Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên

Chương 38: Hộ Thể Thần Cương, Đại Thiên Dẫn Lôi Thuật (2)

Phía bên kia.
Trên đỉnh núi mạch thứ ba, sơn môn của một động phủ mở ra. Phương Vọng cùng sáu tộc nhân của mình đi ra ngoài, mọi người vừa nói vừa cười.
"Phương Vọng ca, bọn ta phải đi rồi."
"Sau khi trở về nhất định phải tu luyện thật tốt nhé."
"Hì hì, có Thập Tam ca chỉ điểm, bọn ta nhất định sẽ tu luyện thật tốt."
"Phương Vọng, yên tâm đi, ta nhất định sẽ trở thành đệ tử nội môn!"
Phương Vọng dừng chân, nhìn bọn họ đi xuống núi.
Bái nhập Thái Uyên môn đã 10 tháng, những tử đệ Phương phủ do Chu Tuyết chọn lựa ra này đều đã tu luyện được linh lực, bước vào con đường tu tiên. Tu vi cao nhất trong đó đã đạt đến Dưỡng Khí Cảnh tầng ba, nhưng Ngự Kiếm Thuật của bọn họ vẫn chưa luyện đến nơi đến chốn, không thể ngự kiếm xuống núi, chỉ có thể đi bộ xuống núi mà thôi.
Tuyết lớn bay đầy trời, nhìn thấy thân ảnh của các tộc nhân dần dần tan biến trong một vùng trắng xóa, trong lòng Phương Vọng cảm thấy thật ấm áp.
Kiếp trước đọc tiểu thuyết tiên hiệp còn tưởng rằng con đường tu tiên thật cô độc và tịch mịch. Nhưng bây giờ mình có các tộc nhân này đồng hành, trong lòng có một chỗ dựa, cảm giác này thật sự rất tốt.
Giờ khắc này, Phương Vọng đột nhiên hiểu được vì sao Chu Tuyết lại muốn dẫn theo đệ tử Phương phủ cùng nhau tu tiên. Ngoại trừ bố cục ra thì sự đồng hành và ủng hộ cũng rất quan trọng. Tứ cố vô thân có lẽ có thể kích phát tiềm lực nhưng cũng sẽ rất mệt mỏi.
Sơn môn của động phủ bên cạnh đột nhiên mở, Cố Ly bước ra, vừa nhìn thấy nàng, Phương Vọng liền đau đầu.
Cô nương này thật sự đang để mắt đến hắn rồi.
Mỗi lần hắn đi ra, miễn là nàng ở động phủ đều sẽ đi ra theo.
Chỉ thấy Cố Ly tự nhiên đi đến bên cạnh Phương Vọng, hỏi: "Đều là tộc nhân của ngươi à?”
Phương Vọng đành phải khách sáo, nói: "Ừ, cùng nhau lớn lên từ nhỏ."
Cố Ly giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc, nói: "Thật hâm mộ ngươi, Cố gia ta chỉ có mình ta đến Thái Uyên Môn, những người khác đều đã đi đến các giáo phái khác."
Thế gia tu tiên vì lâu dài nên thường sẽ phân tán tử đệ đến các giáo phái khác nhau, Phương gia vừa bước vào tu tiên giới nên vẫn không có nội tình này.
Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm. Phương Vọng tu hành lâu quá, muốn ngắm nhìn phong cảnh nên tiếp tục trò chuyện với nàng.
Hầu hết thời gian đều là Cố Ly nói, còn Phương Vọng thì lắng nghe.
"Đúng rồi, có phải ngươi đã thành công vào Tố Linh rồi không? Tại sao ta không thể nhìn thấu tu vi của ngươi nhỉ, chẳng lẽ ngươi đã vượt qua ta rồi sao?" Cố Ly tò mò hỏi, một đôi mắt trong veo to như nước nhìn chằm chằm vào Phương Vọng với thần thái khác thường.
Phương Vọng không chịu được ánh mắt của nàng, mắt hắn nhìn về phía xa xa, nói: "Ừ, Tố Linh thành công rồi, bảo linh Huyền Nguyên thượng phẩm."
Tu vi của hắn đã đạt đến Tố Linh Cảnh tầng ba, cách tầng bốn không xa, mà Cố Ly vẫn ở Tố Linh Cảnh tầng một, đương nhiên không thể nhìn thấu tu vi của hắn rồi.
"Ngươi đoán xem bảo linh của ta là phẩm giai nào?" Cố Ly chớp chớp mắt, che miệng cười hỏi.
Phương Vọng vừa nghe đã biết cao hơn so với bản thân mình, chả trách nàng có thể nhanh chóng trở thành đệ tử thân truyền như vậy. Trước đây hắn còn tưởng là Cố gia vận dụng mối quan hệ, nhưng hiện tại xem ra, tư chất của nàng mới là mấu chốt.
Xem ra những gì Chu Tuyết nói đều là sự thật. Cho dù không có hắn thì Thái Uyên Môn cũng sẽ trở thành giáo phái mạnh nhất trong tu tiên giới ở Đại Tề.
"Bảo linh Địa Nguyên sao?" Phương Vọng giả vờ cẩn thận hỏi.
"Ừ, bảo linh Địa Nguyên hạ phẩm, mặc dù phẩm giai bảo linh cao hơn ngươi một bậc, nhưng tu vi lại bị ngươi vượt qua, xem ra công pháp của ngươi mạnh hơn ta. Khi chúng ta sắp đột phá đến Linh Đan Cảnh thì luận bàn một lần nữa nhé?" Cố Ly gật đầu nói, vẻ mặt rất kỳ vọng.
Cô nương này hóa ra là có ý đồ như vậy.
Phương Vọng còn tưởng rằng Cố Ly thích mình, hóa ra chỉ là không chịu thua thôi.
Nói như vậy, hắn không thấy gánh nặng nữa, lập tức nâng cằm lên, cười nói: "Được, ngươi hãy tu luyện thật tốt, sau này ta sẽ chờ ngươi đến khiêu chiến trước mỗi tầng đại cảnh giới."
"Một lời đã định!"
"Ừ!"
Hai người nhìn nhau mỉm cười, sau đó Cố Ly bắt đầu nói về phong tục tập quán ở Bắc Lạc, giới thiệu về gia tộc của mình.
Mãi đến nửa canh giờ sau, mạch thứ ba vang lên tiếng chuông.
Phương Vọng đã từng nghe thấy tiếng chuông này hai lần trước đó, đây là nhiệm vụ của mạch hệ, trước đây hắn không thèm để ý tới vì đệ tử thân truyền có thể bỏ qua những nhiệm vụ đó.
"Đi thôi, cùng đi xem sao, không thể cứ buồn chán trong động phủ như vậy được."
Nghe Cố Ly đề nghị, Phương Vọng do dự một chút rồi gật đầu.
Không hiểu tại sao khi nghe thấy tiếng chuông này, trong lòng của hắn thấy bất an khó hiểu, giống như đã xảy ra chuyện gì không hay.
Hai người ngự kiếm phi hành, bay về hướng đỉnh núi Thanh Tâm Điện.
Các đệ tử lần lượt bay ra từ các động phủ trên ngọn núi của mạch thứ ba, tất cả đều bay về phía đỉnh núi, cuối cùng tụ tập trước Thanh Tâm Điện.
Nhìn thấy Phương Vọng và Cố Ly đến, ngay lập tức có rất nhiều đệ tử vây quanh, vô cùng nhiệt tình. Một số nam đệ tử âm thầm siết chặt nắm đấm, cho rằng hai người đã thành lập một mối quan hệ gì đó.
Một số nữ đệ tử rung rinh trái tim cũng thầm buồn bã. Vị Phương sư huynh này thật khôi ngô tuân tú, nhưng đáng tiếc đã có đạo lữ ngưỡng mộ trong lòng rồi.
Đại đệ tử Lý Ngu đứng trên bậc thang, hai tay thả lỏng sau lưng. Khi nhìn thấy Phương Vọng đến đây, y lập tức gật đầu với Phương Vọng, trên mặt nở nụ cười.
Một lúc sau, khi các đệ tử đã đến gần hết, Lý Ngu mới lên tiếng: "Hôm nay triệu tập mọi người đến đây là vì đệ tử mạch thứ hai gặp phải phiền toái, cần sự tương trợ của mạch thứ ba chúng ta. Nhiệm vụ này hoàn toàn là tự nguyện, cần đi đến phạm vi thế lực của giáo phái ma đạo."
Đệ tử mạch thứ hai gặp phiền toái?
Phương Vọng lập tức liên tưởng đến Phương Hàn Vũ. Y đã rời đi mấy tháng, đến nay vẫn chưa trở về. Lúc trước khi nói chuyện phiếm với tộc nhân, Phương Hinh nhỏ nhất còn đang lo lắng cho y.
Lý Ngu vừa dứt lời, có đệ tử ngay lập tức chất vấn tại sao sự tình của mạch thứ hai lại tìm đến mạch thứ ba bọn họ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận