nói hắn đã c·h·i·ế·n t·ử ở Đông Di Đế Quốc rồi sao?
Thậm chí rất nhiều thư viện trong thiên hạ, đều đang tuyên truyền sự hy sinh vĩ đại của Ninh Đạo Nhất trưởng lão.
Đem cái c·h·ế·t của hắn, tuyên truyền một cách rầm rộ.
Tô đậm hắn thành đại anh hùng của Thiên Không Thư Thành, anh hùng dân tộc của thế giới phương đông.
Kết quả, bây giờ hắn lại sống? ! Chuyện này... rốt cuộc là sao?
Ngay sau đó, Ninh Đạo Nhất dẫn ba ngàn quân viễn chinh Thiên Không Thư Thành, toàn bộ đổ bộ.
Hắn đi đến trước mặt Liêm Thân Vương, khom người nói: "Phó soái quân viễn chinh đế quốc Ninh Đạo Nhất, bái kiến Liêm Thân Vương."
Lời này vừa nói ra.
Toàn trường triệt để sôi trào, triệt để bùng nổ.
Cái gì? !
Chuyện này... Đây là muốn điên rồi sao?
Trưởng lão Thiên Không Thư Thành, lại hiệu trung với đế quốc? Lại hiệu trung với Doanh Khuyết?
Đây, đây là tát thẳng vào mặt Thiên Không Thư Thành a.
Đây là chà đạp triệt để uy nghiêm của Thiên Không Thư Thành a.
Nhất thời, tất cả mọi người trên lầu Thông Thiên Các đều ngây dại.
Tất cả thư sinh ở đó, cũng đều ngây dại.
Liêm Thân Vương tiến lên, đỡ bả vai Ninh Đạo Nhất nói: "Vất vả rồi, vất vả rồi."
Sau đó, Liêm Thân Vương triển khai thánh chỉ nói: "Thánh chỉ ban xuống, Ninh Đạo Nhất tiếp chỉ."
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, sắc phong Ninh Đạo Nhất làm Đông Hải hầu, kiêm lĩnh Tổng đốc ngành hàng hải bốn tỉnh Đông Nam đế quốc, khâm thử!"
"Thần lĩnh chỉ tạ ơn!"
Mọi người dường như có thể nghe thấy, âm thanh xé rách của toàn bộ bức màn lớn trên trời đất.
Doanh Khuyết, Ninh Đạo Nhất, Hoàng đế bệ hạ ba người liên thủ, tát một cái thật mạnh vào mặt Thiên Không Thư Thành.
... ... ... ... ... ... ... ...
Chú thích: Canh một dâng lên, so với hôm qua không có tiến bộ, cũng không mặt mũi cầu nguyệt phiếu.
Dịch... Tâm tình ngược, mọi người bình an!
Bạn cần đăng nhập để bình luận