Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên
Chương 28: Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết, ba mươi sáu kiếm đại thành (2)
Sau khi bàn giao, Dương Nguyên Tử để Phương Vọng rời đi.
Phương Vọng không lập tức đến Đạo Pháp Các để lựa chọn công pháp, hắn cảm thấy tạm thời không vội, chỉ là hắn cần phải dành thời gian để tu luyện Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết. Nhìn có vẻ chỉ trôi qua một cái chớp mắt nhưng đối với hắn mà nói, thật sự như đã trôi qua rất nhiều năm.
Nếu nhốt một người trong một gian phòng và chỉ đảm bảo về đồ ăn thức uống chứ không cung cấp bất kỳ phương thức giải trí nào cả thì trong vòng một tháng đã có thể khiến người ta phát điên.
Cho dù Phương Vọng muốn trở nên mạnh hơn nhưng ở trong Thiên Cung buồn tẻ, hai trăm năm như vậy cũng rất đau khổ.
Một khi đã tiến vào Thiên Cung, nếu tu luyện không thể đạt đến cảnh giới đại viên mãn thì không thể rời khỏi.
Nhưng hắn đã mơ hồ phát hiện ra một ưu điểm khác ở Thiên Cung, đó chính là bất kỳ công pháp, tuyệt học nào cũng có thể chắc chắn tu luyện đến đại viên mãn. Điều này cũng vô cùng bá đạo!
Hơn nữa, từ khi mở khóa Thiên Cung, Phương Vọng đã có năng lực đọc đến đâu là nhớ đến đó.
Trên đường trở về động phủ, trước tiên Phương Vọng lấy tổng cương tu hành ra, tu luyện thần thức dựa theo các ghi chép trên đó. Đối với hắn thì Dưỡng Khí Cảnh tầng bảy chẳng là cái gì cả, hắn chỉ mất một canh giờ là đã làm được.
Tổng cương tu hành còn ghi chép cảnh giới tu hành, theo thứ tự từ thấp đến cao: Dưỡng Khí, Tố Linh, Linh Đan, Huyền Tâm, Ngưng Thần. Trên Ngưng Thần còn có cảnh giới, trong sách có nhắc đến 'Mong đệ tử một ngày nào đó sẽ đạt đến cảnh giới cao hơn'.
Tố Linh Cảnh là cảnh giới quyết định vận mệnh của người tu hành, tạo nên phẩm giai của bảo linh bản mệnh trực tiếp quyết định tư chất và ngộ tính của người tu hành. Tất nhiên cũng không phải là tuyệt đối, trên con đường tu hành luôn luôn có người nghịch thiên vang dội cổ kim.
Phương Vọng đặt tổng cương tu hành xuống rồi bắt đầu tu luyện.
Hắn dự định trước tiên sẽ tích lũy tu vi đến Dưỡng Khí Cảnh tầng chín.
Hiện tại hắn đã ích cốc, không cần ăn uống nên có thể an tâm tu luyện. Nhắm mắt một cái, hắn tựa như đã bước vào trạng thái tu hành trong Thiên Cung.
Một tháng rưỡi sau, Phương Vọng đạt đến Dưỡng Khí Cảnh tầng tám, chênh lệch giữa tầng bảy với tầng tám quả thực lớn như những gì Chu Tuyết nói. Trước kia hắn có thể thắng chỉ là vì Huyền Dương Thần Kinh mạnh hơn những công pháp của các tu sĩ kia thôi.
Hắn tiếp tục tu luyện.
Gần bốn tháng trôi qua, Phương Vọng tu luyện một hơi, cuối cùng cũng đạt đến Dưỡng Khí Cảnh tầng chín.
Hắn mở to mắt, trong mắt lóe lên một tia tinh quang. Một lần nữa hắn ngưng tụ Huyền Dương Chân Hỏa, chín tiểu thái dương lơ lửng sau đầu, chiếu sáng cả động phủ. Cảm nhận được linh lực dâng trào trong cơ thể, hắn đột nhiên có cảm giác như lúc mới đạt đến cảnh giới võ lâm thần thoại.
Ừm, cảm thấy bất khả chiến bại.
Đương nhiên, cảm giác này chỉ duy trì trong chốc lát, hắn biết mình vẫn còn ở tầng dưới của tu tiên giới, vẫn cần phải cố gắng thật nhiều.
Phương Vọng cầm lấy ngọc giản mà Dương Nguyên Tử đưa cho, dùng thần thức thăm dò vào bên trong. Lượng lớn văn tự tràn vào trong đầu hắn, sau khi hắn chải vuốt xong, ý thức hơi hoảng hốt, mở to mắt lần nữa thì đã đi vào trong Thiên Cung rồi.
Hắn đứng trong đại điện của Thiên Cung, bắt đầu tu hành Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết.
Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết tổng cộng có 36 kiếm, không cần phải có kiếm trong tay, kiếm quyết này ngưng tụ ra hình kiếm, giống như một loại pháp khí, có thể tùy ý di chuyển.
Dương Nguyên Tử tự xưng đã luyện đến 27 kiếm, điều này làm cho Phương Vọng có kỳ vọng rất lớn về 36 kiếm.
Tuy nhiên, hắn đã mất 5 năm để luyện kiếm thứ nhất.
Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết thực sự rất khó tu luyện!
Nó không chỉ đơn giản như ngưng tụ linh lực thành hình kiếm mà còn phải truyền thần thức vào trong để hình kiếm trở thành tầm nhìn của bản thân, điều này cũng để khảo nghiệm thần thức.
Cho dù có khó luyện hơn nữa, chỉ cần tiến vào Thiên Cung thì nhất định sẽ có thể luyện thành, cùng lắm thì nhẫn nại thêm một thời gian!
Phương Vọng tiếp tục tu luyện kiếm thứ hai.
Kiếm thứ hai cũng mất 5 năm!
Cho đến kiếm thứ sáu, thời gian tu hành được rút ngắn còn hai năm. Phương Vọng vốn tưởng rằng bản thân sẽ thành công, nhưng khi tiếp tục tu luyện đến kiếm thứ mười tám, mỗi một kiếm phải mất thời gian hơn mười năm, gần như làm hắn sụp đổ.
Ai có thể rèn luyện, học tập hết ngày này qua ngày khác trong suốt hàng trăm năm mà trong lúc đó không có bất kỳ phương thức thư giãn giải trí nào đây chứ?
Phương Vọng đã từng thử sáng tạo máy tính ở kiếp trước trong Thiên Cung, nhưng chỉ là một cái vỏ thôi, còn việc sáng tạo một con người thì càng không thể nào.
Cứ như thế...
Rốt cuộc khi Phương Vọng luyện thành 36 kiếm, chỉ nhìn thấy 36 thanh hình kiếm treo lơ lửng xung quanh hắn, tất cả đều là hình dáng của Thanh Quân Kiếm vô cùng hoa lệ, nhưng trên mặt hắn lại tràn đầy tê dại.
"Cuối cùng cũng đã xong."
Vừa nói dứt câu, ý thức của Phương Vọng trở lại hiện thực.
Để tu luyện được Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết vậy mà mất 200 năm!
Tê!
Phương Vọng lập tức đứng dậy, bước ra khỏi động phủ. Hắn phải đi xem phong cảnh bên ngoài, nếu không cả người sẽ phát điên mất.
Rầm!
Cổng chính động phủ mở ra, ánh nắng mặt trời chiếu xuống người Phương Vọng, khoảnh khắc này mới làm cho hắn có cảm giác mình còn sống.
Hắn đi đến bên vách núi, thưởng thức phong cảnh tráng lệ của dãy núi Thái Uyên Môn, đứng ở đây ngắm nhìn nửa canh giờ, sau đó trở về tiếp tục tu luyện.
Nhìn bóng dáng tới lui của những đệ tử kia, Phương Vọng mới có cảm giác chân thật.
"Phương Vọng, đã lâu không gặp, ngươi đạt đến Tố Linh chưa?"
Một giọng nữ truyền đến, Phương Vọng quay đầu nhìn lại, đúng là Cố Ly của Cố gia ở Lạc Bắc.
Động phủ của Cố Ly thực ra nằm ngay cạnh hắn, điều này làm cho thâm tâm hắn khó hiểu, bởi vì đây là động phủ của đệ tử thân truyền!
Phương Vọng không lập tức đến Đạo Pháp Các để lựa chọn công pháp, hắn cảm thấy tạm thời không vội, chỉ là hắn cần phải dành thời gian để tu luyện Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết. Nhìn có vẻ chỉ trôi qua một cái chớp mắt nhưng đối với hắn mà nói, thật sự như đã trôi qua rất nhiều năm.
Nếu nhốt một người trong một gian phòng và chỉ đảm bảo về đồ ăn thức uống chứ không cung cấp bất kỳ phương thức giải trí nào cả thì trong vòng một tháng đã có thể khiến người ta phát điên.
Cho dù Phương Vọng muốn trở nên mạnh hơn nhưng ở trong Thiên Cung buồn tẻ, hai trăm năm như vậy cũng rất đau khổ.
Một khi đã tiến vào Thiên Cung, nếu tu luyện không thể đạt đến cảnh giới đại viên mãn thì không thể rời khỏi.
Nhưng hắn đã mơ hồ phát hiện ra một ưu điểm khác ở Thiên Cung, đó chính là bất kỳ công pháp, tuyệt học nào cũng có thể chắc chắn tu luyện đến đại viên mãn. Điều này cũng vô cùng bá đạo!
Hơn nữa, từ khi mở khóa Thiên Cung, Phương Vọng đã có năng lực đọc đến đâu là nhớ đến đó.
Trên đường trở về động phủ, trước tiên Phương Vọng lấy tổng cương tu hành ra, tu luyện thần thức dựa theo các ghi chép trên đó. Đối với hắn thì Dưỡng Khí Cảnh tầng bảy chẳng là cái gì cả, hắn chỉ mất một canh giờ là đã làm được.
Tổng cương tu hành còn ghi chép cảnh giới tu hành, theo thứ tự từ thấp đến cao: Dưỡng Khí, Tố Linh, Linh Đan, Huyền Tâm, Ngưng Thần. Trên Ngưng Thần còn có cảnh giới, trong sách có nhắc đến 'Mong đệ tử một ngày nào đó sẽ đạt đến cảnh giới cao hơn'.
Tố Linh Cảnh là cảnh giới quyết định vận mệnh của người tu hành, tạo nên phẩm giai của bảo linh bản mệnh trực tiếp quyết định tư chất và ngộ tính của người tu hành. Tất nhiên cũng không phải là tuyệt đối, trên con đường tu hành luôn luôn có người nghịch thiên vang dội cổ kim.
Phương Vọng đặt tổng cương tu hành xuống rồi bắt đầu tu luyện.
Hắn dự định trước tiên sẽ tích lũy tu vi đến Dưỡng Khí Cảnh tầng chín.
Hiện tại hắn đã ích cốc, không cần ăn uống nên có thể an tâm tu luyện. Nhắm mắt một cái, hắn tựa như đã bước vào trạng thái tu hành trong Thiên Cung.
Một tháng rưỡi sau, Phương Vọng đạt đến Dưỡng Khí Cảnh tầng tám, chênh lệch giữa tầng bảy với tầng tám quả thực lớn như những gì Chu Tuyết nói. Trước kia hắn có thể thắng chỉ là vì Huyền Dương Thần Kinh mạnh hơn những công pháp của các tu sĩ kia thôi.
Hắn tiếp tục tu luyện.
Gần bốn tháng trôi qua, Phương Vọng tu luyện một hơi, cuối cùng cũng đạt đến Dưỡng Khí Cảnh tầng chín.
Hắn mở to mắt, trong mắt lóe lên một tia tinh quang. Một lần nữa hắn ngưng tụ Huyền Dương Chân Hỏa, chín tiểu thái dương lơ lửng sau đầu, chiếu sáng cả động phủ. Cảm nhận được linh lực dâng trào trong cơ thể, hắn đột nhiên có cảm giác như lúc mới đạt đến cảnh giới võ lâm thần thoại.
Ừm, cảm thấy bất khả chiến bại.
Đương nhiên, cảm giác này chỉ duy trì trong chốc lát, hắn biết mình vẫn còn ở tầng dưới của tu tiên giới, vẫn cần phải cố gắng thật nhiều.
Phương Vọng cầm lấy ngọc giản mà Dương Nguyên Tử đưa cho, dùng thần thức thăm dò vào bên trong. Lượng lớn văn tự tràn vào trong đầu hắn, sau khi hắn chải vuốt xong, ý thức hơi hoảng hốt, mở to mắt lần nữa thì đã đi vào trong Thiên Cung rồi.
Hắn đứng trong đại điện của Thiên Cung, bắt đầu tu hành Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết.
Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết tổng cộng có 36 kiếm, không cần phải có kiếm trong tay, kiếm quyết này ngưng tụ ra hình kiếm, giống như một loại pháp khí, có thể tùy ý di chuyển.
Dương Nguyên Tử tự xưng đã luyện đến 27 kiếm, điều này làm cho Phương Vọng có kỳ vọng rất lớn về 36 kiếm.
Tuy nhiên, hắn đã mất 5 năm để luyện kiếm thứ nhất.
Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết thực sự rất khó tu luyện!
Nó không chỉ đơn giản như ngưng tụ linh lực thành hình kiếm mà còn phải truyền thần thức vào trong để hình kiếm trở thành tầm nhìn của bản thân, điều này cũng để khảo nghiệm thần thức.
Cho dù có khó luyện hơn nữa, chỉ cần tiến vào Thiên Cung thì nhất định sẽ có thể luyện thành, cùng lắm thì nhẫn nại thêm một thời gian!
Phương Vọng tiếp tục tu luyện kiếm thứ hai.
Kiếm thứ hai cũng mất 5 năm!
Cho đến kiếm thứ sáu, thời gian tu hành được rút ngắn còn hai năm. Phương Vọng vốn tưởng rằng bản thân sẽ thành công, nhưng khi tiếp tục tu luyện đến kiếm thứ mười tám, mỗi một kiếm phải mất thời gian hơn mười năm, gần như làm hắn sụp đổ.
Ai có thể rèn luyện, học tập hết ngày này qua ngày khác trong suốt hàng trăm năm mà trong lúc đó không có bất kỳ phương thức thư giãn giải trí nào đây chứ?
Phương Vọng đã từng thử sáng tạo máy tính ở kiếp trước trong Thiên Cung, nhưng chỉ là một cái vỏ thôi, còn việc sáng tạo một con người thì càng không thể nào.
Cứ như thế...
Rốt cuộc khi Phương Vọng luyện thành 36 kiếm, chỉ nhìn thấy 36 thanh hình kiếm treo lơ lửng xung quanh hắn, tất cả đều là hình dáng của Thanh Quân Kiếm vô cùng hoa lệ, nhưng trên mặt hắn lại tràn đầy tê dại.
"Cuối cùng cũng đã xong."
Vừa nói dứt câu, ý thức của Phương Vọng trở lại hiện thực.
Để tu luyện được Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết vậy mà mất 200 năm!
Tê!
Phương Vọng lập tức đứng dậy, bước ra khỏi động phủ. Hắn phải đi xem phong cảnh bên ngoài, nếu không cả người sẽ phát điên mất.
Rầm!
Cổng chính động phủ mở ra, ánh nắng mặt trời chiếu xuống người Phương Vọng, khoảnh khắc này mới làm cho hắn có cảm giác mình còn sống.
Hắn đi đến bên vách núi, thưởng thức phong cảnh tráng lệ của dãy núi Thái Uyên Môn, đứng ở đây ngắm nhìn nửa canh giờ, sau đó trở về tiếp tục tu luyện.
Nhìn bóng dáng tới lui của những đệ tử kia, Phương Vọng mới có cảm giác chân thật.
"Phương Vọng, đã lâu không gặp, ngươi đạt đến Tố Linh chưa?"
Một giọng nữ truyền đến, Phương Vọng quay đầu nhìn lại, đúng là Cố Ly của Cố gia ở Lạc Bắc.
Động phủ của Cố Ly thực ra nằm ngay cạnh hắn, điều này làm cho thâm tâm hắn khó hiểu, bởi vì đây là động phủ của đệ tử thân truyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận