Ta Tại Đại Minh Trường Sinh Cửu Thị

Chương 16 Tôn Thị chịu thua

**Chương 16: Tôn Thị chịu thua**
Nàng thực sự không thể nào hiểu được những hành động của nhi tử. Theo cái nhìn của nàng, nhi tử hơn phân nửa là bị bò Tây Tạng trên thảo nguyên đá vào đầu.
Ở lại trên thảo nguyên mưu đồ gì?
Chẳng lẽ muốn bọn hắn dãi nắng dầm sương? Chẳng lẽ muốn bọn hắn không có chốn dung thân?
Trở lại, ít nhất còn có Thái Thượng Hoàng giữ gốc, liều mạng một lần nữa lên đế vị cũng không phải là không có khả năng, tại sao lại không chịu trở về?
Nàng không hiểu, và muôn vàn khó khăn để chấp nhận chuyện này.
"Lý Khanh, ở trong đó có phải hay không có ẩn tình gì?" Tôn Thị trầm mặt hỏi.
Lý Thanh lắc đầu: "Thái Thượng Hoàng ở bên kia rất tốt, hắn nói làm hoàng đế quá mệt mỏi, hơn nữa còn không được tự do, làm cái gì cũng phải suy đi tính lại, lo trước lo sau, cuộc sống như vậy hắn đã chán ngấy rồi."
Dừng một chút, lại bồi thêm một đao: "Đúng rồi thái hậu, Thái Thượng Hoàng ở bên kia đã lập gia đình, hài tử cũng sắp ra đời, người... sắp được làm nãi nãi rồi."
"Cái gì?" Tôn Thị kinh hãi lùi lại mấy bước, như gặp phải sét đánh giữa trời quang, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Đơn giản...... Võ Tắc Thiên làm quả phụ —— mất lý trí (Lý Trì).
Nàng hoàn toàn thất thố, giận dữ nói: "Sao hắn có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, những nữ nhân da ngăm đen, lưng hùm vai gấu man di trên thảo nguyên kia, chỗ nào sánh được một phần của nữ tử Trung Nguyên ta......"
Trước mắt nàng tối sầm lại, trực tiếp ngã về phía sau.
"Ai u......" Tiểu Hằng Tử tay mắt lanh lẹ, vội vàng đỡ lấy nàng, "Thái hậu nương nương, thái hậu nương nương......"
Tôn Thị chống người Tiểu Hằng Tử, trong miệng lẩm bẩm: "Điên rồi, hắn nhất định là điên rồi."
Chu Kỳ Trấn có điên hay không thì không nói, nhưng Tôn Thị thật sự sắp phát điên rồi.
Chu Kỳ Ngọc sờ lên mũi, đại ca làm như vậy... thật không khôn ngoan, trên mặt hắn cũng chẳng có chút thể diện nào.
Nhưng bất kể nói thế nào, Chu Kỳ Trấn đều là đại ca của hắn, là hoàng đế chính thống của Đại Minh, hoàng đế đời tiếp theo không nói xấu đời trước, đây là đạo lý cơ bản.
"Khụ khụ......" Chu Kỳ Ngọc hắng giọng một cái, "Các ngươi lui ra ngoài điện chờ trước đi."
Đợi ba người ra ngoài, hắn tiến lên an ủi: "Thái hậu bớt giận, Thái Thượng Hoàng hắn... thành thân sự tình, sau này trẫm sẽ để cho Lý Thanh bọn hắn nghiêm ngặt giữ kín, ngài phải bảo trọng thân thể!"
Tôn Thị đẩy Tiểu Hằng Tử ra, đứng thẳng người, thở phì phò, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
Thái độ của nàng đã dịu đi rất nhiều, gật đầu nói: "Hoàng thượng suy tính rất đúng, việc này quan hệ đến thể diện hoàng gia, hay là không nên truyền ra ngoài thì hơn."
Hành động lần này của nhi tử, thực sự làm nhục đến huyết mạch hoàng gia, vừa nghĩ tới việc mình sẽ có một đứa cháu trai đen nhẻm, Tôn Thị liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, nổi cả da gà.
Nàng vừa phẫn nộ vì sự sa đọa của nhi tử, lại vừa cảm thấy lo sợ bất an khi nhi tử không trở về.
Chu Kỳ Trấn không trở lại, không gian thao túng của Tôn Thị liền thu hẹp, quần thần sẽ không do dự, chỉ dựa vào nàng là một nữ chủ hậu cung, thì không làm nên chuyện gì.
Cháu trai còn quá nhỏ, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng hiện tại nàng quả thực không cam tâm, nói ra: "Thái Thượng Hoàng hiện tại nghĩ như vậy, về sau không chắc sẽ không thay đổi ý định, qua một thời gian nữa... sang năm đi, sang năm hoàng thượng lại phái người đi hỏi thăm một chút, như vậy không phải tốt hơn sao?"
Chu Kỳ Ngọc gật đầu: "Có thể."
Thấy Chu Kỳ Ngọc dễ nói chuyện như vậy, tâm tình tệ hại của Tôn Thị đã tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn.
Tôn Thị vẫn có ưu điểm, tỉ như...... rất biết nhìn thời thế.
Hiện tại Chu Kỳ Ngọc là hoàng đế, cháu trai vẫn chỉ là thái tử, lại còn quá nhỏ tuổi, căn bản không có khả năng thao túng, nếu làm căng quá thì chẳng có nửa phần lợi ích gì cho nàng.
Nếu ngay cả thái tử cũng bị thay đổi, vậy thì vị trí nữ chủ hậu cung của nàng e rằng cũng không giữ nổi.
Phải biết, mẹ ruột của Chu Kỳ Ngọc là Ngô Thị vẫn còn sống.
Sau khi Tuyên Tông băng hà, trừ Hồ Thị xuất gia, chỉ có Ngô Thị may mắn thoát nạn.
Ngô Thị sinh hạ hoàng tử, thêm vào đó Chu Kỳ Ngọc còn quá nhỏ, lại có thái hoàng thái hậu Trương Thị, Tôn Thị cũng không dám coi trời bằng vung.
Cho dù nàng thật sự có ghi thêm tên Ngô Thị vào, nhưng có Trương Thị ở đó, cũng rất khó có hiệu quả.
Tôn Thị rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cười nói: "Hoàng thượng trăm công nghìn việc, ai gia sẽ không làm chậm trễ thời gian của người, người cứ làm việc của mình đi."
Chu Kỳ Ngọc gật đầu: "Trẫm tiễn thái hậu."
"Không cần, hoàng thượng cứ bận việc đi." Tôn Thị cười cười, xoay người rời đi.
Chu Kỳ Ngọc chậm rãi thở phào một cái, "Tiểu Hằng Tử, tuyên Lý tiên sinh vào đây."
"Nô tỳ tuân chỉ." Tiểu Hằng Tử đi hai bước, quay đầu hỏi: "Hoàng thượng, hai người kia thì sao ạ?"
"Để bọn hắn đợi ở bên ngoài trước đi."
"Vâng."
Chốc lát, Lý Thanh đi tới.
"Tiên sinh chuyến này vất vả rồi, mời ngồi." Chu Kỳ Ngọc chỉ chỉ chiếc ghế đối diện, cười nói, "Sau này không ở trên triều đường, cũng không cần phải hành lễ."
Lý Thanh được như vậy, hắn cũng không thích làm bộ làm tịch theo chủ nghĩa quân thần.
"Tiên sinh, lần này tình huống có đúng như ngươi nói không?" Chu Kỳ Ngọc rót một chén trà, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Lý Thanh, "Hoàng huynh thật sự không có ý với đế vị, không muốn trở về sao?"
Lý Thanh cười nói: "Nếu không, Thái Thượng Hoàng há lại sẽ để ta mang Thiên Tử Tín Bảo trở về, phong thư kia hoàng thượng người cũng đã xem rồi, nó xác thực là do Thái Thượng Hoàng tự tay viết."
Hắn nói đều là lời thật, Chu Kỳ Trấn hoàn toàn chính xác không muốn trở về, thư cũng đích thật là do Chu Kỳ Trấn viết.
Lý Thanh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cười nói: "Thái Thượng Hoàng vui quên cả đường về, hoàng thượng cũng không thể lười biếng, Đại Minh còn trông cậy vào người để sáng tạo nên một thời kỳ huy hoàng."
Chu Kỳ Ngọc không khỏi vui mừng, nhưng chợt lại cảm thấy mình không nên cười, cưỡng ép ngăn chặn khóe miệng đang nhếch lên, gật đầu nói:
"Ở tại vị, mưu sự nghiệp, trẫm đã là Thiên tử Đại Minh, phải đi theo con đường của Thiên tử, gánh vác trách nhiệm trên vai."
"Hoàng thượng thánh minh." Lý Thanh khách sáo một câu, sau đó đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng, thảo nguyên bộ lạc tuy rải rác, nhưng so với lãnh thổ rộng lớn, thì dân cư lại thưa thớt;
Bọn hắn sống du mục, có thể tùy ý dời nhà, đánh là không giải quyết được vấn đề, chỉ có dung hợp, dùng chính sách mềm dẻo mới là thượng sách."
"Đúng vậy, thảo nguyên quá rộng lớn." Chu Kỳ Ngọc thở dài, "Nếu có khả năng, vào thời thái tổ, Thái Tông thì đã tiêu diệt bọn hắn rồi."
Chu Kỳ Ngọc nhìn Lý Thanh một chút, nói: "Trẫm hiểu ý của ngươi, ân... cho bọn hắn một chức quan thế tập, dùng cái này để hấp dẫn thêm nhiều bộ lạc Mông Cổ quy hàng đúng không?"
Lý Thanh mỉm cười gật đầu: "Hoàng thượng thánh minh."
"Ân...... Vậy cho chức thế tập du kích tướng quân đi." Chu Kỳ Ngọc nói, "Vừa vặn phù hợp với bốn ngàn người của bọn hắn, không đến mức làm hắn uất ức, cũng sẽ không gây nên sự ồn ào của những người trong triều đình."
Lý Thanh nói: "Chức quan này thích hợp với kẻ tên Sâm, nhưng không thích hợp với Hòa Dũng."
"Bởi vì hắn là thái sư trước của Thát Đát sao?"
"Cũng không hoàn toàn là như vậy." Lý Thanh lắc đầu, "Hòa Dũng đã từng làm thái sư, ở trên thảo nguyên có chút ít ảnh hưởng, để hắn đi làm cái du kích tướng quân, thì không bằng giữ hắn ở lại Kinh Sư;
Hắn tương đương với một tấm biển vàng, sau này chiêu hàng, dung hợp thảo nguyên bộ lạc, đều có thể dùng được."
"Điều này cũng đúng, Hòa Dũng lưu lại, còn cản trở kẻ tên Sâm kia......" Chu Kỳ Ngọc chậm rãi gật đầu, suy nghĩ một lát, nói: "Chức quan chính thống thì không thể cho hắn, ít nhất hiện tại là không thể, nếu không quan võ trong triều sẽ không phục;
Vậy để hắn nhậm chức ở Cẩm Y Vệ đi!"
Lý Thanh gật đầu: "Đây là cách sắp xếp thỏa đáng nhất, không biết hoàng thượng định cho hắn chức vị gì?"
"Thiên hộ... hơi nhỏ, vậy cho hắn chức thế tập trấn phủ sứ đi." Chu Kỳ Ngọc nói, "Phía sau lập công, thì sẽ thăng chức tiếp."
Hai phút đồng hồ sau, Chu Kỳ Ngọc triệu kiến Hòa Dũng và Sâm, ban cho hai người chức quan.
Cũng theo lời Lý Thanh đã nói, cho hai người vẽ ra một chiếc bánh lớn.
Trong lòng hai người vui vẻ, bánh lớn gì đó không nói, riêng việc đời này có bát sắt, cũng đủ để cho hậu bối của bọn hắn ăn uống không lo.
Kỳ thật bọn hắn không biết rằng, cái gọi là thế tập cũng không phải là một lần vất vả cả đời nhàn nhã, hoàng đế có thể cho, thì cũng có thể thu hồi.
Dù sao...... ngay cả "miễn tử thiết khoán" cũng có thể thu hồi.
Nhưng bất kể như thế nào, hai chữ "thế tập" này sức hấp dẫn vẫn rất mạnh.
Đừng nói là bọn hắn, trong triều có bao nhiêu người thèm muốn hai chữ này, nhất là quan văn.
Chỉ có điều quan văn không có chế độ thế tập, nhưng nếu làm tốt, hậu đại có thể trực tiếp tiến vào quốc tử giám, cũng coi như là phiên bản thấp hơn của thế tập.
Cho dù là như vậy, quan văn có thể có được suất vào quốc tử giám cũng không nhiều.
Nếu ai cũng có thể thế tập, vậy thì khoa cử còn để làm gì?
Rời khỏi hoàng cung, Lý Thanh nói với Hòa Dũng và Sâm: "Các ngươi đi trấn an bộ hạ trước đi, vấn đề ăn ở, triều đình chẳng mấy chốc sẽ phái người đến giải quyết;
Có vấn đề gì, thì cứ trực tiếp đến Liên gia đồn mà tìm ta." Lý Thanh nói cho Hòa Dũng biết địa chỉ nhà mình, "Hoàng thượng đã đồng ý điều kiện của ngươi, mấy ngày nữa sẽ an bài công việc cho bộ hạ của ngươi, đãi ngộ thì cứ yên tâm, sẽ giống như quân Minh."
Hòa Dũng trịnh trọng nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân tình của Lý tiên sinh, suốt đời khó quên."
Lý Thanh cười cười: "Mau đi đi, đoạn đường này đi xuống, mọi người đều đã vất vả rồi, làm xong thì nghỉ ngơi cho khỏe."
Hai người gật đầu, cất sắc thư của hoàng đế, chạy tới ngoài thành.
Lý Thanh duỗi lưng một cái, mặt mày hớn hở, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành...
Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, Lý Thanh trút bỏ hết mọi gánh nặng, thả mình lên giường, ngủ thật say.
Tỉnh lại thì trời đã sáng rõ.
Vốn dĩ hắn còn có thể ngủ thêm một lát, nhưng cửa bị đập "rầm rầm", hiển nhiên người bên ngoài đang có việc gấp tìm hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận