Ta Tại Lãnh Cung, Từ Hài Nhi Nhập Ma Bắt Đầu
Chương 29: Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn
Chương 29: Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn Hậu cung.
Lãnh Hương Điện.
Cố Tịch Triêu từ từ nhắm hai mắt, cười lớn ha ha.
"Hài tử, mơ thấy vật gì tốt mà vui vẻ như vậy?"
Lan quý nhân nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của hắn, mang trên mặt nụ cười của mẹ hiền.
Cố Tịch Triêu không để ý đến.
Hắn vẫn luôn chú ý Ngụy Tiểu Bảo.
Hỉ Khánh coi là Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn không gì không làm được, cho rằng chỉ cần thần hồn của Ngụy Tiểu Bảo bị khí tức của nó xâm nhiễm, liền sẽ trúng chiêu.
Đáng tiếc, Ngụy Tiểu Bảo không phải Lý Quốc Tr·u·ng.
Thực lực cứng của hắn hoàn toàn không bằng Lý Quốc Tr·u·ng, tuy nhiên, bên trong thần hồn của hắn có ma chủng, cái được gọi là khí tức của Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn vừa mới chạm đến thần hồn của Ngụy Tiểu Bảo, liền bị ma chủng nuốt chửng.
Vặn vẹo?
Ngươi có thể vặn vẹo hư vô?
Ô nhiễm?
Ngươi có thể ô nhiễm vô tướng?
Đằng sau, Cố Tịch Triêu khống chế ma chủng, khiến Ngụy Tiểu Bảo cố ý trúng chiêu. Hỉ Khánh không hề đề phòng, khi ra tay lộ ra sơ hở, bị Ngụy Tiểu Bảo một cước Hổ Vĩ Cước đá trọng thương, ngay sau đó bị một quyền đấm nát mặt.
Đương nhiên, tất cả những gì Cố Tịch Triêu làm, Ngụy Tiểu Bảo không hề hay biết.
Hắn vẫn cho rằng bản thân mình giỏi giang.
Lúc này, đang đắc ý xoay người rời đi.
Cố Tịch Triêu xuyên thấu qua tầm nhìn của hắn quan sát.
Nửa bên mặt Hỉ Khánh đã nát bét, lộ ra xương trắng âm u, yết hầu run run, ha ha rung động, nhưng không nói nên lời.
Một đôi mắt ngược lại vẫn còn nguyên vẹn, nhìn chằm chằm Ngụy Tiểu Bảo.
Trong ánh mắt có sự tìm tòi.
Trước đó, sự hoảng sợ, thống khổ cùng chấn kinh bao phủ hai mắt đã biến mất không thấy, lúc này, hắn giống như đã nhận mệnh.
Ngụy Tiểu Bảo hướng về phía hắn đi tới.
Hỉ Khánh lẳng lặng nhìn hắn.
Ngụy Tiểu Bảo cúi người, nhặt lên thanh nhuyễn kiếm Lý quốc bảo ném đi.
Nội khí khuấy động, nhuyễn kiếm "soạt" một tiếng dựng thẳng lên, tỏa ra ánh sáng, giống như một dòng nước mùa thu.
Đại bá kiếm!
Dùng nó đâm xuyên trái tim Hỉ Khánh.
Vô cùng tốt!
"Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn. . ."
Hỉ Khánh không nói ra lời, nhưng trong tâm lại yên lặng niệm tụng.
Ý niệm vừa xuất hiện, cũng có thể dẫn động khí tức Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn giáng lâm, thế là, vực tràng chậm rãi trải rộng ra.
Hắn tận mắt nhìn thấy Ngụy Tiểu Bảo bước vào vực tràng, không bị nửa điểm ảnh hưởng.
Cười!
Hỉ Khánh không nhịn được cười.
Dáng tươi cười là bất biến, nếu không có dáng tươi cười, hắn sẽ biến thành pháp khí hình người, trở thành một quái vật, vì lẽ đó dáng tươi cười vĩnh viễn treo trên mặt hắn, cho dù là ban đêm lúc ngủ, đều chưa từng biến mất.
Trước kia, hắn ghét nhất soi gương.
Không thích nhìn thấy nụ cười của mình.
Dáng tươi cười kia sẽ khiến hắn luôn nhớ tới mình không phải một người bình thường, không chỉ không có trứng, cũng không có tự chủ, chẳng qua là vật sở hữu riêng của gia tộc. Cảm giác này khó tránh khỏi khiến hắn thống khổ, vì vậy, gian phòng của hắn không có một chiếc gương.
Tất cả những kẻ cấp bậc thấp hơn hắn, đều không được dùng gương.
Nói là "bịt tai trộm chuông" cũng được, hay là cái gì khác cũng được. . . Tóm lại, hắn nhờ vậy mà vui sướng hơn rất nhiều.
Lại thêm, có những thái giám nhỏ xinh đẹp kia để hắn phát tiết. . .
Nhân sinh cũng không đến nỗi nào.
Hiện tại có vẻ như đã đi đến hồi kết.
Hắn ngược lại muốn cười.
Thực sự cười một lần.
Cười cho cuộc đời như một trò hề của chính mình.
Mũi kiếm lạnh lẽo, nội khí rót vào, vô cùng thuận lợi đâm vào trái tim Hỉ Khánh, sau đó, nội khí khuếch tán ra, đem trái tim, phổi, thậm chí phía dưới lá lách, thận, dạ dày tất cả đều chấn động, quấy đến nát bấy.
Hỉ Khánh yết hầu ha ha rung động.
Một hơi kia làm thế nào cũng không nhả ra được.
Hắn vươn tay, bắt lấy giày của Ngụy Tiểu Bảo.
Ha ha. . .
Trong ảo tưởng, hắn phát ra tiếng cười khẽ.
Chỉ chốc lát, hai mắt Hỉ Khánh thần thái tan biến, chỉ còn lại trống rỗng, hư vô nhìn lên bầu trời.
Gió từ đường hành lang thổi qua, cuốn theo một chiếc lá rụng.
Bốn bề vắng lặng, không có nghĩa là sẽ không có người.
Cần mau chóng rời đi!
Ngụy Tiểu Bảo quay đầu nhìn thoáng qua Lý Quốc Tr·u·ng đã không còn hình người, hắn kìm nén ý nghĩ tiến lên thu thập t·h·i t·h·ể, cúi đầu, chán ghét đá văng tay của Hỉ Khánh đang đặt trên giày mình, rồi không quay đầu lại, hướng về phía đầu kia của đường hành lang phóng đi.
Vừa chạy nhanh, vừa rơi nước mắt.
Xông ra khỏi đường hành lang, nước mắt liền ngừng lại.
Mũi chân điểm một cái, thân hình như chim lớn, lật qua tường cao, rơi vào Định Phúc Trang phía sau tường. Bên trong là hỏa táng tràng, ban ngày không có người.
Thân ảnh của hắn biến mất sau bức tường cao.
Tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện từ góc tường bên kia truyền đến, hai thái giám nhỏ song song dán sát chân tường đi tới, đi vào một bên đường hành lang.
"A!"
Âm thanh chói tai vang lên.
Xuyên thẳng lên trời, lơ lửng trên đỉnh đầu, đám mây biến ảo.
. . .
Lãnh cung.
Lãnh Hương Điện.
Cố Tịch Triêu nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.
Cuộc chiến của Ngụy Tiểu Bảo tuy kết thúc, nhưng cuộc chiến của hắn vẫn còn tiếp tục, đối thủ chính là Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn mà Hỉ Khánh treo ở bên miệng.
Hắn từng giao thủ với Linh Thần Linh Đang nương nương.
Khâm Thiên Giám cung phụng vị Linh Thần này, nói thì cao siêu, kỳ thực cũng chỉ có vậy, bị ma đầu của hắn ăn mòn quấy rối, cũng chỉ tốt hơn một chút so với việc không phát giác gì.
Hoàn toàn cảm thấy được có chút không ổn, bởi vì, có năng lượng bị người thôn phệ hấp thu.
Nhưng mà, vị Linh Thần vĩ đại lại không thể nào biết được những năng lượng này đi đâu.
Thế là, chỉ có thể không có năng lực cuồng nộ, giận chó đá mèo người khác.
Khiến Thương Chính Không và đám thuật sĩ gặp vận rủi lớn.
Ngoài ra, không làm được gì khác.
Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn.
Khí tức này?
Không giống Linh Thần?
Hỉ Khánh trước khi c·hết, động tác không phải tùy ý mà làm, khi hắn sờ lên giày Ngụy Tiểu Bảo, cũng là lấy cái c·hết của mình làm đại giá, hạ cho Ngụy Tiểu Bảo một lời nguyền, khí tức Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn từ trên người hắn cấp tốc di chuyển đến chỗ Ngụy Tiểu Bảo.
Hắn tuy không thể nhìn thấy.
Nhưng tin tưởng Ngụy Tiểu Bảo không bao lâu nữa, sẽ giống như hắn, đi tới thần quốc của Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn.
Chỉ là, hắn là Anh Linh.
Đối phương là tội nhân, nhất định phải chịu đủ t·r·a t·ấ·n.
Vì lẽ đó, khi đó hắn đã thực sự mỉm cười.
Tuy nhiên, Ngụy Tiểu Bảo không nhận lời nguyền, bởi vì ma đầu bên trong thần hồn Ngụy Tiểu Bảo chủ động xuất kích, nuốt chửng khí tức Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn.
Nó có vẻ rất thích thứ này.
Cùng lúc, Cố Tịch Triêu cũng cảm ứng được.
Liên tục không ngừng năng lượng từ hư không tràn tới, năng lượng này so với năng lượng thôn phệ chuyển đổi từ pháp thân Linh Đang nương nương thì nhiều hơn, năng lượng Ngụy Tiểu Bảo thông qua khổ tu sinh ra so sánh cùng nhau, càng là "tiểu vu kiến đại vu" (*).
(*): ý nói chênh lệch rất lớn.
Những năng lượng này. . .
Cố Tịch Triêu có thể chuyển đổi thành nội khí.
Cũng có thể chuyển giao cho Tiểu Hồng.
Nó không phải là năng lượng tà ma quỷ dị như của Linh Đang nương nương, mà giống như năng lượng sinh ra khi nhân loại tu hành giống Ngụy Tiểu Bảo.
Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn là một người?
Ý niệm vừa xuất hiện.
Thần hồn của Cố Tịch Triêu dường như bị một loại lực lượng vô hình dẫn dắt, phiêu diêu tựa muốn thành tiên, thoát ly thân thể, rời khỏi hoàng cung, bay lên chín tầng mây, xuyên qua một mảnh sương mù trắng xóa, đi tới một chốn thế ngoại tiên sơn.
Đỉnh núi lơ lửng trên biển mây.
Đình đài lầu các tọa lạc trên đỉnh núi.
Thỉnh thoảng có ánh kiếm sắc bén xuyên qua lại, đâm thủng bầu trời.
"A?"
Trong hư không, có người khẽ nói.
Tất cả trước mắt vỡ vụn ra, như ảo ảnh trong mơ.
Một bàn tay vàng chói lọi từ chín tầng trời dò xuống, hướng hắn bắt tới, khí tức khổng lồ kinh khủng cuồn cuộn cuốn tới.
Chấn nhiếp tất cả!
Cố Tịch Triêu lạnh lùng nhìn bàn tay lớn kia.
Tự thân huyễn hóa như khói, hư vô mờ mịt, vô hình vô tướng. . .
Lãnh Hương Điện.
Cố Tịch Triêu từ từ nhắm hai mắt, cười lớn ha ha.
"Hài tử, mơ thấy vật gì tốt mà vui vẻ như vậy?"
Lan quý nhân nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của hắn, mang trên mặt nụ cười của mẹ hiền.
Cố Tịch Triêu không để ý đến.
Hắn vẫn luôn chú ý Ngụy Tiểu Bảo.
Hỉ Khánh coi là Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn không gì không làm được, cho rằng chỉ cần thần hồn của Ngụy Tiểu Bảo bị khí tức của nó xâm nhiễm, liền sẽ trúng chiêu.
Đáng tiếc, Ngụy Tiểu Bảo không phải Lý Quốc Tr·u·ng.
Thực lực cứng của hắn hoàn toàn không bằng Lý Quốc Tr·u·ng, tuy nhiên, bên trong thần hồn của hắn có ma chủng, cái được gọi là khí tức của Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn vừa mới chạm đến thần hồn của Ngụy Tiểu Bảo, liền bị ma chủng nuốt chửng.
Vặn vẹo?
Ngươi có thể vặn vẹo hư vô?
Ô nhiễm?
Ngươi có thể ô nhiễm vô tướng?
Đằng sau, Cố Tịch Triêu khống chế ma chủng, khiến Ngụy Tiểu Bảo cố ý trúng chiêu. Hỉ Khánh không hề đề phòng, khi ra tay lộ ra sơ hở, bị Ngụy Tiểu Bảo một cước Hổ Vĩ Cước đá trọng thương, ngay sau đó bị một quyền đấm nát mặt.
Đương nhiên, tất cả những gì Cố Tịch Triêu làm, Ngụy Tiểu Bảo không hề hay biết.
Hắn vẫn cho rằng bản thân mình giỏi giang.
Lúc này, đang đắc ý xoay người rời đi.
Cố Tịch Triêu xuyên thấu qua tầm nhìn của hắn quan sát.
Nửa bên mặt Hỉ Khánh đã nát bét, lộ ra xương trắng âm u, yết hầu run run, ha ha rung động, nhưng không nói nên lời.
Một đôi mắt ngược lại vẫn còn nguyên vẹn, nhìn chằm chằm Ngụy Tiểu Bảo.
Trong ánh mắt có sự tìm tòi.
Trước đó, sự hoảng sợ, thống khổ cùng chấn kinh bao phủ hai mắt đã biến mất không thấy, lúc này, hắn giống như đã nhận mệnh.
Ngụy Tiểu Bảo hướng về phía hắn đi tới.
Hỉ Khánh lẳng lặng nhìn hắn.
Ngụy Tiểu Bảo cúi người, nhặt lên thanh nhuyễn kiếm Lý quốc bảo ném đi.
Nội khí khuấy động, nhuyễn kiếm "soạt" một tiếng dựng thẳng lên, tỏa ra ánh sáng, giống như một dòng nước mùa thu.
Đại bá kiếm!
Dùng nó đâm xuyên trái tim Hỉ Khánh.
Vô cùng tốt!
"Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn. . ."
Hỉ Khánh không nói ra lời, nhưng trong tâm lại yên lặng niệm tụng.
Ý niệm vừa xuất hiện, cũng có thể dẫn động khí tức Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn giáng lâm, thế là, vực tràng chậm rãi trải rộng ra.
Hắn tận mắt nhìn thấy Ngụy Tiểu Bảo bước vào vực tràng, không bị nửa điểm ảnh hưởng.
Cười!
Hỉ Khánh không nhịn được cười.
Dáng tươi cười là bất biến, nếu không có dáng tươi cười, hắn sẽ biến thành pháp khí hình người, trở thành một quái vật, vì lẽ đó dáng tươi cười vĩnh viễn treo trên mặt hắn, cho dù là ban đêm lúc ngủ, đều chưa từng biến mất.
Trước kia, hắn ghét nhất soi gương.
Không thích nhìn thấy nụ cười của mình.
Dáng tươi cười kia sẽ khiến hắn luôn nhớ tới mình không phải một người bình thường, không chỉ không có trứng, cũng không có tự chủ, chẳng qua là vật sở hữu riêng của gia tộc. Cảm giác này khó tránh khỏi khiến hắn thống khổ, vì vậy, gian phòng của hắn không có một chiếc gương.
Tất cả những kẻ cấp bậc thấp hơn hắn, đều không được dùng gương.
Nói là "bịt tai trộm chuông" cũng được, hay là cái gì khác cũng được. . . Tóm lại, hắn nhờ vậy mà vui sướng hơn rất nhiều.
Lại thêm, có những thái giám nhỏ xinh đẹp kia để hắn phát tiết. . .
Nhân sinh cũng không đến nỗi nào.
Hiện tại có vẻ như đã đi đến hồi kết.
Hắn ngược lại muốn cười.
Thực sự cười một lần.
Cười cho cuộc đời như một trò hề của chính mình.
Mũi kiếm lạnh lẽo, nội khí rót vào, vô cùng thuận lợi đâm vào trái tim Hỉ Khánh, sau đó, nội khí khuếch tán ra, đem trái tim, phổi, thậm chí phía dưới lá lách, thận, dạ dày tất cả đều chấn động, quấy đến nát bấy.
Hỉ Khánh yết hầu ha ha rung động.
Một hơi kia làm thế nào cũng không nhả ra được.
Hắn vươn tay, bắt lấy giày của Ngụy Tiểu Bảo.
Ha ha. . .
Trong ảo tưởng, hắn phát ra tiếng cười khẽ.
Chỉ chốc lát, hai mắt Hỉ Khánh thần thái tan biến, chỉ còn lại trống rỗng, hư vô nhìn lên bầu trời.
Gió từ đường hành lang thổi qua, cuốn theo một chiếc lá rụng.
Bốn bề vắng lặng, không có nghĩa là sẽ không có người.
Cần mau chóng rời đi!
Ngụy Tiểu Bảo quay đầu nhìn thoáng qua Lý Quốc Tr·u·ng đã không còn hình người, hắn kìm nén ý nghĩ tiến lên thu thập t·h·i t·h·ể, cúi đầu, chán ghét đá văng tay của Hỉ Khánh đang đặt trên giày mình, rồi không quay đầu lại, hướng về phía đầu kia của đường hành lang phóng đi.
Vừa chạy nhanh, vừa rơi nước mắt.
Xông ra khỏi đường hành lang, nước mắt liền ngừng lại.
Mũi chân điểm một cái, thân hình như chim lớn, lật qua tường cao, rơi vào Định Phúc Trang phía sau tường. Bên trong là hỏa táng tràng, ban ngày không có người.
Thân ảnh của hắn biến mất sau bức tường cao.
Tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện từ góc tường bên kia truyền đến, hai thái giám nhỏ song song dán sát chân tường đi tới, đi vào một bên đường hành lang.
"A!"
Âm thanh chói tai vang lên.
Xuyên thẳng lên trời, lơ lửng trên đỉnh đầu, đám mây biến ảo.
. . .
Lãnh cung.
Lãnh Hương Điện.
Cố Tịch Triêu nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.
Cuộc chiến của Ngụy Tiểu Bảo tuy kết thúc, nhưng cuộc chiến của hắn vẫn còn tiếp tục, đối thủ chính là Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn mà Hỉ Khánh treo ở bên miệng.
Hắn từng giao thủ với Linh Thần Linh Đang nương nương.
Khâm Thiên Giám cung phụng vị Linh Thần này, nói thì cao siêu, kỳ thực cũng chỉ có vậy, bị ma đầu của hắn ăn mòn quấy rối, cũng chỉ tốt hơn một chút so với việc không phát giác gì.
Hoàn toàn cảm thấy được có chút không ổn, bởi vì, có năng lượng bị người thôn phệ hấp thu.
Nhưng mà, vị Linh Thần vĩ đại lại không thể nào biết được những năng lượng này đi đâu.
Thế là, chỉ có thể không có năng lực cuồng nộ, giận chó đá mèo người khác.
Khiến Thương Chính Không và đám thuật sĩ gặp vận rủi lớn.
Ngoài ra, không làm được gì khác.
Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn.
Khí tức này?
Không giống Linh Thần?
Hỉ Khánh trước khi c·hết, động tác không phải tùy ý mà làm, khi hắn sờ lên giày Ngụy Tiểu Bảo, cũng là lấy cái c·hết của mình làm đại giá, hạ cho Ngụy Tiểu Bảo một lời nguyền, khí tức Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn từ trên người hắn cấp tốc di chuyển đến chỗ Ngụy Tiểu Bảo.
Hắn tuy không thể nhìn thấy.
Nhưng tin tưởng Ngụy Tiểu Bảo không bao lâu nữa, sẽ giống như hắn, đi tới thần quốc của Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn.
Chỉ là, hắn là Anh Linh.
Đối phương là tội nhân, nhất định phải chịu đủ t·r·a t·ấ·n.
Vì lẽ đó, khi đó hắn đã thực sự mỉm cười.
Tuy nhiên, Ngụy Tiểu Bảo không nhận lời nguyền, bởi vì ma đầu bên trong thần hồn Ngụy Tiểu Bảo chủ động xuất kích, nuốt chửng khí tức Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn.
Nó có vẻ rất thích thứ này.
Cùng lúc, Cố Tịch Triêu cũng cảm ứng được.
Liên tục không ngừng năng lượng từ hư không tràn tới, năng lượng này so với năng lượng thôn phệ chuyển đổi từ pháp thân Linh Đang nương nương thì nhiều hơn, năng lượng Ngụy Tiểu Bảo thông qua khổ tu sinh ra so sánh cùng nhau, càng là "tiểu vu kiến đại vu" (*).
(*): ý nói chênh lệch rất lớn.
Những năng lượng này. . .
Cố Tịch Triêu có thể chuyển đổi thành nội khí.
Cũng có thể chuyển giao cho Tiểu Hồng.
Nó không phải là năng lượng tà ma quỷ dị như của Linh Đang nương nương, mà giống như năng lượng sinh ra khi nhân loại tu hành giống Ngụy Tiểu Bảo.
Phúc Đức Huyền Hoàng Thiên Tôn là một người?
Ý niệm vừa xuất hiện.
Thần hồn của Cố Tịch Triêu dường như bị một loại lực lượng vô hình dẫn dắt, phiêu diêu tựa muốn thành tiên, thoát ly thân thể, rời khỏi hoàng cung, bay lên chín tầng mây, xuyên qua một mảnh sương mù trắng xóa, đi tới một chốn thế ngoại tiên sơn.
Đỉnh núi lơ lửng trên biển mây.
Đình đài lầu các tọa lạc trên đỉnh núi.
Thỉnh thoảng có ánh kiếm sắc bén xuyên qua lại, đâm thủng bầu trời.
"A?"
Trong hư không, có người khẽ nói.
Tất cả trước mắt vỡ vụn ra, như ảo ảnh trong mơ.
Một bàn tay vàng chói lọi từ chín tầng trời dò xuống, hướng hắn bắt tới, khí tức khổng lồ kinh khủng cuồn cuộn cuốn tới.
Chấn nhiếp tất cả!
Cố Tịch Triêu lạnh lùng nhìn bàn tay lớn kia.
Tự thân huyễn hóa như khói, hư vô mờ mịt, vô hình vô tướng. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận