Ta Lấy Thần Linh Làm Thức Ăn

Chương 783: Lâm Ca không ở trường học, nhưng trường học tất cả đều là Lâm Ca truyền thuyết!

**Chương 783: Lâm Ca không ở trường học, nhưng trường học tất cả đều là truyền thuyết về Lâm Ca!**
"Ngươi đừng có mà bây giờ thì nhận lời nhanh nhảu, đến lúc đó lại không thừa nhận!"
Lưu Vũ phàn nàn.
"Hay là ta nói lại một lần, ngươi quay video lại những lời này nhé?"
Phương Minh Viễn hừ một tiếng, hắn không ưa Lưu Vũ.
Trong lòng Lưu Vũ lộ ra một cỗ ích kỷ, chỉ có thể hắn chiếm lợi của người khác, phàm là người khác chiếm tiện nghi của hắn, hắn liền khó chịu muốn c·hết.
Phương Minh Viễn ngẫu nhiên buổi sáng ngủ nướng, nhờ Lưu Vũ mang giúp đồ ăn, hắn phần lớn thời gian đều sẽ kiếm cớ từ chối, không muốn làm việc vặt cho người khác.
Còn nữa, nếu như bạn học nào mà trong nhà không có công chức, Lưu Vũ liền đánh từ trong đáy lòng mà khinh bỉ đối phương.
"Ghi âm thì thôi, bất quá có Lộng Lẫy và Văn Võ làm chứng, ta phải nhắc nhở trước, máy tính mà hỏng thì ngươi phải chịu trách nhiệm!"
Lưu Vũ cầm chuột, lạch cạch nhấn tua nhanh tiến độ.
Mấy phút sau, đèn trong ký túc xá nam tắt, nhưng đèn hành lang thì vẫn sáng suốt đêm, vì dùng chung nhà vệ sinh công cộng.
Lưu Vũ xem xong một đoạn phim, cảm thấy không tệ, lấy điện thoại ra, chuẩn bị sao chép vào.
"Không phải ngươi đuổi Đại Tiêu bọn hắn đi vì buồn ngủ sao? Sao còn xem phim?"
Phương Minh Viễn bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.
Rõ ràng, chính là Lưu Vũ muốn chơi.
"Ta làm gì trong ký túc xá của mình, còn cần người khác quản sao?"
Lưu Vũ hỏi ngược lại.
Hồ Văn Võ quay mặt vào tường, cố gắng ngủ.
"Nói nữa, Lộng Lẫy cũng có ngủ đâu!"
Lưu Vũ rất lẽ thẳng khí hùng, hắn cảm thấy Phương Minh Viễn có vấn đề, rõ ràng là ghen ghét gia cảnh nhà mình tốt, không phải vậy sao cứ kiếm chuyện?
"Ta xem nốt đoạn video này rồi ngủ!"
Từ Đại Quan có chút im lặng: "Với cả, ta cũng có mở loa ngoài đâu!"
"Chút âm thanh này, các ngươi không chú ý nghe, căn bản không nghe được!"
Lưu Vũ đồng dạng im lặng, hai người kia chính là đang kiếm cớ.
Tai nghe, Lưu Vũ có, nhưng mà mang thứ đó, tổn thương thính lực, còn quấy rầy người khác ngủ?
Chính mình có chút âm thanh như này, vấn đề không lớn.
"Được rồi, ngươi thắng!"
Phương Minh Viễn lười so đo, vài ngày nữa, mình cũng ra ngoài thuê phòng, bắt đầu chăm chỉ rèn luyện, chăm chỉ học tập. Chính mình không cách nào giống Lâm Bạch Từ trở thành Thần Minh thợ săn, vậy thì cố gắng trong thế giới người bình thường, làm ra một phen thành tựu.
Lưu Vũ thấy Phương Minh Viễn không lên tiếng, thoải mái, tiểu tử này cũng không dám gây mình nha!
Quả nhiên, sau khi Tiền Gia Huy cùng Lâm Bạch Từ rời đi, mình là lão đại ký túc xá rồi.
Từ Đại Quan?
Chỉ là một kẻ dẫn chương trình mà thôi!
Bất quá, Lưu Vũ cũng biết, bạn cùng phòng thì phải ở hòa thuận, cho nên hắn không truy cứu Phương Minh Viễn mà tiếp tục tranh luận, thay vào đó bắt đầu châm chọc Đại Tiêu và những người khác.
"Mấy người ký túc xá Đại Tiêu, mỗi ngày ăn tối xong là cày phim, hoặc là đi đánh bài, mới năm nhất mà đã nát bét!"
"Loại người này, tương lai tốt nghiệp, đối với xã hội và quốc gia không có bất kỳ cống hiến gì."
Phương Minh Viễn không vui: "Người ta có nằm thẳng, cũng chẳng ăn của ngươi, uống của ngươi, ngươi quan tâm làm gì?"
"Ta có quan tâm đâu, ta chỉ ước gì bọn hắn đều mục nát hết thôi!"
Lưu Vũ nói xong, vội ngậm miệng.
Ách!
Kích động quá, nói ra lời trong lòng.
Lưu Vũ chỉ mong lứa bạn cùng trang lứa đều nằm thẳng, như thế hắn mới có thể trổ hết tài năng.
Bực nhất là loại người như Tiền Gia Huy và Lâm Bạch Từ.
Rõ ràng là nằm thẳng, nhưng tương lai cũng có tỷ lệ rất lớn sống sung sướng.
Tiền Gia Huy thì không tính, ai bảo người ta có một người cha giàu có chứ, nhưng Lâm Bạch Từ dựa vào cái gì?
Chẳng phải là đẹp trai một chút sao?
Mấy cô gái kia cũng thật nông cạn, lại thích loại thân xác thối tha này!
Lưu Vũ nhìn trên diễn đàn trường học mấy bài đăng liên quan tới Lâm Bạch Từ, còn chọn ra mấy tấm ảnh đẹp lưu lại. Hắn thích nhất là hoa anh đào muội, vừa nghĩ tới nữ sinh kia sẽ ở dưới thân Lâm Bạch Từ nũng nịu gọi cha, hắn liền toàn thân khó chịu.
Bao giờ mình mới có một người?
Lưu Vũ cầm cốc nước, nhìn thấy trên bàn bao thuốc lá và bật lửa: "Mấy người chỗ Đại Tiêu, dân tỉnh lẻ, còn hút Ngọc Khê, tự mình hút thì thôi, lại còn mời người khác, đúng là ngu xuẩn."
"Cha hắn phải trồng bao nhiêu cây ngô, mới đủ cho hắn tiền mua thuốc?"
Theo Lưu Vũ, Đại Tiêu đang giả bộ làm hảo hán, tiền tiêu vặt của mình đều tính theo thùng, nhưng mình có khoe khoang không?
Chưa từng có!
Mẹ kiếp!
Cũng trách mình quá vô danh, chẳng có nữ sinh nào theo đuổi.
"Ha ha, cái mồm cậu cũng ghê thật!"
Từ Đại Quan kỳ thật cũng đang âm thầm mỉa mai Lưu Vũ. Người ta nghèo nhưng hào phóng, không giống ngươi, tuy rằng không đến mức keo kiệt, nhưng rất chi li.
Trước kia, Từ Đại Quan vì muốn giữ quan hệ với Lưu Vũ, đã cùng đi ăn cơm, lúc đó Lưu Vũ trả tiền.
Từ Đại Quan vốn định mấy hôm nữa sẽ mời lại, nhưng bận quá nên kéo dài, thế mà hay, Lưu Vũ ngoài mặt ám chỉ hắn, nên rủ nhau đi ăn cơm.
Về sau đến khi đi ăn, Lưu Vũ hiển nhiên đã chuẩn bị trước là Từ Đại Quan sẽ mời khách, cố tình gọi cả bàn đồ ăn ngon.
Từ Đại Quan không thiếu chút tiền này, nhưng cảm thấy Lưu Vũ không đứng đắn, từ đó về sau, hắn đối với tiểu tử này chỉ là mặt ngoài công phu.
Ai!
Cái ký túc xá này, sắp tan rồi!
Hồ Văn Võ là người trung thực, nhìn cái bộ dạng không biết đối nhân xử thế này, đoán chừng cũng chỉ có thể tốt nghiệp, rồi tìm xưởng nào đó làm công cả đời.
Phương Minh Viễn, tiền đồ không rõ ràng, nhưng dù sao cũng là sinh viên thể dục, có lẽ tiền đồ tốt nhất chính là nhờ quan hệ, xin vào trường tiểu học hoặc cấp hai làm giáo viên thể dục.
Tiền Gia Huy, phú nhị đại, Từ Đại Quan muốn cùng hắn giữ mối quan hệ, nhưng vấn đề là, tiểu tử kia đối với Lâm Bạch Từ rõ ràng là thân thiết hơn, có chút không coi mình ra gì.
Dù sao, chút thành tích cỏn con của mình, trong mắt hắn chẳng đáng gì.
Mới năm nhất, Tiền Gia Huy đã dọn ra ngoài ở, không trải qua bốn năm đại học trong ký túc xá, tình cảm khẳng định sẽ nhạt như nước ốc.
Về phần Lâm Bạch Từ......
Nhìn không thấu!
Rõ ràng là xuất thân từ gia đình bình thường, nhưng không hiểu sao lại rất tự tin, mà lại không thiếu tiền tiêu......
Nếu nói hắn dựa vào "ăn bám", hẳn là không phải, Từ Đại Quan cảm thấy Lâm Bạch Từ rất có ngạo khí, huống hồ chỉ bằng hai bài kinh văn, người ta muốn kiếm bộn tiền, dễ như trở bàn tay.
Trên người Lâm Bạch Từ, nhất định có bí mật lớn!
Từ Đại Quan cũng muốn kết bạn với Lâm Bạch Từ, nhưng vấn đề là, hoàn toàn không có cơ hội. Tiểu tử kia về ký túc xá còn ít hơn cả Tiền Gia Huy.
"Ta đây gọi là nói đúng sự thật, nếu ta ác ý, ta sẽ nói khó nghe hơn!"
Lưu Vũ khinh thường: "Đúng rồi, nghe nói Đại Tiêu có em gái, làm công ở Hải Kinh?"
"Không biết!"
Phương Minh Viễn quan hệ rộng, kỳ thật là biết, nhưng sẽ không nói lung tung.
"Em gái bỏ học, làm công kiếm tiền cho anh trai đi học, cái thứ 'trọng nam khinh nữ' gì vậy?"
Lưu Vũ uống hai ngụm nước lớn: "Nếu là hắn, ta mà còn ngồi đây xem phim truyền hình một giây, ta cũng cảm thấy khó chịu."
"Nói toạc ra, Đại Tiêu chính là một kẻ máu lạnh ích kỷ, đang hút máu em gái mình!"
"Ta cũng có thể đoán ra, cha hắn sau này sẽ lấy tiền sính lễ của con gái, cưới vợ cho Đại Tiêu!"
Rầm!
Cửa ký túc xá bị đạp ra.
"Mẹ mày nói ai máu lạnh ích kỷ?"
Đại Tiêu đứng ở cửa, mặt mày dữ tợn hét về phía Lưu Vũ.
Lúc nãy ra ngoài, quên cầm thuốc lá, vốn định nhịn, đợi mai rồi tính, nhưng mà nghiện thuốc lá thì thật khó nhịn.
Hơn nữa, phần lớn ký túc xá nam, tắt đèn nửa tiếng, cũng chưa chắc đã ngủ được, cho nên hắn mới quay lại, không ngờ nghe được Lưu Vũ nói xấu hắn.
Ban đầu, khi Lưu Vũ chê hắn nằm thẳng, tương lai không có tiền đồ, hắn nhận, bản thân đích xác đã phung phí thời gian. Đến khi Lưu Vũ chê hắn ngu xuẩn vì mời thuốc...
Đại Tiêu rất khó chịu, nhưng người ta không nói sai, đúng là hắn nghèo mà còn sĩ diện, cũng bởi vì ngẫu nhiên mua bao thuốc xịn, mời người ta, người ta nói "hút thuốc xịn thế? Đỉnh đấy!".
Từ đó về sau, Đại Tiêu thà rằng ăn uống kham khổ, nhưng về khoản thuốc lá, phải giữ thể diện.
Giờ xem ra, mọi người đều biết tình hình của mình!
Đại Tiêu nhất thời lâm vào suy nghĩ lại, sau đó nghe đến câu nói liên quan tới em gái, hắn thật sự nhịn không nổi.
Bởi vì tết năm ngoái, cha hắn đã dặn đi dặn lại em gái hắn, bảo nàng chuyên tâm làm công, đừng yêu đương, đồng thời ngầm nói cho hắn, phải giám sát chặt em gái, tiền cưới vợ của hắn sau này, sẽ trông vào em gái.
Câu nói của Lưu Vũ, chạm trúng nỗi đau của Đại Tiêu, làm hắn lập tức bùng nổ.
Mấy người trong ký túc xá bị tiếng đạp cửa làm giật mình, khi thấy là Đại Tiêu, Từ Đại Quan lập tức lấy điện thoại ra, bật chức năng quay video.
Phương Minh Viễn không hề động đậy, chờ xem kịch vui.
Hồ Văn Võ ló đầu ra, mặt ngơ ngác.
Lưu Vũ nhìn thấy Đại Tiêu tức giận như vậy, có hơi hoảng, nhưng nghĩ lại vừa nãy, chính mình đuổi bọn hắn đi, Đại Tiêu và đám người kia ngoan ngoãn rời đi, hắn lại thấy tự tin.
Không cần sợ, đối phương chỉ là hổ giấy.
"Mẹ nó nói ngươi đấy, sao nào?"
Lưu Vũ sẵng giọng, còn dùng sức vỗ bàn.
Rầm!
Bật lửa trên bàn bị chấn nảy lên.
Lưu Vũ nhìn thấy bao thuốc lá, hiểu ra, tiểu tử này tám phần là quay về lấy thuốc, nghe được lời mình. Thế là hắn tiện tay cầm lấy bao thuốc, ném ra ngoài.
"Cầm cái bao Vân Khê rách của ngươi cút mau!"
Lưu Vũ hùng hổ: "Mẹ nó không phải tiêu tiền của bố mẹ à, bày đặt làm gì?"
Vì tiếng Đại Tiêu đạp cửa, ký túc xá hai bên trái phải, còn có đối diện, có sinh viên ra xem tình hình. Đại Tiêu mất mặt, lại nghe mấy lời này, cả người bốc hỏa.
"Tao thao cả nhà mày!"
Đại Tiêu gào thét, xông vào trong ký túc xá, nhắm thẳng vào mũi Lưu Vũ mà đấm.
Đại Tiêu từ nhỏ đã quen làm việc đồng áng, mỗi ngày đi học hơn mười dặm đường, người khỏe mạnh, Lưu Vũ thì thấp bé, béo tròn, làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Vừa đứng lên, muốn lui về phía sau tránh né, mũi đã ăn một quyền.
Phanh!
Ngoài đau đớn, đầu choáng váng, một dòng nước nóng bừng lên, chảy qua miệng.
Là máu mũi.
Đại Tiêu đánh trúng, nhắm vào bụng Lưu Vũ đạp một cước.
Rầm!
Lưu Vũ bị đạp loạng choạng về sau, đâm vào tủ quần áo.
Đại Tiêu đè tới, tay trái ấn hắn xuống, tay phải nắm đấm, bắt đầu đánh túi bụi.
"Ngươi định đánh chết hắn à!"
Phương Minh Viễn hô một tiếng, hắn là muốn nhìn Lưu Vũ xui xẻo, nhưng bị đánh thành trọng thương thì không hay.
Từ Đại Quan mới không quan tâm mấy chuyện này, cầm điện thoại chọn góc quay đẹp hơn, miệng thì la hét "đừng đánh nữa", nhưng hoàn toàn không có ý xuống giường can ngăn.
"Đừng đánh nữa!"
Hồ Văn Võ ngồi dậy, xuống giường muốn can ngăn.
"Ngọa tào, đánh nhau rồi à?"
"Tình huống gì vậy?"
"Ngọa tào, kia là ký túc xá Lâm Bạch Từ đúng không? Ai to gan vậy, dám đến ký túc xá hắn gây chuyện?"
"Chắc chắn là Lâm Ca đang xử lý tên xui xẻo nào trong ký túc xá!"
Từ sau khi Lâm Bạch Từ đánh ngã mấy người ngoài hành lang, lại một mình xông vào ký túc xá, khóa trái cửa, xử lý đám người bên trong, video được công khai trên diễn đàn trường, sự kính sợ của mọi người đối với Lâm Bạch Từ giống như nước sông Trường Giang cuồn cuộn không ngừng.
Đều là những người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, thấy đánh nhau thì đương nhiên là xúm lại xem, cho nên, trước cửa ký túc xá Lâm Bạch Từ, rất nhanh đã tụ tập rất đông người.
Người cùng ký túc xá Đại Tiêu đến, thấy tình hình này, có hai người bạn cùng phòng muốn xông vào hỗ trợ.
Không thể không nói, người trẻ tuổi vẫn có chút khí huyết, bình thường bọn hắn hay đi cùng Đại Tiêu, cho nên coi hắn như anh em, hiện tại đánh nhau, đương nhiên là cùng tiến lên.
"Làm gì?"
Phương Minh Viễn rống to, như chim ưng tung cánh, đồng thời duỗi đôi chân dài, đá vào cái ghế bên cạnh.
Rầm!
Ghế lật ngược ra, ngăn cản hai người.
Hai người bạn cùng phòng, một người nhanh trí, thuận thế đứng vững, người còn lại thì ngã nhào.
Phương Minh Viễn nghĩ, mẹ kiếp, không đánh lại tên cơ bắp kia, còn không xử lý được ngươi?
Thật coi ta là sinh viên thể dục giả à?
Tay trái Phương Minh Viễn vỗ một cái, gạt nắm đấm của đối phương, tay phải như hái bóng rổ, tóm lấy mái tóc dày của đối phương, sau đó dùng sức kéo mạnh về phía sau.
Đối phương lập tức mất thăng bằng, không còn sức tấn công.
"Mẹ kiếp dừng tay hết cho tao!"
Phương Minh Viễn quát lớn: "Dám gây chuyện trong ký túc xá của bọn tao, không muốn sống nữa à?"
Tên bị Phương Minh Viễn túm tóc, vốn đang giãy dụa, nghe nói như thế, thân thể run lên.
Ngọa tào,
Trong ký túc xá này có Lâm Bạch Từ đấy.
Đó là một kẻ khó chơi.
"Ai đắc tội Lâm Ca?"
"Không phải là tơ tưởng bạn gái Lâm Ca, bị Lâm Ca bắt tại trận chứ?"
"Nói thật, không trách huynh đệ không nhịn được, chỉ trách chị dâu quá quyến rũ!"
Các nam sinh ồn ào bàn tán, chỉ cần đầu óc bình thường, khẳng định sẽ không dám động thủ ở ký túc xá Lâm Bạch Từ, cho nên bọn họ cho rằng, hẳn là Lâm Bạch Từ nghe được nam sinh nào đó nói về bạn gái hắn, nên nổi cơn thịnh nộ.
Nói gì thì nói, Cao Lệ muội (cô gái Hàn Quốc) thật nóng bỏng, mặc quần jean bó sát, khoe trọn đường cong, khiến người ta thật muốn vỗ mông vài cái, thử cảm giác.
"Không thể không nói, mấy bạn nữ của Lâm Bạch Từ, chất lượng thật cao!"
"Ta bỏ phiếu cho hoa anh đào muội (cô gái Nhật Bản), chân trần đi guốc mộc, ta liếm sạch."
Những bài thảo luận, cuối cùng đều biến thành bình luận xin ảnh.
Theo đám sinh viên này, với chiến tích của Lâm Bạch Từ, khẳng định là hắn đơn phương ẩu đả người khác.
Phương Minh Viễn rống một tiếng, không chỉ trấn trụ được hai người bạn cùng phòng của Đại Tiêu, mà ngay cả Đại Tiêu đang ra tay, cũng sợ run.
Tuy biết Lâm Bạch Từ không có ở đây, nhưng hắn theo bản năng vẫn liếc mắt một cái.
Đến khi thấy không có ai, mới thở phào nhẹ nhõm.
Không còn cách nào,
Uy danh của Lâm Bạch Từ quá đáng sợ.
Phương Minh Viễn nhìn Đại Tiêu, thầm nghĩ thằng này sao không ra tay tiếp?
Đánh tiếp đi chứ!
Ta đang xem hay mà!
Lưu Vũ chỉ là một tên yếu ớt, bị Đại Tiêu đấm mấy phát đã ôm đầu cầu xin tha thứ, không còn ý nghĩ phản kháng.
Đại Tiêu đè Lưu Vũ, trong lòng bất an, lo lắng, không nói đến việc đánh nhau trong trường sẽ bị xử lý, riêng cửa ải Lâm Bạch Từ, sợ là cũng khó qua?
Đại Tiêu không biết không khí trong ký túc xá Lâm Bạch Từ, còn tưởng rằng bạn cùng phòng quan hệ tốt, cho nên hắn cho rằng Lâm Bạch Từ sẽ ra mặt cho Lưu Vũ.
"Ta...... Hắn mắng ta trước, mắng em gái ta!"
Đại Tiêu lộ vẻ mặt ủy khuất.
"Ngươi giải thích với ta làm gì?"
Phương Minh Viễn im lặng.
"Ta chỉ muốn ngươi làm chứng, Lâm Ca có hỏi, nói cho hắn biết, không phải ta chủ động gây chuyện!"
Từ Đại Quan thở dài.
Cái uy danh của Lâm Bạch Từ này, thật đáng nể!
Mấy tháng không ở trường học, nhưng trường học toàn là truyền thuyết về tiểu tử này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận